Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Ma Vương – Quyển 4 » Phần 37

Ma Vương - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 37: Tin Phục…

Hàn Thạc cao hơn một mét chín, từ buồng trong bước ra tự nhiên mang đến cho người khác một loại chấn nhiếp, cho dù sơn nhân trước mặt cao hơn hẳn, hắn vẫn hiển lộ vẻ hạc giữa bầy gà, nhất là loại khí chất tà dị sau khi tu luyện ma công càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.

Mỉm cười đi tới, Hàn Thạc lấy từ trong không gian giới chỉ ra từng mâm thịt được nướng nhuộm sắc vàng, đặt lên trên bàn trước mặt chúng nhân.

– Các vị, đây là một số loại thịt khá hiếm lạ ta đặc biệt đi xa săn kiếm về, mọi người đừng ngại nếm thử xem mùi vị thế nào? – Bày biện mấy mâm thịt lớn lên, Hàn Thạc mỉm cười mời mọi người nhấm nháp.

Kiệt Khắc vừa bị Đa Khắc Tư cuốn lấy kéo qua một bên thương nghị quân tư (chi phí quân đội), vừa ngửi thấy mùi thịt sống nướng lâu không nếm, dạ dày cũng không khống chế nổi mà đi tới chỗ mỹ thực. Hắn bỏ Đa Khắc Tư vẫn đang bám chặt không ngừng chạy luôn sang bên này.

Đa Khắc Tư là một cuồng nhân chiến tranh dã tâm bừng bừng, việc duy nhất hắn cảm thấy hứng thú đó là dùng năng lượng lớn nhất để rèn luyện lực lượng có trong tay càng thêm cường đại, sao cho trong chiến đấu thể hiện được lực sát thương kinh khủng.

Bởi vậy, trong khoảng thời gian này Đa Khắc Tư đối với tiểu Kiệt Khắc mập nắm tài vụ hứng thú cực lớn, lợi dụng tất cả thủ đoạn cố gắng moi từ trong tay Kiệt Khắc càng nhiều trang bị. Kiệt Khắc mới đầu còn e ngại với gã, dần dần trở nên càng ngày càng thong dong, cũng không dựa theo nguyện vọng của Đa Khắc Tư mà cấp hết thảy những thứ gã muốn.

– Gia hỏa ngươi ha ha.

Thấy Kiệt Khắc chạy vội tới, Hàn Thạc cười lắc lắc đầu, rồi thần thái mới ung dung nói với năm sơn nhân thủ lĩnh:

– Không nên lo lắng a, mọi người nhanh động thủ đi, những thứ này bình thường không thể ăn được đâu.

Kể cả Phúc Tạp Lâm trong năm sơn nhân thủ lĩnh đã biết Hàn Thạc cũng không tưởng tượng được hắn hờ hững cao cao tại thượng như vậy, gã cũng cảm thấy hết sức lo sợ nên càng tỏ vẻ thận trọng thêm.

Kiệt Khắc quen thuộc Hàn Thạc nhất, đã nhiều năm qua cũng chỉ có hắn là bằng hữu của Hàn Thạc, hắn sẽ không khách khí như người khác, liền cầm một cái dĩa xiên luôn một miếng thịt thơm phưng phức cho vào trong miệng, vừa nhai vừa ngạc nhiên trầm trồ khen ngợi:

– Ê ừm, rất ngon, đây là thịt gì thế, ngon quá!
– Đây là chân trước của Hạt vĩ sư (Manticore, xem hình dáng con này trong game HeroIII, thành rồng đen). Mùi vị không tệ chứ?

Hàn Thạc cười trả lời, chỉ vào từng mâm mỹ thực còn lại giới thiệu:

– Mâm này là đuôi Thâm thủy độc mãng, chính là thịt ngươi vừa nhai. Còn đây là não Ưng thân nữ yêu, mùi vị thế nào cứ nếm là biết, cái này là…

Theo sự giới thiệu của Hàn Thạc, năm sơn nhân thủ lĩnh kể cả đám Phạt Khắc Lan, Đa Khắc Tư, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không nghĩ được mỹ thực trước mặt vậy mà đều là từ trên người cao cấp ma thú. Ma thú đến cấp bậc này, phải có đội ngũ mạo hiểm giả thuần thục hợp lực mới có thể săn được. Nếu không người bình thường đối mặt chỉ có đường chết.

“Chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ làm sao có loại ma thú này a. Hắn rốt cuộc đã đến địa phương nào săn vậy? Ôi, đám cao cấp ma thú này người bình thường không thể săn được. Thành chủ đại nhân quả nhiên là quái vật không thể tưởng tượng nổi!”

Ngoại trừ Hàn Thạc ra, tất cả mọi người ở đây đồng loạt có loại cảm khái này trong lòng, ánh mắt từng người nhìn về phía hắn cũng đều quái lạ.

– Cái gì. Đây là chân trước của Hạt Vĩ Sư! – Kiệt Khắc bị dọa nhảy dựng lên, dĩa trong tay vẫn còn một miếng thịt lớn nữa, hắn đã từng nghe nói móng vuốt Hạt Vĩ Sư mà chộp xuống, thường thường có thể xé một người thành mảnh nhỏ, lại ngẫm tới mùi thơm miếng thịt đang nhai trong miệng, bất giác kêu to.
– Đúng rồi, mùi vị thế nào? – Hàn Thạc ha ha cười, nhìn chằm chằm Kiệt Khắc hỏi.
– Mùi vị không vấn đề gì, nhưng mà ta vừa nghĩ tới cảnh tượng Hạt Vĩ Sư dùng chân trước xé nát người ra, tự nhiên có hơi sợ! – Kiệt Khắc nghĩ lại còn rùng mình, con mắt ti hí nhìn món ăn ngon mà đảo tới đảo lui, vừa muốn ăn tựa hồ lại có điểm áp lực không vượt qua được trong lòng.

Liếc nhìn mấy người phát hiện biểu tình của họ cũng quái quái, Hàn Thạc phì cười nói:

– Sao thế, chẳng lẽ các ngươi không dám ăn? Ai a, cái này là ta đặc biệt vì các vị săn được đấy, sẽ không phải không nể mặt ta chứ?

Dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Thạc, Đa Khắc Tư không nói một lời, đi tới trước mâm thịt Ưng thân nữ yêu, dĩa cũng xiên một miếng thịt lớn đen sì, trầm mặt há to mồm nuốt luôn.

– Có gì mà ghê gớm, hừ! – Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Địch Lỵ Á bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy dĩa xiên một miếng sườn Thâm thủy độc mãng, nhai cẩn thận.

Chỉ ăn một miếng nhỏ, mày Địch Lỵ Á liền dãn ra, khá hưng phấn lại vung dĩa, cố gắng lấy một miếng lớn hơn nếm, miệng tán thưởng:

– Thật sự ăn rất ngon!
– Hắc hắc, Thâm thủy độc mãng hàm ý kịch độc, ta cũng không biết đã xử lý sạch sẽ hay chưa. Vạn nhất không làm sạch sẽ, vậy sẽ có phiền toái lớn rồi! – Nhìn Địch Lỵ Á dáng người động nhân, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nhồm nhoàm, Hàn Thạc nhếch miệng lẩm bẩm.

Địch Lỵ Á không để ý hình tượng đang ăn uống thả cửa, lỗ tai vừa vặn nghe được lời lẩm bẩm của Hàn Thạc, động tác vốn cực kỳ hứng thú bỗng cứng đờ lại, gò má phơn phớt hồng trở nên trắng bệch, mắt nhìn hắn, thanh âm khẽ run rẩy:

– Ngài nói cái gì?
– Không có gì, ha ha, Thâm thủy độc mãng có tính kịch độc, nếu nói ta không xử lý sạch sẽ, ngươi bây giờ e rằng đã ngã xuống rồi! – Hàn Thạc cười lớn, thoải mái trả lời.
– Đáng ghét, vậy mà làm ta sợ! – Địch Lỵ Á hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Thạc, cũng không truy cứu sự hăm dọa của hắn nữa, bao nhiêu chú ý đặt hết vào mâm thịt Thâm thủy độc mãng.

Lúc này, bốn sơn nhân thủ lĩnh còn lại còn có Phạt Khắc Lan, Địch Khắc, Thiết Tư Đặc, đã bắt đầu hành động, nhất là tiểu Kiệt Khắc mập càng bưng cả mâm lên mà “hạ thủ”.

Những đồ ăn hiếm lạ này bình thường bọn họ rất ít được thấy, càng miễn bàn đến dư vị khi nhấm nháp. Đồ ăn Hàn Thạc mang đến mặc dù không ít nhưng số người tương đối nhiều, nhất là sức ăn của sơn nhân lại có tiếng là lợi hại, Địch Lỵ Á rất sợ khi mình nói, mấy người kia sẽ giành phần hết cho nên không hề để ý đến phản ứng của Hàn Thạc, gia nhập cuộc chiến đoạt đồ ăn.

Không biết bao lâu, tổng cộng sáu mâm đồ ăn đã bị đám người điên cuồng quét sạch sành sanh, chúng nhân tay cầm dĩa mà vẫn còn thòm thèm. Một mặt là do mùi vị thức ăn quả thực rất tuyệt vời, mặt khác những vật liệu hiếm lạ này càng làm cho người ăn thấy sửng sốt, cho nên bọn họ đã chén sạch sáu mâm đồ ăn rất nhanh.

Đến khi đám người hầu được được phủ thành chủ thuê mang từng mâm đồ ăn mà bọn họ đã chuyên tâm nấu nướng lên, đoàn người trái lại thấy chán ngắt vô vị, loại thực phẩm bình thường này đã không để vào mắt nữa.

Cơm no rượu say xong, đoàn người đi theo Hàn Thạc tới phòng nghị sự, đống hỗn độn này tự có người hầu đi thu thập.

Hàn Thạc vẫn cười tủm tỉm, lời ăn tiếng nói đầy chất khôi hài, không như trong tưởng tượng khó có thể sống chung của năm sơn nhân. Đến khi tất cả đều an tọa, mọi người đều bớt đi vài phần thận trọng, lại có thêm vài phần hữu hảo thân thiết, trong đó công lao của những đồ ăn hiếm lạ kia đích thực không nhỏ.

Hàn Thạc việc đáng làm thì phải làm, ngồi ở trung tâm, mỉm cười liếc nhìn năm sơn nhân thủ lĩnh, thấy năm người đã thu liễm ý cười ngồi nghiêm chỉnh, liền gật gật đầu nói:

– Các vị không cần phải khẩn trương, lần này mời mọi người tới đây là ta muốn cùng thương lượng với mọi người một số công việc phát tài chung. Các ngươi đều là dân cư thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, có lẽ là bởi vì thành chủ trước không thể được mọi người tín nhiệm mới dần dần xa lánh liên lạc với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Lần này bệ hạ ban thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho ta, bản thân ta sẽ không để cho lĩnh địa này lại phải chịu việc tẩy kiếp của bảy đại công quốc cùng các loại cường đạo, chẳng những thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ không mà năm mỏ quặng các ngươi cũng sẽ được bảo vệ. Từ nay về sau ta hy vọng mọi người có thể chính thức đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phát triển thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

– Thành chủ đại nhân, ta tin tưởng ngài có thể mang lại sự yên ổn cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Ta thân là sơn nhân thủ lĩnh của Tháp Lý sơn, nguyện ý chịu sự điều khiển của thành chủ đại nhân, ta biết thành chủ đại nhân sẽ không xử tệ với chúng ta. – Phúc Tạp Lâm tức thì đã có quyết định. Trong lòng hắn hiểu được bằng vào lực lượng một mình Hàn Thạc là có thể khiến cho Tháp Lý sơn tổn thất nặng nề, trên đường tới khi hắn được chứng kiến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ phòng ngự nghiêm ngặt, quyết tâm này càng thêm kiên định.

Đối với sự hữu hảo của Phúc Tạp Lâm Hàn Thạc đã tính được trước, nghe vậy mỉm cười gật đầu tỏ ý nói:

– Đa tạ ngươi Phúc Tạp Lâm, lần trước Phạt Khắc Lan đối mặt với uy hiếp của cường đạo, đã được Tháp Lý sơn các ngươi trợ giúp, điểm này bổn thành chủ trong lòng đã rõ.
– Đại nhân khách khí rồi, trước kia là bởi vì thành chủ ngay cả thành dân của mình cũng không có, mới khiến ta thấy xem nhẹ. Đại nhân cùng bọn họ hoàn toàn bất đồng, thân là một thành viên của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đây là việc ta nên làm, hơn nữa đại nhân lần trước cũng đã trợ giúp giải vây cho Tháp Lý sơn chúng ta, Đồ La Đạt vĩnh viễn sẽ không trở lại xâm phạm chúng ta nữa. – Phúc Tạp Lâm cực kỳ thức thời, đã quyết định hợp tác chặt chẽ với Hàn Thạc, sẽ dốc hết sức bắt đầu làm.

Phúc Tạp Lâm biểu lộ như thế, bốn sơn nhân thủ lĩnh kia không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng họ vị tân nhậm thành chủ này vô luận phương diện nào cũng cực kỳ xuất sắc, duy nhất khiến cho bọn họ có phần lo lắng chính là e ngại Hàn Thạc sẽ chiếm khu mỏ thành của mình, đây là nguyên nhân bọn họ trước mắt còn chưa dám đáp ứng dễ dàng.

Mỏ quặng với bốn người họ là thu nhập chủ yếu, cũng là căn bản để sinh tồn, theo như lời Hàn Thạc nói thì tất cả các thứ chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều thuộc về thành chủ, điều đó không phải hàm ý là mỏ quặng của bọn họ cũng thuộc về hắn sao?

Hàn Thạc cười tủm tỉm nhìn bốn sơn nhân thủ lĩnh, nói:

– Bốn vị, không biết có nguyện ý ủng hộ ta không?

Lời vừa nói ra, trong lòng đột nhiên cả kinh, ba sơn nhân thủ lĩnh trẻ tuổi khác cũng không nói gì, toàn bộ ánh mắt đều đặt lên người A Đức Mạn già nhất. A Đức Mạn trầm mặc trong chốc lát, kiên trì cung kính thưa với hắn:

– Đại nhân, chúng ta đều là tử dân của ngài, chúng ta đương nhiên nguyện ý phát triển thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, chỉ có điều chúng ta không biết nên trợ giúp đại nhân ra sao, xin đại nhân có thể chỉ rõ ra không?

Mỉm cười gật gật đầu, Hàn Thạc nói:

– Nếu các ngươi đã thừa nhận là tử dân của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ta, chuyện này dễ xử lý rồi. Thành thật mà nói bây giờ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ngoại trừ nhân thủ ra thì cũng không thiếu thứ gì, thương nhân sẽ vận chuyển vật tư không ngừng tới, trước mắt việc vận chuyển cũng đủ kim tệ sung túc chống đỡ, chỉ có điều nhân khẩu không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được.
– Ta biết mỏ quặng trên núi các ngươi trước mắt có ba bốn vạn sơn nhân cư trú, trong đó ngoại trừ một bộ phận thợ mỏ ra còn có khá nhiều lão nhân cùng phụ nữ và trẻ em. Cuộc sống trên năm tòa quáng sơn cũng không lý tưởng, bọn họ đều bởi vì thành chủ trước kia vô năng mới rời khỏi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lên đào quặng trên núi, nguyên lai là do thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không được bảo đảm an toàn nên họ mới bất đắc dĩ làm như vậy. Nhưng hiện giờ ta cho rằng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã cực kỳ an toàn, nếu năm vị không ngại hãy để bọn họ xuống núi, nhà trong thành còn trống rất nhiều, hoàn cảnh sinh hoạt như thế với bọn họ không phải rất tốt sao, các ngươi thấy thế nào? Thợ mỏ trên núi làm việc ngày qua ngày mới có thể đổi được một ít lương thực các thương nhân vận chuyển tới, tộc dân trên núi vì phòng bị cường đạo cướp bóc đều ở trong động quanh năm không được thấy ánh sáng mặt trời. Nếu không phải để bảo đảm tính mạng cho mình không chịu sự uy hiếp, mấy ai lại muốn sinh hoạt như dã nhân trên núi đây?

Hiện giờ điều Hàn Thạc đầu tiên nghĩ đến chính là những tộc dân đáng thương trên núi, điều này làm cho lão A Đức Mạn thật sự thấy cảm động, đương trường bỗng hướng Hàn Thạc khấu bái, lệ lưng tròng tuôn ra, nức nở:

– Ta… trước tiên thay mặt tất cả tộc dân trên núi cảm tạ ý tốt của thành chủ đại nhân, những lời dư thừa ta sẽ không nói nữa, chỉ mong sao đại nhân có thể lo được cơm ăn áo mặc cho bọn họ hết lo lắng, ban cho họ môi trường sinh hoạt yên ổn, cho dù đại nhân muốn chúng ta giao mỏ quặng ra, ta cũng tuyệt không có ý kiến.
– Lão nhân gia xin hãy đứng lên, bọn họ đều là tử dân của ta, tạo cho bọn họ môi trường cuộc sống tốt đẹp vốn là việc ta nên làm. Năm mỏ quặng là căn bản sinh tồn của các ngươi, từ nay về sau vẫn do các ngươi quản lý, chỉ có điều trong thành mặc dù khí tài công thành phong phú, nhưng không đủ nhân thủ thao tác, một khi quân chính quy của bảy công quốc đánh tới, ta sợ là chỉ bằng vào ba ngàn thành vệ quân chúng ta, cho dù khí tài công thành có nhiều thế nào cũng không thể nào điều khiển được.

Yêu cầu duy nhất của ta với các ngươi là hy vọng lúc đối mặt với địch nhân chung, các ngươi có thể cùng hợp lực với chúng ta ngăn cản, chúng ta cung cấp đủ lợi khí công thành, trên tường thành nếu đủ nhân thủ, chỉ bằng vào lực phòng ngự của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bảy đại công quốc cũng đừng mơ tưởng công phá được, chẳng biết các vị có nguyện ý cùng ta cố gắng, vì an toàn của tất cả thành dân Bố Lôi Đặc Nhĩ mà chiến đấu không?

Nói đến đây đã không còn bất luận ngăn cách gì nữa. Lão A Đức Mạn cố gắng cả đời, chính là không ngừng chống đỡ các công quốc cùng cường đạo tổ chức cướp bóc, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho tộc dân trên núi.

Lý tưởng của lão với cách làm của Hàn Thạc căn bản không có điểm xung đột, bởi vậy khi hắn vừa đề nghị, A Đức Mạn không chút do dự, lúc này quát ba sơn nhân thủ lĩnh tuổi trẻ kia:

– Ba tiểu oa nhi các ngươi, còn không cùng ta đồng thời cảm kích ân huệ của thành chủ đại nhân.

Nghe đến bây giờ ba người tuổi trẻ cũng không nghi hoặc gì nữa, ngay cả Phúc Tạp Lâm biểu lộ vẻ tin phục trước đó với Hàn Thạc cũng lập tức quỳ xuống trước hắn, từng người đều tuyên thệ với lời thề sắt son, cam đoan sẽ dốc hết sức bảo vệ sự an nguy của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Nâng mấy sơn nhân thủ lĩnh dậy, Hàn Thạc cười nói:

– Lần trước tới Tháp Lý sơn ta đã phát hiện vũ khí trang bị của Phúc Tạp Lâm các ngươi không được tốt, lần này đám cường đạo lưu lại thành rất nhiều vũ khí khải giáp, đặt trong thành cũng chiếm không gian trong kho, giờ trang bị lại cho các ngươi.

Năm sơn nhân nhiều năm qua vất vả cực nhọc khai thác quáng thạch, toàn bộ được dùng để đổi lương thực cùng vật phẩm sinh hoạt, dùng để duy trì cuộc sống cơ bản của lão nhân phụ nữ trẻ em trên núi, căn bản không dư thừa kim tệ để mua nhiều vũ khí và khải giáp, một số người trong tay thậm chí chỉ sử dụng côn sắt được luyện chế từ phẩm chất kém.

Nghe Hàn Thạc nói như vậy, năm sơn nhân thủ lĩnh nhớ tới trên đường đi tới khải giáp trên người ba ngàn thành vệ quân sáng loáng, tay cầm từng thanh vũ khí sắc bén lóe lên quang mang lạnh lẽo, lại so sánh với sự giản dị của thủ hạ mình, đều hơi cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.

– Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân! – Phúc Tạp Lâm trước hết lại một lần nữa khấu bái, hưng phấn kinh hô không thôi.

Phúc Tạp Lâm vừa bái như vậy, bốn sơn nhân thủ lĩnh còn lại cũng hoàn toàn bái phục, nội tâm mỗi người đều tràn ngập hưng phấn cùng kính mến, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc càng ngày càng tin phục.

– Ai da, tất cả mọi người đứng lên đi. Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, ta nghĩ theo sự phát triển dần dần, tương lai của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ càng thêm tốt đẹp! – Hàn Thạc lại một lần nữa nâng năm sơn nhân thủ lĩnh đứng lên, cười ha ha.
– Ô ô, mấy chục vạn kim tệ vậy thì không có rồi. – Trong cuộc chỉ có Kiệt Khắc quan tài vụ này là khẽ thở dài đau xót, chỉ có điều trong tiếng hoan hô vui sướng của chúng nhân, tiếng hô trầm của hắn cũng không gây được bất cứ sự chú ý nào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Ma Vương – Quyển 1
Ma Vương – Quyển 2
Ma Vương – Quyển 3
Ma Vương – Quyển 4
Ma Vương – Quyển 5
Ma Vương – Quyển 6
Ma Vương – Quyển 7
Ma Vương – Quyển 8
Ma Vương – Quyển 9
Ma Vương – Quyển 10 (Full)
Thông tin truyện
Tên truyện Ma Vương - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/01/2022 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mẹ dâm tìm chồng
Sáng sớm hôm sau 5h15 tôi bước ra khỏi cổng đồn công an, sau khi tường trình lời khai xong xuôi tất cả thì công an cũng cho tôi về nhà, đứng trước cổng tôi gọi taxi tới chở thằng Thanh về còn tôi thì đi nhờ qua nhà chị Hường xem tình hình của Nhung... Nhưng khi nhấc máy lên lại thấy hàng loạt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Truyện bú cặc Truyện sex hay
Chợ nổi Ngã Bảy - Tác giả nguoikechuyendoi
Nhìn em có vẻ quen công chuyện rồi đó, không cực lắm đúng hông? Liễu nói khi đang ngồi nhìn Hà thoăn thoắt xếp đống quần áo vừa lấy từ ngoài sào vô. Cũng đã gần cả tuần Hà sang nhà phụ công chuyện cho nhà chị, Liễu thấy thương người phụ nữ xinh xắn chịu thương chịu khó này. Đúng như...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex có thật
Ông già mất nết
Trinh nằm đè lên người ông Phong, hôn chán chê cô cúi xuống nút lấy núm vú ông, đá lưỡi lên nó, núm còn lại cô dùng tay se se, làm ông săn cứng vì nhột nhạt, cô nhìn thấy cười thích thú. Vân vê từng sợi lông ngực ông Phong, cô hướng ánh mắt tinh nghịch lên hỏi ông: Ba ngủ với mấy nhỏ kia...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện móc lồn Truyện sex ông già
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân