Lục Thiếu Du nhìn thân hình yêu kiều tuyệt đẹp, đôi mắt hắn đã đỏ ngầu.
Lữ Tiểu Linh lầu bầu:
– Chưa nhìn đủ sao?
Lữ Tiểu Linh lật người đè Lục Thiếu Du xuống.
Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi:
– Nàng muốn làm gì?
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn nữ nhân trong ngực mình. Gò ngực cao vút, mái tóc rũ xuống, rất là quyến rũ. Làn da bóng loáng như ngọc khiến Lục Thiếu Du không kiềm được hai tay sờ soạng, từ eo nhỏ một bàn tay ôm hết lên đến thỏ ngọc. Hai tay co lại, không lớn không nhỏ, linh động mà mềm mại.
Quyến rũ làm con rồng của Lục Thiếu Du đã đứng thẳng từ lâu dán sát bụng phẳng tròn trại như trăng khuyết, nhẹ mấp máy.
Cảm giác nóng cháy làm Lữ Tiểu Linh kích thích, nàng trừng Lục Thiếu Du.
Lữ Tiểu Linh xấu hổ nói:
– Lần trước thiếp nghe nha hoàn nói nam nhân các người đôi khi thích nữ nhân chủ động, chàng có như vậy không?
Lục Thiếu Du cười gian:
– Cái này… Nàng thử liền biết.
Lữ Tiểu Linh trừng Lục Thiếu Du:
– Nếu thiếp làm không tốt thì chàng không được cười đâu đấy!
Tay ngọc cởi đồ Lục Thiếu Du ra, nhìn thân hình ánh sắc tím vàng, đặc biệt là con rồng ngạo nghễ đứng thẳng. Mắt Lữ Tiểu Linh ngập nước, nàng do dự một chút rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ngọc sờ con rồng. Chốc lát con rồng ngẩng đầu chạm tới lối vào đào nguyên mềm mại, sau đó thẳng lưng cho con rồng chui vào.
Lữ Tiểu Linh khẽ kêu:
– A!
Toàn thân Lữ Tiểu Linh run rẩy, không kiềm được kích động vặn vẹo, kiều diễm quyến rũ, tiếng rên động lòng người. Biểu tình của Lữ Tiểu Linh làm người phát cuồng.
Lục Thiếu Du cũng không kiềm chế được, hai tay đã sờ khắp người Lữ Tiểu Linh, nắm chặt thỏ ngọc. Mông vểnh nhấp nhô truyền khoái cảm lan đến mỗi sợi dây thần kinh trong đầu Lục Thiếu Du.
Hai người ở trong phòng quên hết tất cả quấn lấy nhau, phiên vân phúc vũ, liều chết triền miên. Ngoài cửa sổ trăng sáng trốn vào tầng mây như không muốn quấy rầy hai nam nữ trong phòng đang bận rộn.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, mặt trời mọc từ hướng đông, tia nắng ban mai chiếu vào sơn mạch Phi Linh. Thời gian đêm nay qua thật nhanh.
Sáng sớm Lục Thiếu Du đã ra khỏi phòng, hôm nay có vài chuyện cần làm, hắn không thể chậm trễ được.
Lát sau, trong sơn mạch Vụ Đô, trên ngọn núi cao vút đâm xuyên tầng mây, bảy bóng người thoáng hiện. Đó là Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Hắc Vũ, và cả Bạch Long Tôn giả, Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả, Cùng Kỳ Tôn giả.
Bạch Long Tôn giả hỏi:
– Thiếu Du, trùng động không gian ở dưới núi này sao?
Lục Thiếu Du gật đầu:
– Vâng!
Kêu bốn Tôn Tổ đến vì Lục Thiếu Du muốn bày một cấm chế bên ngoài trùng động không gian này. Tuy đã công khai trùng động không gian nhưng không thể công khai luôn không gian trong đó. Không gian này có một số ích lợi, Lục Thiếu Du luôn khó hiểu về nó, cấm chế do bốn Tôn Tổ bày ra sẽ càng vững chắc hơn.
Khổng Tước Tôn giả hỏi Hắc Vũ:
– Hắc Vũ, không gian này thật sự có nhiều chỗ thần dị? Chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu rõ ràng?
Hắc Vũ lắc đầu, nói:
– Không gian này đúng là hơi kỳ lạ.
Tiểu Long lắc đầu nhỏ:
– Chúng ta đã tìm rất lâu nhưng không kiếm ra được cái gì.
Nhìn Tiểu Long, bốn Tôn Tổ ánh mắt than thở. Tiểu tử này không dễ chọc, tính ra thì tốc độ tu luyện của Tiểu Long cũng khá nghịch thiên.
Bạch Long Tôn giả ngoác mồm cười nói:
– Đồn rằng chỉ có cường giả từ đẳng cấp Đế cấp trở lên mới tạo ra trùng động không gian được, và không phải cường giả Đế cấp nào cũng có thể tạo. Chúng ta thì chỉ biết xé rách không gian mà đi, cấu trúc trùng đạo không gian mà không tan vỡ. Cái này đòi hỏi lĩnh ngộ năng lượng thiên địa, khống chế không gian lên đến trạng thái cao nhất mới được. Có lẽ không gian này liên quan cường giả Đế cấp nên dĩ nhiên bất phàm, không chừng che giấu báu vật gì đó.
Kim Lang Tôn giả nhảy lên trước hết:
– Chúng ta đừng suy đoán nữa, xem liền biết.
Kim Lang Tôn giả nhảy xuống khe hở ngọn núi. Không gian này liên quan cường giả Đế cấp nên bọn họ rất có hứng thú.
Thấy Kim Lang Tôn giả nhảy xuống, đám người Lục Thiếu Du cũng theo vào khe hở, bày vòng sáng phòng ngự tiến vào không gian. Bên trong cửa hang có lực cản nhưng không tạo thành nguy hiểm cho bốn Tôn Tổ.
Mọi người lao ra, xuất hiện trong không gian. Đập vào mắt toàn là sơn mạch, sơn mạch bao la bị rừng rậm nguyên thủy che đậy kéo dài đến phía xa, mãi khi tầm mắt mơ hồ. Sâu trong sơn mạch ngẫu nhiên có tiếng vài yêu thú, linh thú cấp thấp gầm gừ. Tiếng thú rống quanh quẩn trong không gian to lớn.
Khổng Tước Tôn giả trợn to mắt, vẻ mặt nghi hoặc nói:
– Nơi này hơi kỳ lạ.
Trong không gian này có lực lượng kỳ dị hấp thu lôi kéo năng lượng thiên địa rót vào không gian này, cho nên năng lượng trong hang đậm đặc hơn bên ngoài nhiều. Nếu là Linh Giả vũ giả bình thường tu luyện tại đây sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều.
Bạch Long Tôn giả liếc mắt bốn phía, tinh thần nhìn ngó mọi thứ:
– Đúng là hơi kỳ lạ.
Bạch Long Tôn giả hỏi:
– Thiếu Du, ngươi nói chỗ kia là ở đâu? Mang chúng ta đi xem.
Lục Thiếu Du nói:
– Sư thúc hãy theo ta.
Nơi Lục Thiếu Du định mang bốn vị sư thúc đi chính là động phủ của Xích Viêm Kim Nghê Thú. Năng lượng thiên địa trong đó rất nồng đậm, hôm nay Xích Viêm không đi theo. Gần đây Phi Linh môn rất thiếu người, Xích Viêm, Bàn Hủy, Bàn Vân bận rộn tối mắt tối mũi, đã không có mặt trong Phi Linh môn.
Đám người nhảy vọt lên đi sâu vào dãy núi sơn mạch trước mặt. Ngọn núi trong không gian này cao ngất tầng mây, có sương mù dày đặc luôn lượn lờ. Càng đến gần động phủ của Xích Viêm thì linh khí tràn đầy bên trong đó càng đậm. Năng lượng thiên địa vô hình trong không gian tụ tập đằng trước.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, nhảy vọt giây lát đã vượt qua mấy chục đỉnh núi, đến sơn cốc giữa sơn mạch. Dọc đường đi tốc độ của Lục Thiếu Du và Tiểu Long làm đám người Bạch Long Tôn giả ngạc nhiên.
Mọi người lơ lửng trên cao nhìn xuống. Sơn cốc này rất kỳ lạ, bốn phía vòng quanh núi, dãy núi trập trùng. Các ngọn núi khổng lồ từ dưới đất nhô lên, rất hùng vĩ mênh mông, khí thế bất phàm. Quanh sơn cốc một mảnh xanh biếc, bị rừng rậm rợp trời che mất.
Ánh mắt Kim Lang Tôn giả ngạc nhiên nói:
– Khí tức năng lượng thật đậm.
Năng lượng thiên địa đậm đặc trong không gian gần như gấp đôi bên ngoài, thậm chí là gấp ba. Nếu Linh Giả vũ giả bình thường tu luyện sẽ được ích lợi rất lớn.
Từ lâu Lục Thiếu Du đã biết năng lượng thiên địa bên trong đậm đặc cỡ nào:
– Sư thúc, ở trong đó.
Lục Thiếu Du lắc người đến ngọn núi to lớn gần sơn cốc, chân núi có cái hang đá to.
Cùng Kỳ Tôn giả nhướng mày nói:
– Vào xem thử.
Thân hình vạm vỡ lắc một cái chui vào trong sơn động. Năng lượng thiên địa trong này rất đậm, có chút không bình thường.
Khổng Tước Tôn giả, Kim Lang Tôn giả, Bạch Long Tôn giả nhìn nhau:
– Đi xem một chút.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/02/2019 11:36 (GMT+7) |