Phỉ Bích lén nhéo Hàn Thạc một cái, ý bảo hắn nhanh nói cái gì đó, bên kia Lao Luân Tư cũng đưa mắt ra hiệu cho hắn, tựa hồ thúc giục hắn nhanh nhận lỗi với lão.
Trông thấy lão nhân bước tới, Hàn Thạc cười khổ nói:
– Thính lực lão nhân gia ngài thực vẫn còn minh mẫn a, bất quá ta cũng không nói xấu gì ngài, chỉ muốn giúp ngài giới thiệu một người bạn già mà thôi.
– Ồ? Cái này cũng có chút ý tứ, không nghĩ ngươi có lòng hảo tâm thế.
Sau khi tới, lão nhân liếc hắn, cái nhìn làm hắn cảm thấy hơi phát lạnh, sau đó mới chỉ Phỉ Bích, mỉm cười nói:
– Ngươi chỉ cô nương mỹ lệ này à, nếu như lời ngươi nói, ta sẽ rất mãn ý, ha ha!
Vừa nói xong, Hàn Thạc đang ngạc nhiên, sắc mặt Phỉ Bích đã đỏ bừng lên, hung hăng nguýt hắn, tựa hồ trách hắn tự chuốc lấy họa.
– Không phải, vị cô nương đó với tuổi của ngài rõ ràng là không hợp, ta cho rằng lão nãi nãi này mới thích hợp với ngài. – Hàn Thạc trước mặt lão nhân này cảm thấy khí thế mình hơi bị áp chế, dường như để tránh thoát loại cảm giác áp lực đó, mới mở mồm nói lung tung không kiêng nể gì cả.
Lao Luân Tư bên kia thoạt nhìn hơi lộ vẻ lo lắng, liên tục đánh mắt với Hàn Thạc, thế nhưng vẫn chậm một chút, hắn đã nói ra hết.
– Không được giáo dục, không có mắt nhìn, ta thế nào lại xứng với lão già kia. Ngươi có phải là hiềm không muốn sống nữa hay không? – Ngoã Lai Lệ cực kỳ phẫn nộ, hung ác trừng mắt với Hàn Thạc rít lên, lại còn theo đó trợn mắt nhìn lão nhân.
– Tiểu tử, ngươi nhất định là nói giỡn rồi. Tuổi ta mặc dù không nhỏ, nhưng rõ ràng vị nữ sĩ này lớn tuổi rồi a, ta thấy bà ta với gia gia đã qua đời của ta mới gọi là xứng đôi vừa lứa. – Lão nhân nghe thấy Ngoã Lai Lệ mắng mình, liền vui tươi hớn hở phản kích lại ác độc.
“Tuổi bà ta đã cao rồi”, nói như vậy là đã giễu cợt thẳng thừng Ngoã Lai Lệ không đúng tí nào. Những lời này vừa ra khỏi miệng, Ngoã Lai Lệ giận đến cơ hồ thất khiếu bốc khói, lập tức hầm hầm nhìn lão nhân, căm tức quát:
– Cái thứ lão bất tử ngươi, dám nói ta như vậy.
“Chách!” Một cái tát, Lao Luân Tư thình lình xuất thủ, tát thẳng lên mặt quý phụ nọ, rồi lạnh lùng nói với Tạp Mai Long bên cạnh:
– Tạp Mai Long thúc thúc, vị bằng hữu này của ngươi không biết lễ phép, nhà chúng ta không hoan nghênh nhân vật như thế. Mời bà ta rời khỏi đây.
Sắc mặt Tạp Mai Long chợt biến đổi, tựa hồ không hiểu nổi tại sao Lao Luân Tư lại làm như vậy. Quý phụ nọ càng muốn phát cuồng, tay trái che mặt mơ hồ đã có huyết tích hiện ra. Xem ra cái tát kia Lao Luân Tư hạ thủ không nhẹ.
Trong lòng Tạp Mai Long ẩn ước thấy có phần không thỏa đáng, đang định hỏi Lao Luân Tư thế là có ý gì thì tài chính đại thần Y Bố đã bước từ phía xa đến. Khi tới nhìn thấy lão nhân lập tức kinh hô một tiếng, tiến lên thi lễ:
– Cáp Ân lão tiên sinh, cơn gió nào đưa ngài tới đây thế?
Hàn Thạc thấy chấn kinh, sau đó đột nhiên nhớ tới thân phận Ngải Mễ Lệ mà Tạp Mai Long đã nói trước đó. Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Bối Đặc lý kỳ tên là Cáp Ân. Giờ mới nghĩ tới, Hàn Thạc lại nhìn lại lão nhân, mơ hồ đã đoán ra thân phận của ông ta.
Sắc mặt Tạp Mai Long cũng đồng dạng đại biến, quát nhẹ với Ngoã Lai Lệ: “Câm mồm!”, Vốn gã muốn ngăn chặn nàng ta tiếp tục gây huyên náo, sau đó Tạp Mai Long mới nói với lão nhân một cách hết sức lo sợ:
– Thực xin lỗi Cáp Ân tiên sinh, chúng ta đã thất lễ, ta sẽ dẫn nàng ta rời đi ngay, qua mấy ngày nữa sẽ tự thân đăng môn tạ tội với ngài.
Lúc này, Ngoã Lai Lệ cuối cùng cũng có phản ứng, thần sắc sợ sệt, đứng như trời trồng không biết nên nói gì, hiển nhiên thân phận của Cáp Ân khiến nàng ta sợ chết khiếp.
– Bất tất thế, gia tộc Bối Đặc lý kỳ chúng ta thực không hợp với loại nhân vật như các ngươi. – Thần sắc Cáp Ân như thường, trầm tĩnh liếc nhìn hai người, thờ ơ nói.
Thần sắc Tạp Mai Long vẫn nhún nhường, biểu hiện vẻ không bồi tiếp được nữa, miễn cưỡng kéo Ngoã Lai Lệ vẫn đang mù mịt nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi rời đi còn không ngừng khom người khiêm tốn nói xin lỗi với Cáp Ân, đến khi gã biến mất hẳn.
Tại thế giới này, các thương nhân cho dù có kiếm được nhiều kim tệ đến đâu, thì địa vị xã hội cũng vĩnh viễn không bì kịp Cáp Ân quyền quý. Đặc biệt là gia tộc Cáp Ân còn là nhân sĩ quân đội cao cấp, địa vị của ông ta tại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc càng thêm vô cùng cao quý, dạng thương nhân như Tạp Mai Long, vô luận làm sao cũng không dám đắc tội với ông ta.
– Tiểu tử, lá gan ngươi cũng không nhỏ a! – Tạp Mai Long đã rời đi, sau khi bị Lao Luân Tư cùng Y Bố trách móc, biểu tình Hàn Thạc vẫn thế, tịnh không mở lời xin lỗi hay là biểu hiện vẻ kinh khủng gì đó. Điều này khiến cho Cáp Ân hơi có phần kinh ngạc, hừ nhẹ hắn một tiếng, nói.
Kỳ thật lúc biết được thân phận của Cáp Ân, Hàn Thạc cũng hơi chấn kinh, chỉ có điều vừa rồi hắn cũng không nói quá thất lễ, do đó cũng không sợ ông ta, nghe ông ta nói vậy liền hòa nhã mỉm cười nói:
– Vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngài mà thôi, ta nghĩ với sự độ lượng của ngài nhất định sẽ không để ý.
– Hắc hắc, ta rất hẹp hòi, tất cả mọi người đều biết. – Cáp Ân cười quái dị, nói ngoài ý liệu của Hàn Thạc.
Ông ta nói như vậy, ngược lại khiến cho Hàn Thạc có phần kinh ngạc, ngẩn người ra không biết nói gì cho phải.
– Ôi, phụ thân đại nhân, các người trò chuyện gì ở đây thế? – Chính vào lúc này, Ngải Mễ Lệ đã thay một bộ y phục mới từ xa tiến lại, tới nơi trước tiên liếc Hàn Thạc một cái, sau đó mới kinh ngạc nói với Cáp Ân.
Ngải Mễ Lệ gả cho con thứ của Cáp Ân, thế nhưng không may là gia hoả đó chưa kịp động phòng với nàng ta đã bị Cáp Ân điều thẳng ra chiến trường, cuối cùng qua đời để lại quả phụ Ngải Mễ Lệ. Bởi nàng ta đã thành con dâu của gia tộc Bối Đặc lý kỳ, lão Cáp Ân luôn tự trách mình, cảm giác mắc nợ con trai với con dâu, nghe nói cực kỳ yêu thương Ngải Mễ Lệ, đối đãi với nàng như con ruột.
– Không có gì, chỉ là gặp được một tiểu gia hoả thú vị. Ừm, đi thôi đi thôi, ta mời con khiêu vũ. Thực không rõ làm sao trước giờ con đi dự tiệc không bao giờ dẫn theo bạn nhảy, lần này lại kéo lão gia hỏa ta theo, ta sớm muộn gì cũng bị con vần chết. – Lão Cáp Ân trước là nói thế, sau liền cười khà khà, bước về phía đại sảnh vũ hội.
Ngải Mễ Lệ vốn còn muốn nói gì, thế nhưng lão Cáp Ân rời đi, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng theo sau. Nhưng sau khi đi, Ngải Mễ Lệ vẫn đảo mắt khó hiểu qua Hàn Thạc.
Câu nói của lão Cáp Ân dường như mơ hồ ám chỉ điều gì đó, Hàn Thạc thoáng suy nghĩ một chút, đã minh bạch khả năng bởi vì nguyên nhân là mình, lúc này mới để cho Ngải Mễ Lệ tạo ra thay đổi, bất giác ngầm cảm động.
– Ồ, nàng chính là Ngải Mễ Lệ phu nhân a, hôm nay hẳn là lần đầu tiên ta gặp nàng, thế nhưng sao hình bóng có vẻ quen thuộc thế nhỉ! – Lao Luân Tư nhìn theo Ngải Mễ Lệ, liếc Hàn Thạc, thấp giọng nghi hoặc nói.
Câu nói này của Lao Luân Tư hiển nhiên là có dụng ý, nhất là cái liếc mắt cuối cùng, khiến cho Hàn Thạc cảm thấy gã tựa hồ đã phát hiện được điểm gì đó. Nhưng với hắn mà nói, quan hệ giữa hắn với Phỉ Bích mới là giả, do đó cũng không sợ Lao Luân Tư tố cáo quan hệ giữa hắn và Ngải Mễ Lệ với Phỉ Bích, trong lòng cũng thấy vững vàng, cũng không hoảng loạn gì nữa.
– Tiểu Phỉ Bích a, cháu không đắc tội với lão Cáp Ân chứ? – Sau khi Cáp Ân và Ngải Mễ Lệ rời đi, tài chính đại thần Y Bố nhìn sang Phỉ Bích, hơi lo lắng hỏi.
– Cứ mặc kệ việc của Phỉ Bích đi, ha ha, cha cứ lo việc của cha đi, việc ở đây cứ giao cho con, không phiền cha phải nhọc lòng. – Lao Luân Tư hốt nhiên nói.
Y Bố dường như rất nghe lời Lao Luân Tư. Gã vừa nói xong, Y Bố gật gật đầu không nói gì nữa, mỉm cười rời đi luôn.
– Yên tâm đi, Cáp Ân lão tiên sinh không phải là nhân vật không phân biệt đúng sai, ông ấy sẽ không làm khó các ngươi, ta có thể bảo đảm. Vũ hội đã bắt đầu, các ngươi cứ hưởng thụ cho thoải mái đi. – Sau khi Y Bố rời đi, Lao Luân Tư mỉm cười nói với Hàn Thạc cùng Phỉ Bích.
– Ừm, biết rồi sư huynh.
Phỉ Bích mỉm cười, nói xong liền kéo Hàn Thạc, rất tùy ý nói:
– Đi thôi, bồi ta khiêu vũ.
Hàn Thạc đực mặt ra, hơi kinh hoảng nói:
– Thôi xong, ta không biết nhảy gì cả đâu!
Phỉ Bích ngẩn ra, do dự một chút, đang định thôi, bỗng nhiên xếch mi lên, khéo léo nói:
– Không sao, ta có thể dạy ngươi, rất đơn giản mà.
– Thôi thôi, ta rất vụng về, làm xấu mặt nơi đông người thế này thì không hay đâu. – Hàn Thạc cười khổ lắc đầu cự tuyệt.
Chiếc cổ trắng nõn thon dài ngẩng lên, Phỉ Bích khẽ oán trách:
– Ngươi trước đó đã đáp ứng ta thế nào, không phải muốn chạy trốn đấy chứ.
Nói xong, cũng mặc kệ Hàn Thạc có đáp ứng hay không, Phỉ Bích khoác lên khuỷu tay hắn, kéo hắn về phía sàn nhảy, căn bản không cho phép Hàn Thạc cự tuyệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2022 03:38 (GMT+7) |