“Ngươi không cần hiểu, ngươi chỉ cần…” Bạch Y Nữ Tử tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Nghê Thường, lạnh nhạt giải thích.
Nghê Thường khẽ nhíu mày, thoáng suy nghĩ một chút, cung kính nói: “Tiên tử, không dám gạt ngươi, đại tỉ nhà ta có việc, không tiện gặp khách. Không biết ngươi tìm đại tỉ rốt cuộc là vì chuyện gì. Nếu có thể được, ta nguyện làm thay…” Xem ra theo như tình huống hiện giờ, nữ tử này hơn phân nửa là bạn cố tri cũng Tần Thủy Dao. Nhưng mà Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi đang trong thời điểm luyện công mấu chốt, như thế nào có thể gặp được nàng.
Bạch Y Nữ Tử thoán suy nghĩ một chút… “Nếu ta không có đoán nhầm thì Tần Thuỷ Dao hẳn đang tu luyện, vô phương, ngươi dẫn ta đi, có lẽ ta có thể giúp các nàng một tay…”
Nghê Thường rõ ràng hơi sửng sốt. Hiển nhiên đối với yêu cầu của nữ tử này nàng không nghĩ đồng ý.
“Chớ có hoài nghi ý đồ của ta. Việc ta đến đây có quan hệ trọng đại, nếu làm lỡ chuyện ngươi với Tần Thủy Dao ai cũng không tha thứ được…” Sau khi biết được thân phận Nghê Thường, thái độ của nữ tử quần trắng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều: “Ta xem linh khí Phiêu miểu cốc vận hành, hẳn là có người đang có ý định tu thành nguyên anh trong cốc. Theo ta phỏng đoán, các nàng cần thời gian ít nhất nửa năm hoặc còn lâu hơn. Nếu ta ra tay tương trợ, thành công đến ngay lập tức”.
Lời này vừa nói ra, thân mình của Nghê hường và Đình Nhi run mạnh lên, thực sự là nghe rợn cả người. Không hẹn mà các nàng cùng liếc mắt xem chừng với nhau một cái, cảm thấy nữ tử này đang nói chuyện viển vông.
“Ai” Bạch Y Nữ Tử hơi thở dài một tiếng, gần như tự nói với mình: “Tu chân giới bây giờ thực sự thế hệ sau kém hơn thế hệ trước. Càng ngày càng hỗn độn… Chẳng có gì là không có khả năng… Quên đi, ta trực tiếp mang các ngươi tới vậy…”
Cũng chẳng quản Đình Nhi cùng Nghê Thường kinh ngạc như thế nào. Bạch Y Nữ Tử khẽ cười một tiếng, thuận tay vẫy ra một đạo thất hải hà quang đem bao phủ hai người.
Ngay khi hai người trong lòng hoảng hốt chuẩn bị xuất ra kiếm tiên, các nàng ngạc nhiên phát hiện mình đã ở trong thạch phòng nơi Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi đang bế quan tu luyện.
“Thuấn di?” Vẻ mặt Nghê Thường kinh hãi nhìn Bạch Y Nữ Tử, thần thái trong lúc đó có vẻ hơi kích động. Thực hiển nhiên là chỉ với chiêu thức thuấn di đó đã chứng tỏ tu vi của nàng ít nhất đã đạt thiên nhân hậu kì.
Nói một cách khác, nữ tử đang đứng trên đỉnh nhất giới này.
Thực sự đó là sự thật sao?
“Điều này sao có thể?” Đình Nhi cũng có vẻ mặt khiếp sợ.
Thuấn di là cao thâm pháp quyết nàng… nghe nói là trừ khi đạt tới thiên nhân hậu kì… tiên linh khí, tu chân sắp phi thăng mới có thể triển khai được.
Chẳng lẽ…
“Tiểu muội muội, không phải kinh ngạc. Kì thật bản lĩnh ấy không tính làm gì…” Ánh mắt nữ tử quần trắng đột nhiên chuyển hướng tới Đình Nhi. Đột nhiên có linh cảm nàng khẽ nhíu mày… bấm đốt ngón tay vài cái, trong con mắt xinh đẹp hiện lên vài tia thích thú.
“Tên ta là Đình Nhi!” Đây gọi là bắt tay không bằng nụ cười. Tuy rằng nữ tử trước mặt có thái độ xấu đối với nàng, nhưng với gương mặt tươi cười hỏi han của nàng Đình Nhi cũng không dám chậm trễ.
“Ân, tên gọi rất hay, ta gọi tên của ngươi không ngại chứ?”.
Bạch Y Nữ Tử mỉm cười, đột nhiên lấy từ lồng ngực ra một bình sứ, đưa cho Bình Nhi nói: “Đình Nhi, đây là một lọ Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan. Ngươi cầm đi, ba ngày dùng một viên, đối với tu luyện của ngươi sau này sẽ có trợ giúp lớn lao”.
Đình Nhi tựa hồ hơi ngây người, lẩm bẩm nói: “Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, đây chính là giống như linh dược tiên đan trong truyền thuyết a…”
“Ha Ha, nhận lấy đi.” Bạch Y Nữ Tử tự hồ cũng không để tâm đến Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan. Nàng thấy Đình Nhi có chút ngây người, liền trực tiếp nhét lọ linh đan vào tay Đình Nhi.
“Đây là pháp môn tu luyện Cửu Thiên Tinh Thần Quyết. Ngươi cũng cầm lấy, ngoài cái do sư môn thường ngày truyền lại, ngươi cũng có thể tu luyện pháp quyết này”. Nói xong, nữ tử quần trắng… lại đưa cho Đình Nhi một quyển pháp quyết tu luyện.
Lần này chẳng những Đình Nhi ngây dại, mà ngay cả Nghê Thường cũng hơi giật mình. Nàng thậm chí bấm tay một cái, muốn tự mình chứng thực chẳng lẽ mình lại nằm mơ hay sao? Vì sao linh dược trong truyền thuyết cùng bí quyết tu tiên trong tay nữ tử lại như không có giá trị lắm, có thể tùy tiện đưa cho người khác.
Hơn nữa, nàng cùng Đình Nhi cũng chỉ là người tình cờ gặp nhau mà thôi.
Bạch Y Nữ Tử cũng không để ý đến sự kinh ngạc của hai người, ánh mắt nàng chuyển hướng đến Nghê Thường, cẩn thận đánh giá một phen, nói: “Đừng ngạc nhiên, cái đó đối với ta không tính là gì”.
“Chậm một chút rồi ta cũng sẽ cho ngươi một chút ưu đãi…” Bạch Y Nữ Tử hứa hẹn giống như nói tùy tiện.
Đình Nhi rốt cục thoát khỏi nỗi kinh ngạc, vẻ mặt của nàng có chút sợ hãi: “Tiên tử, mấy thứ này rất quý trọng, vãn bối không dám nhận a…”.
Bạch Y Nữ Tử thản nhiên cười: “Ngươi là của tiểu tử kia… quên đi, không có nói trước. Tóm lại, ta đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Về phần ta vì sao đối tốt với ngươi như vậy về sau ngươi sẽ minh bạch. Ta hy vọng trước kì tu chân đại hội tu vi của ngươi có thể đạt tới thiên nhân sơ kì”.
Lời này vừa nói, Đình Nhi lại ngẩn cả người. Điều này sao có thể, khoảng cách đến tu chân đại hội đã không còn bao nhiêu ngày. Hiện giờ ngay cả nguyên anh nàng cũng chưa tu thành, khó khăn này quá lớn đi.
“Yên tâm, chỉ cần ngươi bằng lòng cố gắng. Ta sẽ giúp ngươi, mọi thứ đều không thành vấn đề”. Bạch Y Nữ Tử cổ vũ một câu, lập tức hướng Nghê Thường nói: “Ngươi cũng như vậy, đến trước kì tu chân đại hội, ngươi phải đạt tới cảnh giới thiên nhân sơ kì, nếu không tiểu tử kia…” Ý thức được mình lỡ mồm, Bạch Y Nữ Tử vội vàng ngậm miệng lại.
Nghê Thường cố gắng tự ổn định tâm tình mình. Sau đó cẩn thận ngẫm lại lời nói của Bạch Y Nữ Tử, tựa hồ trong đó đã hiểu một it gì đó.
Tiểu tử kia? Chẳng lẽ không phải là Phong nhi?
“Các ngươi lui ra phía sau một bước, ta muốn giúp các nàng một tay!”
Dặn dò một tiếng, Bạch Y Nữ Tử chậm rãi đi lên phía trước. Vung tay xuất ra một đạo thất thải hà quang đem bao phủ quanh Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi đang ở trong giai đoạn luyện công khẩn yếu.
Nghê thường thét lên một tiếng kinh hãi. Cũng không biết họa hay phúc, đang chuẩn bị tiến lên ngăn lại. Cũng không nghĩ chính mình căn bản không thể đột phá đạo thất thải hà quang kia.
Đình Nhi kéo nhẹ cánh tay Nghê Thường một chút nói: “Tam sư tôn, không cần lo lắng. Ta nghĩ vị tiên tử này tuyệt đối không có ác ý. Lấy tu vi nàng, nếu như muốn làm điều bất lợi với chúng ta cần gì phải khó khăn như vậy. Huống hồ…” Đình Nhi giơ đan dược cùng pháp quyết trong tay lên.
Nghê Thường vì lo lắng mà bị rối trí, giờ được Đình Nhi nhắc mới tỉnh táo thở dài nhẹ nhõm một chút. Bạch Y Nữ Tử quả thực nếu muốn gây bất lợi cho các nàng thì với tu vi đó cần gì mà phải phiền toái như vậy.
“Các ngươi không cần lo lắng. Với căn bản các nàng vững chắc như vậy lại có linh dược của ta cho, cái còn thiếu của các nàng chỉ là một cơ hội. Bây giờ ta sẽ giúp các nàng một tay”. Bạch Y Nữ Tử tựa hồ biết Nghê Thường cùng Đình Nhi lo lắng liền quay đầu lại, kiên nhẫn giải thích vài câu.
Sau đó chỉ thấy nàng bấm tay niệm thần chú, bộ dạng kiên quyết cùng nghiêm túc. Hai đạo thất thải hà quang chia nhau tiến nhập vào thân thể Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi.
Dần dần, thân thể hai người bị ánh sáng mờ ảo gắt gao vây quanh. Từ xa nhìn lại tựa như mặc bộ quần áo bảy màu giống nhau.
Nghê Thường khẩn trương chăm chú nhìn chằm chằm vào sự biến hóa của hai người. Trong lòng có chút lo lắng lại có chút chờ mong.
Đình Nhi nhíu mày nhớ lại việc lúc nãy Bạch Y Nữ Tử nói Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi có linh dược của sư môn nàng mà trước đây Nghê Thường từng nói là cho nàng. Linh dược này là của Lưu Phong cho nàng. Nếu nói như vậy thì nữ tử này cùng có quen biết với Lưu Phong, thực hiển nhiên là nàng cũng hướng về Lưu Phong.
“Chẳng lẽ nàng cũng là nữ nhân Lưu Phong…” Thầm nghĩ tới đây, trong lòng Đình Nhi không khỏi cười khổ một tiếng. Tiểu tử này từ khi đi vào thế giới sau, tựa hồ như số đào hoa không dứt.
Đối với tình huống này, tuy rằng trong lòng Đình Nhi ít nhiều không thích. Nhưng mà cũng không thể khác được, kiếp này của Lưu Phong không thể so sánh với kiếp trước được.
“Hết thảy đều tuân theo tự nhiên đi!” Đình Nhi khẽ thở dài một tiếng. Trong lòng nàng kì thật rất mâu thuẫn. Cùng lúc, nàng phi thường hy vọng nhìn thấy Lưu Phong, nhưng về phương diện khác lại sợ nhìn thấy Lưu Phong. Có một số việc nàng thực sự không biết nên giải thích như thế nào với Lưu Phong. Nhất là trong trạng thái bây giờ nàng không phải là Đình Nhi kiếp trước, cũng không phải Đình Nhi kiếp này…
“Tốt lắm!”
Một âm thanh vui mừng làm đứt đoạn suy nghĩ của Đình Nhi.
Ngẩng đầu, nàng thấy Bạch Y Nữ Tử đã đi tới. Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi thì vẫn bị đạo thất thải hà quang bao phủ như trước. Nhưng lại có thêm hai cỗ nguyên anh lực cường đại tỏa ra.
“Đa tạ tiền bối thành toàn!” Nghê Thường vội vàng cung kính hành lễ.
Bạch Y Nữ Tử mỉm cười, pha chút thâm ý nói: “Không cần đa lễ, ta làm như vậy chỉ vì một người…”
Đình Nhi nghe vậy, trong lòng có chút võ đoán, lớn mật hỏi han: “Xin hỏi tiên tử, chuyến này ngươi đến đây chính là có liên quan tới Lưu Phong?”
“Lưu Phong?” Nữ tử quần trắng nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Lưu Phong là ai ta không biết…” Nữ tử nhớ rõ hài tử muội muội hẳn là họ Chu.
Nghê Thường giật mình nhìn Đình Nhi, cẩn thận nghĩ lại Đình Nhi cũng đoán vậy. Nàng cho Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi đan dược quả thật cũng là cho Lưu Phong. Mà nữ tử đó còn nói là vật của sư môn nàng. Hiển nhiên nữ tử này cùng Lưu Phong nhất định có liên quan.
“Tiên tử, ngươi thực sự không biết Phong nhi nhà ta?” Nghê Thường cũng truy vấn nói.
Nữ tử quần trắng lắc đầu, thoáng do dự một chút nói: “Ta đến đây chuyến này, chính là muốn hỏi Tần Thủy Dao chuyện tình năm đó. Thuận tiện tìm một người. Bất quá người ta tìm hẳn là họ Chu”.
Nghê Thường nghe vậy, cẩn thận hồi tưởng suy nghĩ. Cảm thấy được đúng là người mà Bạch Y Nữ Tử muốn tìm chính là Lưu Phong. Thân phận đích thực của Lưu Phong là hoàng tôn, đương nhiên là họ Chu.
Chính là sự tình năm đó rốt cuộc là chuyện gì nàng cũng không biết.
“Tiên tử, thứ lỗi ta nói thẳng, người mà ngươi muốn kiếm lẽ nào thực sự là Phong nhi nhà ta?” Nghê Thường sợ rằng có pha chút thâm ý mà cường đại một lần.
Bạch Y Nữ Tử cảm thấy được Nghê Thường nói mập mơ, tựa hồ như phát hiện điều gì. Nhất thời nghĩ ra điều gì, vội vàng bấm đôt ngón tay tính toán. Liền rất nhanh xác định lời của Nghê Thường là nói thật.
Bạch Y Nữ Tử lúc nãy bấm đốt ngón tay kì thật chính là thượng cổ kì thuật chiêm thiên quẻ. Với tu vi bây giờ của nàng, trong thời gian ngắn đoán cho một người thì dư sức. Nhưng mà đoán trước cũng cần một chút đầu mối cùng cơ duyên. Cái gọi là đầu mối có thể là người, vật hoặc một câu nói. Nếu như không có đầu mối và cơ duyên thì ngay cả khi nàng có bản lĩnh to lớn khác thường cũng đành thất vọng.
Để nàng tính toán được cho Lưu Phong, nếu như không phải trước mặt Nghê Thường cùng Đình Nhi, nếu như không có câu nói kia của Nghê Thường, nàng cũng bất lực.
Hơn nữa Bạch Y Nữ Tử vừa mới phát hiện một việc, hài tử muội muội lưu lại tựa hồ có chút bất đồng với mọi người. Chiêm thiên quẻ tựa hồ không linh nghiệm trên người hắn. Lúc trước ở sư môn nàng từng nhiều lần tính toán. Nhưng vẫn như cũ không có kết quả. Lúc này mới không thể không tuân theo muội muội di ngôn, đến Vân mộng trạch tìm Tần Thủy Dao hỏi thăm nơi ở của hài tử.
Kì thật chiêm thiên quẻ không quá linh nghiệm trên người Lưu Phong. Đối với Lưu Phong mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện hảo sự khác thường. Trong sư môn, chiêm thiên quẻ của Bạch Y Nữ Tử nằm trong những người nổi bật. Thử nghĩ ngay cả nàng cũng không thể đoán được chuẩn xác mọi thứ, như thế nào mà người khác có thể đoán được.
Nói như vậy Lư Phong vừa được an toàn lại vừa được bảo vệ.
“Không sai, xem ra người ta muốn tìm chính là Lưu Phong!”. Bạch Y Nữ Tử vui vẻ gật gật đầu.
Ngừng một chút, Bạch Y Nữ Tử hướng về hai người mỉm cười: “Nếu như ta sở liệu không tồi thì các ngươi chính là hồng nhan tri kỉ của Lưu Phong?” Đối với vấn đề này, kì thật Bạch Y Nữ Tử đã phát hiện ngay khi gặp mặt. Nhưng mà với tương lai các nàng, Bạch Y Nữ Tử cũng có chút nhìn không thấu. Hơn nữa Đình Nhi, tương lai của nàng tựa hồ cũng quỉ dị giống như của Lưu Phong, căn bản không thể nào mà nắm bắt cùng tính toán.
Bạch Y Nữ Tử còn phát hiện, chỉ cần là người có liên quan cùng Lưu Phong, tựa hồ như số mệnh và thiên cơ của các nàng đều trở nên không thể nắm bắt…
“Muội muội, hài tử của ngươi đích thực là khác người a, tương lai tiền đồ không thể lượng được a… Có lẽ hắn có thể thực sự báo thù cho ngươi…” Tuy rằng chưa có gặp qua bản thân Lưu Phong, nhưng Bạch Y Nữ Tử lại có hứng thú sung mãn với hắn, đồng thời cũng có mấy phần chờ mong tin tưởng.
Có thể làm cho chiêm thiên quẻ không thực linh nghiệm, tóm lại đều không phải là người thường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |