Một lát sau thái giám mang theo một nam nhân thân mặc cẩm phục – Hoàng thái tôn – đi đến.
Sau khi hành lễ, Hoàng thái tôn cung kính nói: “Hoàng gia gia, tôn nhi nghe nói người gần đây thân thể bất an cho nên đặc biệt đến thỉnh an.”
“Hừ, thân thể của trẫm tốt lắm. ” Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng: “Trẫm không phải đã nói qua rồi sao? Các ngươi nếu không có việc gì thì đừng tới đây.”
Hoàng thái tôn cẩn thận thu lại vẻ mặt, hiện ra một gương mặt hiếu thuận, quỳ gối dưới đất, cung kính nói: “Hoàng gia gia, tôn nhi lo lắng cho thân thể của người cho nên mới cãi lời người đến đây thỉnh an. Bây giờ đã biết thân thể người rất tốt. Nếu Hoàng gia gia trị tội thì tôn nhi cam tâm lĩnh thụ.”
Hoa Hạ đại đế trên mặt hiện ra một nét khinh thường, hai con mắt hữu thần nhìn chằm chằm vào Hoàng thái tôn một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi. Nếu là vì hiếu tâm thì sao có thể trị tội ngươi được.”
Hoàng thái tôn vội vàng tạ ơn đứng lên, nhu thuận nói: “Tạ Hoàng gia gia ân điển.”
Ngừng một chút, đột nhiên Hoa Hạ đại đế cười lạnh một tiếng: “Nghe nói ngươi và tứ thúc gần đây có bất hòa. Việc này có hay không?”
Hoàng thái tôn nghe vậy, thân thể run lên, con ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hoàng gia gia, chuyện này người nghe ai nói? Tôn nhi và tứ thúc trước nay luôn yêu thương nhau. Tứ thúc thậm chí còn coi tôn nhi như con ruột mình.”
Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Hỗn trướng, ngươi tưởng ta là một lão già hồ đồ không biết gì hay sao? Ngươi và lão tứ có chuyện gì, ta đều biết hết. Còn nói cái gì mà con ruột. Trước mặt ta, ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ. Mấy năm nay ngươi thay đổi quá nhiều rồi.”
“Hoàng gia gia, tôn nhi biết tội, tôn nhi không nên dối gạt người. ” Hoàng thái tôn thấy Hoa Hạ đại đế tức giận, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng gia gia minh giám. Tôn nhi kỳ thật không muốn dấu diếm ngươi. Chỉ là tôn nhi lo lắng Hoàng gia gia biết tôn nhi và tứ thúc mâu thuẫn sẽ ảnh hưởng đến long thể. Cho nên lúc nãy mới nói dối. Thỉnh xin Hoàng gia gia trị tội.”
“Hừ.”
Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng, nhìn Hoàng thái tôn lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi. Thấy ngươi cũng có chút hiếu thuận. Chuyện này trẫm không truy cứu nữa.”
Hoàng thái tôn trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cung kính nói: “Hoàng gia gia, người yên tâm. Tôn nhi sẽ cố gắng cải thiện mối quanh hệ với tứ thúc. Không để lão nhân gia phải lo lắng.”
“Quên đi. Ngươi cho rằng với tình hình hiện nay, ngươi có thể hòa hảo với tứ thúc hay sao? Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, làm việc cũng nên suy xét một chút. Nếu không cho đến lúc bị người ta hại chết cũng không biết nguyên nhân vì sao. Ta hỏi ngươi một câu. Ngươi có muốn làm hoàng đế hay không?”
Hoàng thái tôn nghe vậy trong lòng một cỗ kích động đánh mạnh lên đại não, quỵ té xuống mặt đất, không dám nhúc nhích toàn thân, run lên lẩy bẩy.
“Hừ, thật vô dụng. ” Hoa Hạ đại đế khinh thường nói: “Năm đó, khi hắn mới bốn tuổi đã dám trước mặt trẫm tuyên thệ sẽ làm một hảo hoàng đế. Ngươi nhìn lại ngươi xem. Lớn như vậy mà ngay cả thừa nhận cũng không có dũng khí. Đáng tiếc thật. Nếu cha ngươi không chết sớm thì giờ đây ta đâu cần phải… “”
Hoàng thái tôn quỳ dậy, cùi gằm mặt một lúc lâu mới dám lên tiếng: “Hoàng gia gia, tôn nhi quả thật là không bằng phụ thân nhưng tôn nhi sẽ cố gắng… ” Hoàng thái tôn rất muốn nói mình sẽ cố gắng thật tốt nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng. Dù sao thì Hoa Hạ đại đế vẫn chưa chính thức nói sẽ truyền ngôi cho mình. Công nhiên thừa nhận mình là hoàng đế sẽ là đại bất kính.
“Cố gắng làm gì? ” Hoa Hạ đại đế thở dài một hơi, tức giận mắng: “Ngươi thật là vô dụng… nếu ngươi lớn mật nói ra ngươi muốn làm hoàng đế thì sao? Ngươi nói ra, trẫm còn cảm thấy cao hứng một chút. Tối thiểu cũng cho thấy ngươi có dã tâm, có can đảm. Hoa Hạ đế quốc cần có một vị quân vương mạnh mẽ. Không nghĩ ra ngươi lại nhát gan như vậy.”
Hoàng thái tôn thấy Hoa Hạ đại đế càng ngày càng tức giận, thân thể càng run lên dữ dội.
Hoa Hạ đại đế càng nói càng tức. Ngay cả tấu chương trên bàn cũng gạt hết xuống đất, chỉ vào mặt Hoàng thái tôn mắng: “Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi mà xem. Ta thế nào mà giao lại giang sơn này cho ngươi?”
Ngừng một chút Hoa Hạ đại đế nói tiếp: “Ta biết ngươi từ trước đến này vẫn nghe lời mẫu thân ngươi. Nhưng nếu ngươi trở thành đế vương cũng phải nghe lời mẫu thân ngươi cả đời hay sao? Ngươi nói ngươi như vậy thì còn làm được trò trống gì? Tứ thúc của ngươi khi bằng tuổi ngươi đã biết xông pha trận mạc, chém giết địch nhân. Ngươi nghĩ xem. Trẫm giao cho ngươi Hộ Bộ và Nội vụ khố nhưng ngươi lại biền hai nơi này thành một đống hổ lốn. Ngay cả kinh phí và lương thảo cho quân nhu cũng không đủ. Ngươi còn làm được gì?”
Giờ phút này Hoàng thái tôn đã thẫm đẫm mồ hôi. Nếu nói hắn quỳ trên mặt đất cũng không đúng. Phải nói là hắn té trên mặt đất thì mới đúng. Trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một cảm giác. Đó là sợ hãi.
Hoa Hạ đại đế thấy mình quát mắng cả nửa ngày mà Hoàng thái tôn cũng không dám lên tiếng, trong lòng càng thất vọng. Càng thất vọng lại càng tức giận.
Đột nhiên lão đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng thái tôn, nhìn chằm chằm vào tôn nhi của mình, trầm giọng nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi.”
Hoàng thái tôn lúc này mới dám ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn nét kinh hoàng: “Hoàng gia gia giáo huấn rất đúng. Tôn nhi cam tâm lĩnh thụ.”
“Vô dụng, trẫm bảo ngươi đứng lên, ngươi lải nhải gì vậy? ” Hoa Hạ đại đế ngữ khí dần trở nên hòa hoãn, thậm chí còn vươn tay đỡ Hoàng thái tôn đứng dậy, nói: “Tôn nhi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mới tức giận như vậy. Hoàng gia gia chửi mắng ngươi như vậy cũng là muốn ngươi thành nhân. Hoàng gia gia không gạt ngươi, ta không còn sống được bao lâu nữa. Ngươi phải nhanh chóng phát triển thực lực của mình. Nếu không ta sẽ không yên tâm giao giang sơn cho ngươi.”
“Hoàng gia gia, người đừng bi quan. Người là chân long thiên tử, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi. ” Hoàng thái tôn cung cung kính kính nói.
“Hừ. ” Hoa Hạ đại đế cười lạnh nói: “Tôn nhi, ngươi không cần an ủi ta. Ta trong lòng đều hiểu hoàng đế cũng là người, mà người thì ai cũng phải chết. Ngươi biết đấy, ta đối với ngươi đặt rất nhiều kỳ vọng, nhưng ngươi… Hôm nay ta mắng ngươi cũng là muốn ngươi trở thành một người mạnh mẽ mà thôi.”
“Hoàng gia gia, tôn nhi hiểu, tôn nhi nhất định sẽ cố gắng học người, trở thành một hoàng đế tốt. ” Có Hoa Hạ đại đế khích lệ, Hoàng thái tôn cũng dần lấy lại sự bình tĩnh.
Hoa Hạ đại đế mỉm cười: “Hoàng đế tốt! Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Rất nhiều người vì muốn ngôi vị này mà mong cho ta chết đi. Ngay cả tứ thúc của ngươi cũng chưa từ bỏ tham vọng đối với ngôi vị của ta. Năm đó khi cha ngươi còn sống thì tứ thúc đã có dã tâm. Bất quá hắn còn kém cha ngươi. Nhưng hôm nay ngươi so với tứ thúc thì lại kém xa hắn. Ngươi nên tận lực cố gắng mới được.”
Hoàng thái tôn hơi kinh hãi. Hoa Hạ đại đế nói lời này dường như có ý cho hắn và Yến vương cạnh tranh với nhau.
“Hoàng gia gia, từ hôm nay trở đi, tôn nhi sẽ cố gắng gấp bội. Chỉ còn một phần trăm hy vọng cũng sẽ cố gắng.”
Hoa Hạ đại đế rốt cuộc cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, ngươi phải hiểu tứ thúc ngươi nhiều năm chinh chiến tại quân ngũ. Đối với quân giới rất có uy tín. Nếu muốn cùng hắn tranh đấu thì ngươi phải chiến đấu với cả lực lượng quân sự của đế quốc. Điểm này ngươi không được quên.”
Hoàng thái tôn gật đầu: “Hoàng gia gia, tôn nhi đã hiểu.”
“Ngươi hiểu được thì tốt. Từ xưa tới nay đều là trưởng tử kế vị. Cha ngươi đã mất sớm. Ngươi vốn là cháu đích tôn của ta. Vốn phải lên ngôi hoàng đế. Nhưng ngươi nên biết ta vốn là người coi trọng thực lực. Nếu ngươi không có năng lực thì ta cũng rất khó truyền ngôi cho ngươi. Cho nên ngươi đừng tưởng rằng ngươi là cháu đích tôn của ta thì mọi sự sẽ đại cát.”
Hoàng gia gia, tôn nhi biết. Nhất định sẽ cố gắng. Nếu tương lai tôn nhi không đủ năng lực thì tôn nhi cũng sẽ không oán hận Hoàng gia gia.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/08/2018 22:36 (GMT+7) |