Hôm nay liên quân hai nước vẫn ở yên trong doanh trại, không có lui quân. Trong khoảng thời gian này, hai nước đã tăng thêm mười vạn binh mã.
Quân đế quốc đóng tại Phúc Thành có hơn mười vạn, quân thủ bị địa phương có tám vạn. Hơn nữa Lưu Phong mang đến Tiên Phong quân đoàn, khoảng chừng hai mươi vạn đại quân. Chỉ có điều Lão hoàng đế lại không trao quyền tiếp quản Phúc Thành cho Lưu Phong.
Nói cách khác, Lưu Phong chỉ có khả năng chỉ huy tám vạn quân Thần Thánh Quân Đoàn của mình. Ngay cả năm vạn quân Tường Long Quân của Cuồng Chiến cũng không được toàn quyền điều động.
Cho nên nói, đừng thấy binh mã lương thảo của Phúc Thành sung túc, kỳ thật chẳng quan hệ nhiều lắm với Lưu Phong.
Tổng đốc Phúc Thành Trương Toàn Phúc, tư lệnh thủ bị Hàn Giới, còn có thống lĩnh quân đế quốc Ngô Chí Vinh, tất cả đều có thái độ tốt với Lưu Phong. Chẳng những tự mình ra khỏi thành nghênh đón, còn thiết tiệc khoản đãi, hơn nữa an bài cho đại quân Lưu Phong một địa phương tốt nhất làm đại bản doanh.
Bất quá Lưu Phong cũng hiểu được, ba người này đều cảnh giác đối với hắn, đừng xem ngoài mặt làm ra vẻ cung kính, thật ra thì lại đề phòng hắn chẳng khác nào phòng đạo tặc.
Lưu Phong cũng không nói ra làm gì, hắn cũng cùng ba người xưng huynh gọi đệ rất là đúng bài bản.
Buổi tối, sau khi màn yến tiệc kết thúc viên mãn, Lưu Phong nhân cơ hội cáo từ, mang theo Tiểu Linh Nhi dạo bước trên đường cái, thuận tiện tìm hiểu rõ cuộc sống dân địa phương. Hắc Vân cùng vài tên cao giai hắc ám võ sĩ theo sau hai người, âm thầm bảo vệ.
Bời vì lượng quân đóng rất lớn, nên đi trên đường cái Phúc Thành đâu đâu cũng thấy các tướng sĩ.
Lưu Phong nhìn đám tướng sĩ này mà lắc đầu, tố chất quá kém. Tướng sĩ mà quần áo không chỉnh tề, toàn là đồ bỏ đi, thậm chí ngay cả binh khí cũng không đem theo.
Trên đường, bọn đại binh này chỉ cần nhìn thấy đại cô nương, đại phụ tẩu nào đi qua là hai mắt liền sáng lên, giống như dã miêu phát xuân (Mèo hoang động tình), phát ra tiếng cười man dại.
Thậm chí có mấy tên lính dưới tác dụng của men rượu còn lớn mật ngăn nữ tử đi đường, dùng ngôn ngữ dâm ô trêu đùa.
Nữ tử này nhất thời bị dọa đến mức thét lên một tiếng thật chói tai nhưng người đi đường cũng chỉ vội liếc một chút, rồi nhanh chóng ly khai. Ở Phúc Thành quân nhân là trời, ai dám chống lại đám đại binh này chứ.
Vào lúc này, một gã nam tử vọt tới, hùng hùng hổ hổ đánh vài quyền vào bọn binh lính, sau đó nắm tay kéo nữ tử kia bỏ chạy. Hiển nhiên, đó chính là chồng của nữ tử kia.
Chẳng đợi người chạy xa, mấy tên binh lính đã đánh cho nam tử kia té lăn trên đường đến cả máu mồm cũng hộc ra mấy ngụm.
Tiểu Linh Nhi thấy tình cảnh đến mức này, hơi nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn chu lên như bà cụ non, hừ nói: “Ba ba, đây là người xấu…”
“Linh Nhi tỷ tỷ. Đệ thay tỷ tới dạy cho chúng một bài học!”
Trong khi nói chuyện, Kiếm Linh đã hóa thành bộ dáng hài đồng hiện thân bên cạnh Lưu Phong, quay về phía Tiểu Linh Nhi lấy lòng.
Cùng lúc đó, thần điểu Phi Nhi cũng biến hóa thành họa mi đậu trên vai Tiểu Linh Nhi.
Mấy ngày nay, Tiểu Linh Nhi cùng Phi Nhi tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị không ăn trùng, một người, một chim ở chung cực kỳ hòa đồng. Có cảm giác như Phi Nhi đối với cô bé còn thân hơn cả với Lưu Phong.
“Ân. Đánh bọn xấu đi!” Tiểu Linh Nhi vuốt nhẹ cái đầu bóng lưỡng của Kiếm Linh, hạ lệnh.
Trong mắt Kiếm Linh hiện lên một đạo sát khí, thân thể xoay tròn, trong tíc tắc đã đứng trước mặt đám lính.
Lưu Phong vội vàng theo sau. Đám lính này toàn tạp nham vớ vẩn đánh chết cũng được, tránh phiền toái về sau.
Trong khi đó, một vài tên lính đánh nam nhân xong thì ngày càng kích thích. Động tác càng trở nên lớn mật, một kẻ đã dùng tay hướng tới bộ ngực của nữ nhân kia.
Kiếm Linh thuận tay tát cho mấy tên này vài cái. Chỉ nghe tiếng kêu thảm nổi lên, mấy tên này bị một tát của Kiếm Linh đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống thì khóe miệng đã túa máu, đến răng cũng rơi ra mấy chiếc.
Chiêu vừa rồi của Kiếm Linh làm binh lính bốn phía đều chấn động.
Rất nhanh bọn chúng mở thoát cho nữ tử kia, vây lấy Kiếm Linh. Thậm chí có mấy tên còn rút cả binh khí ra.
Người đi đường tựa hồ cũng chủ ý tới màn hý kịch này, mười mấy tên lính thế mà vây lấy một hài đồng năm tuổi để động thủ, quân đội đế quốc thật sự là có “tiền đồ”.
Mấy kẻ văn nhân thậm chí còn ai oán thở dài, trách không được thân là đại quốc mà cũng không đối phó được với quân Phù Tang cùng Cao Lệ, chứng cứ là đây rồi.
Quân đội đế quốc gì mà ngoại trừ ngang nhiên trêu phụ nữ, thì cũng chỉ biết khi dễ tiểu hài tử, như vậy còn có thể tham gia chiến tranh sao?
Một vài văn nhân tính tình cương liệt còn muốn hỗ trợ Kiếm Linh. Trong mắt bọn họ, đó chỉ là một hài tử năm tuổi.
Lưu Phong sợ hảo tâm của mình lại gây nên phiền toái không cần thiết nên vội bước lên phía trước ngăn trở: “Các vị huynh đại, không nên vội, hắn tự đối phó được.”
Người nọ trừng mắt nhìn Lưu Phong, thầm nghĩ, tiểu quỷ thúi, đã không tự đi lại còn ngăn ta.
Lúc này đây, Kiếm Linh đang ra tay, hiện trường ngoài trừ Lưu Phong cùng Tiểu Linh Nhi, không ai nhìn rõ động tác của hắn, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, tất cả đám lính đều té trên mặt đất. Không phải gãy chân thì là gãy xương cổ tay, chẳng ai có thể đứng lên nổi.
Dân chúng chung quang đang đứng xem cũng không biết ai là người xuất thủ trước nhưng tất cả đều vỗ tay tán thưởng.
Lưu Phong thầm thở dài, thật bi ai, tướng sĩ quốc gia bị người ta đánh, dân chúng lại vỗ tay tán thưởng. Chẳng lẽ là do dân chúng ngu muội sao?
Không. Tuyệt đối không phải.
Dân chúng là đáng yêu nhất, nhất là dân chúng ở vùng biên cảnh. Lưu Phong biết, dân chúng biên cảnh hàng năm gánh chịu thuế má rất nặng, cơ hồ gấp hai, gấp ba dân chúng nội địa.
Hôm nay, bọn họ làm ra hành động như vậy. Nguyên nhân là do trong mắt bọn họ Kiếm Linh đã trở thành đại anh hùng vì dân trừ hại.
Thật bi ai, quá mức bi ai mà. Binh lính của một quốc gia lại biến thành tai họa trong mắt dân chúng. Lão hoàng đế à, người vẫn còn là minh quân sao chứ?
Hôn quân. Lão hôn quân điển hình.
Binh lính qua lại trên đường rất nhiều, ngoại trừ một số kẻ đang bận việc ra còn mấy trăm người khác lập tức tập trung lại, tuốt binh khí vây quanh Kiếm Linh, đôi mắt ngập tràn lửa giận.
Kiếm Linh thầm cười lạnh, lũ cặn bã chết trước mắt còn không biết. Chỉ cần hắn muốn, trong chớp mắt hắn có thể cho đám này thành tử thi. Chẳng qua là đã có lệnh của chủ nhân, chỉ có thể giáo huấn, không thể giết người.
Không có biện pháp, Kiếm Linh không thể làm gì ngoài từ bỏ ý định giết người. Tội chết thì có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hắn liền ra tay đánh cho hai mươi tên lính gần mình nhất tàn phế cả hai chân.
Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng của dân chúng. Trong mắt bọn họ, đám binh lính này đã gặp quả báo, bọn họ thậm chí hy vọng đám binh lính này bị giết chết hết. Ngày thường đám lính này hung ác vô cùng. Khi áp dân lành, cưỡng gian phụ nữ, đánh đập dân chúng, cưỡng đoạt tài sản… Tóm lại, đám quân đế quốc đóng ở đây, đôi khi còn tồi tệ hơn quân Phù Tang cùng Cao Lệ nữa.
Vài lần chứng kiến thần uy của Kiếm Linh, phần lớn binh lính đều sinh ra sự sợ hãi, kêu to Kiếm Linh là ma quỷ.
“Kẻ nào dám tổn thương binh lính anh dũng của đế quốc…”Đột nhiên từ trong đám người có một kẻ chen vào, bộ mặt đầy râu, lưng hùm vai gấu có vẻ là quan quân, nhìn đám lính kêu la thảm thiết không ngừng trên mặt đất, hắn hướng ánh mắt về phía Kiếm Linh, quát lớn: “Tiểu súc sanh đáng chết này, lá gan cũng thật lớn. Binh lính đế quốc ngươi cũng dám đánh, người đâu đến đây, chém tên tiểu súc sanh này thành tương cho ta…”
Lệnh đã ra, nhưng không một ai dám lên.
Kiếm Linh cười lạnh một tiếng, đưa tay tát tên quân quan kia một tát. Một tiếng vang lên, thân thể quân quan đã văng ra ngoài xa, nguyên một hàm răng rơi xuống đất, nửa bộ mặt đã biến thành cái đầu heo.
“Phi Hổ đại tướng quân ở đây. Tên điêu dân nào thật lớn mật. Ai dám gây náo loạn!” Đột nhiên, trên đường ồn ào một trận. Một đoàn võ trang thiết giáp binh, rất chỉnh tề tiến nhanh tới. Đầu lĩnh là vài tên tướng quân kỵ binh tuổi trẻ cưỡi hồng mã.
“Đại tướng quân, đám điêu dân này tạo phản.” Một tên lính thấy Đại tướng quân tới, vội vàng báo cáo.
“Phản rồi, lũ điêu dân này, lão tử cùng các huynh đệ không quản xa xôi ngàn dặm tới nơi này bảo vệ các ngươi, các ngươi đã không cảm ơn thì thôi, ngang nhiên muốn tạo phản. Bao vây cho ta…” Tướng quân kia cũng bất chấp thật giả, trực tiếp ra lệnh.
Lưu Phong nhìn trong con ngươi Kiếm Linh lộ ra sát khi lại tăng lên, e ngại hắn tức giận giết đám lính tinh nhuệ này.
Mặc dù Lưu Phong không sợ, nhưng như thế cũng rất bất lợi.
“Ba ba. Linh Nhi phải giúp tiểu đầu bóng đánh nhau. Đây đều là người xấu…” Tiểu Linh Nhi tránh thoát bàn tay của Lưu Phong muốn đi tới. Tiểu nha đầu không biết Kiếm Linh lợi hại như thế nào nhưng nàng thấy đối phương nhiều người như vậy cũng nên giúp bạn một chút.
“Chúng ta cùng đi.”
“Dừng tay!” Lưu Phong chậm rãi đi tới trước, quay về phía thiết giáo binh hét lớn một tiếng.
“Phản tặc to gan, không muốn sống nữa rồi. Bắt.” Phi Hổ tướng quân trong quân đội đóng tại đây chỉ là quan quân hạng trung, cho nên lúc yến tiệc mời Lưu Phong hắn không có tư cách tham gia, vì vậy nên không nhận ra Lưu hầu tước. Ngang nhiên coi Hầu gia cũng là điêu dân.
Vài tên thiết giáp binh cầm liêm đao trong tay vọt tới phía Lưu Phong.
Lúc này lại nảy sinh ra dị biến. Mấy tên thiết giáp binh còn chưa tới gần thân thể Lưu Phong, đột nhiên bị đạo nhân ảnh giết chết. Bọn họ còn chưa kịp nói gì, thân thể đã bị chém thành nhiều phần.
Hắc Vân cùng vài tên hắc ám võ sĩ liền hộ vệ trước người Lưu Phong cùng Tiểu Linh Nhi.
Mặc dù với tu vi Lưu Phong, căn bản không cần phải như vậy. Nhưng Hắc Vân quan niệm rằng hắn thân là hộ vệ, đây là điều nên làm. Huống hồ, đám cặn bã này căn bản không đáng để chủ nhân phải ra tay.
Phi Hổ tướng quân nhất thời trợn tròn mắt. Ra tay thật tàn độc.
“Bao vây cho ta.” Phi Hổ tướng quân cũng không hề lo chuyện này, vội vàng hạ lệnh thủ hạ chuẩn bị đại chiến.
“Chủ nhân, hãy để cho ta ra tay, giết hết lũ cặn bã này đi?” Kiếm Linh truyền âm hỏi.
Lưu Phong vội nói: “Không thể. Ngươi không nên ra tay, ta tự xử lý được.”
Dừng lại một chút. Lưu Phong mỉm cười nhìn Phi Hổ tướng quân, nói: “Tướng quân đừng nên xúc động. Đều là người mình. Tại hạ là quan viễn chinh quân tiên phong Lưu Phong!”
Phi Hổ tướng quân nghe vậy, đầu tiên là hơi run sợ, bất quá lại rất nhanh liền thích nghi ngay, thầm nghĩ, tiểu tử này chính là quan tiên phong nắm trong tay tám nghìn binh mã sao?
“Thì ra là quan tiên phong đại nhân, thất kính thất kính!” Phi Hổ tướng quân đối với Thần Thánh Quân Đoàn không hề biết chút gì, Căn bản hắn chẳng xem tên quan chỉ huy tám nghìn binh mã ra cái gì. Ngay cả hắn cũng có hơn một vạn thuộc hạ. Cho nên, sau khi hắn biết thân phận Lưu Phong, thậm chí còn không xuống ngựa bái kiến.
“Tướng quân. Đây đều là thuộc hạ của ngươi sao?” Lưu Phong diện mạo tức giận, hừ nói: “Thân là tướng sĩ đế quốc, ban ngày ban mặt ngang nhiên trêu chọc dân nữ, chẳng biết tưởng quân ngày thường dạy binh lính thế nào?”
Phi Hổ tướng quân nghe vậy, quát lớn một tiếng, nói: “Lưu tướng quân, nói thế quá lời rồi? Các huynh đệ ngày đêm vì dân chúng bỏ hết công sức, trêu đùa vài dân nữ cũng không phải chuyện rất bình thường sao? Nhưng ngươi lại vô cớ đả thương nhiều huynh đệ như vậy, có nên trả cho ta chút công đạo?”
Mẹ, tướng quân cặn bã.
Người ta thường nói, lính như thế nào thì tướng như thế đấy.
Tướng quân mà cũng như vậy, thuộc hạ tất sẽ là cặn bã thôi, không có gì là kỳ quái.
Lưu Phong hướng mắt ra hiệu với Hắc Vân đứng sau, trường đao ra tay, chém về phía chiến mã của Phi Hổ tướng quân. Chỉ thấy một đạo huyết quang bay lên, tứ chi con đại hồng mã đã bị đồng loạt chặt đứt, Phi Hổ tướng quân nhất thời té xuống, miệng ăn toàn đất, thậm chí còn chảy cả máu nữa.
“Ngươi… ngươi muốn tạo phản sao?” Phi Hổ tướng quân đứng dậy, phẫn nộ chỉ vào Lưu Phong hét lớn.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Thân là tướng quân, lại quản thuộc hạ không nghiêm. Tội này như thế nào?”
Phi Hổ tướng quân liền kêu lên: “Các huynh đệ liều cả tính mạng ở chỗ này bảo vệ đám tiện dân, trêu chọc nữ nhân thì đã sao?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |