“Đây là nơi bán trang phục nữ nhân, ngươi là một đại nam nhân đến đây làm gì. ” Nam Cung Hương Vân lầm bầm nói.
“Ai quy định nam nhân không thể vào cửa hàng nữ trang? Còn ngươi đó, cửa hàng này gọi là thục nữ ốc, hàng bán đều là trang phục cho nữ nhân thùy mị, hình như không thích hợp với ngươi lắm. ” Long Nhất cười hắc hắc nói.
Nam Cung Hương Vân trừng mắt, bước mạnh vài bước đến bên cạnh Long Nhất, đưa tay véo mạnh vài cái trên người hắn.
“Tiểu nữu, ngươi gây sự a, không biết ta đã nhịn ngươi bao lâu rồi. ” Long Nhất tóm lấy tay của Nam Cung Hương Vân hung dữ nói.
“Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, dù sao ta đánh không lại ngươi, mỗi lần đều bị ngươi khi phụ. ” Nam Cung Hương Vân ngang bướng nổi lên, không chút để ý tới biểu tình hung dữ của Long Nhất.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám đánh ư. ” Long Nhất cười xấu xa nói, tay vỗ vào mông Nam Cung Hương Vân bộp một tiếng.
“Ngươi… ngươi làm sao có thể đánh ta… chỗ đó? ” Nam Cung Hương Vân da mặt đỏ đến trong suốt, tức giận trợn mắt nhìn Long Nhất nói.
“Tại sao không thể đánh vào chỗ đó của ngươi? Ngươi chưa từng nói, nếu không ngươi nói chỗ có thể đánh, ta đánh lại. ” Long Nhất cười hắc hắc nói.
“Ngươi… ngươi đi chết đi. ” Nam Cung Hương Vân hung dữ đẩy Long Nhất ra, muốn giành cửa đi ra, nhưng lại tò mò tại sao Long Nhất lại xuất hiện tại đây, nên mới nhẫn nại ở lại.
“Biểu ca, huynh xem muội mặc bộ y phục này có đẹp… cô ta là ai? ” Đông Phương Khả Hinh rời khỏi phòng thử đồ, chưa nói xong đã thấy một nữ hài trang điểm vô cùng ngược đời đang mắt lớn mắt bé trừng trừng đối mắt cùng Long Nhất. Đông Phương Khả Hinh từ nhỏ đã được Quang Minh giáo hoàng Lạp Pháp Nhĩ thu dưỡng, do vậy nên không hề biết Nam Cung Hương Vân.
“Còn cô là ai? ” Nam Cung Hương Vân thấy trong phòng thử đồ đi ra một cô nương xinh đẹp như vậy, trong lòng liền thấy không thoải mái, do vậy ngẩng đầu gây hấn nói.
Đông Phương Khả Hinh cùng Nam Cung Hương Vân nhìn nhau một hồi, nhu mì đi đến bên cạnh Long Nhất kéo tay hắn nói: “Ta là biểu muội thân thiết nhất của huynh ấy, cô là ai? ”
Nam Cung Hương Vân thấy Đông Phương Khả Hinh thân mật ôm Long Nhất, trong lòng có một cảm giác khó chịu không tên. Lòng hiếu thắng của nàng dâng lên, kéo tay còn lại của Long Nhất nói: “Cô bỏ hắn ra, ta là vợ sắp cưới của hắn. ”
Đông Phương Khả Hinh trong mắt lóe lên một tia lệ mang rồi biết mất, nàng a một tiếng cười nói: “Thì ra tỷ là Nam Cung Hương Vân, là biểu tẩu tương lai, còn cần tỷ chỉ giáo nhiều. ”
Nam Cung Hương Vân cũng không ngốc, tự nhiên nghe thấy được lời nói kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm của Đông Phương Khả Hinh, nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Có lẽ cô là Đông Phương Khả Hinh thánh nữ gì đó a, đã là thánh nữ cũng lên có bộ dạng thánh nữ mới phải. Mặc dù cô và Tây Môn Vũ là biểu huynh biểu muội nhưng nam nữ thụ thụ bất thân cái đạo lý đó cô không hiểu à? ”
Đông Phương Khả Hinh sắc mặt chợt biến, rồi lập tức khôi phục lại bình thường, nàng cười nhẹ nói: “Ta cùng biểu ca trước nay đều thân mật như thế. Chúng ta vừa mới… vừa mới cùng tắm nữa kia. ”
“Cái gì? Các người… ” Nam Cung Hương Vân thở gấp trợn mắt nhìn Long Nhất, muốn từ chỗ hắn nhận được đáp án.
Nhưng đúng vào lúc này, người đứng xem ở góc xa xa đã ồ lên nghị luận sôi nổi. Tây Môn Vũ ở Đằng Long thành là “danh nhân” dâm danh vang dội, đám nữ hài thiếu phụ vào cửa hiệu mua y phục đó ít người không biết hắn a. Vừa rồi bọn họ nói chuyện lại không thiết lập cách âm kết giới, bị mấy nữ nhân lắm chuyện nghe được. Bọn họ sau khi biết hai người ghen tuông tranh giành Tây Môn Vũ chính là Nam Cung tam tiểu thư nổi tiếng diễm lệ cùng với thánh nữ Đông Phương tiểu thư thì người người kinh ngạc không thôi. Khuê nữ nhà khác tránh hắn còn không kịp, bọn họ tại sao trông như nhặt được báu vật a.
“Tất cả ngậm miệng hết cho ta. Coi ta là không khí hả. ” Long Nhất tức giận hét lên, không ngờ trước mặt hắn ngang nhiên tranh giành ghen tuông, thật sự thì… rất dễ chịu, bất quá cũng được chú ý a.
Lưỡng nữ cùng giật mình, thấy Long Nhất mặt mày nghiêm túc, trên người phát ra sự uy nghiêm nhàn nhạt, lập tức không dám lên tiếng. Các nàng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Long Nhất, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phần sợ hãi.
Thấy lưỡng nữ dính bẫy, biểu tình của Long Nhất hòa hoãn một chút, ra lệnh: “Muốn mua y phục thì chọn nhanh lên, chọn xong thì đi. ”
“Biểu ca, huynh thấy muội mặc bộ y phục này có đẹp không? ” Đông Phương Khả Hinh thở phào một hơi quay một vòng trước mặt Long Nhất. Trên người nàng là một bộ váy áo khiết bạch bằng lụa có thêu hoa, kết hợp với khí tức thánh khiết độc đáo của nàng, thêm vào nụ cười tươi hơn hoa, xinh đẹp như một thiên sứ.
“Ừ, đẹp. ” Long Nhất có phần hoa mắt mê mang nói.
Nam Cung Hương Vân vốn muốn rời đi, nhưng thấy biểu tình đắc ý của Đông Phương Khả Hinh, liền cố nhịn lưu lại.
Ta không phải là do ghen, là vì nữ nhân đáng ghét đó. Hừ, chỉ biết trước mặt nam nhân vẫy đuôi, thánh nữ gì chứ, thật còn lẳng lơ hơn cả hồ li tinh. Nam Cung Hương Vân trong lòng tự nói với mình.
Đông Phương Khả Hinh được khen cười duyên dáng, nhãn tình đắc ý liếc Nam Cung Hương Vân một cái, rồi quay lại phòng thử đồ thay một bộ khác.
“Tiểu nữu, ngươi mua y phục gì? Trang phục thục nữ không hề hợp với ngươi. ” Long Nhất nói.
Nam Cung Hương Vân rất tức giận, lời nói của Long Nhất lọt vào nàng như thay đổi ý nghĩa. Nàng nghĩ Long Nhất đang chế nhạo nàng không có nữ tính.
Long Nhất nhìn xung quanh, đột nhiên thấy không xa treo một bộ y phục nhạt màu, đường nét cực kì đơn giản, chỉ có ở hai vai dùng tơ tằm thêu hai đóa úc kim hương nho nhỏ, so với những y phục sặc sỡ kiểu cách khác, bộ y phục này lộ ra vẻ đặc biệt.
Long Nhất bước tới, mang bộ y phục đó xuống, vứt cho Nam Cung Hương Vân nói: “Tiểu nữu, ta thấy ở đây có một bộ y phục thích hợp với ngươi, đừng tự kiêu mua một bộ y phục hoa lá cành, không biết thấy nó kì quặc à. ”
Nam Cung Hương Vân ngớ ra, thấy Long Nhất vì nàng mà chọn y phục, cắn môi tiến tới một phòng thay đồ khác.
Do y phục cắt may đơn giản, nên mặc vào cũng dễ dàng, do vậy Nam Cung Hương Vân so với Đông Phương Khả Hinh vào muộn hơn nhưng lại ra sớm hơn.
Long Nhất tán thưởng nhìn dáng điệu lúc này của Nam Cung Hương Vân. Nhãn quang của hắn quả nhiên không sai, bộ y phục này rất thích hợp cho nàng mặc. Đường nét đơn giản của y phục làm Nam Cung Hương Vân càng thêm anh khí, còn hai đóa úc kim hương trên vai lại làm nhu hòa khí thất tổng thể của nàng.
Nam Cung Hương Vân ở trước gương soi trái soi phải, mặt mày kinh ngạc vui mừng.
”Thế nào? Nhãn quang của ta không tồi chứ. ” Long Nhất cười nói.
“Đó là bản tiểu thư thiên sinh lệ chất, mặc cái gì cũng đẹp” Nam Cung Hương Vân cãi bướng.
“Vậy nàng cứ chọn bộ y phục khác đi, ta thấy bộ y phục này Tiểu Y mặc cũng không tồi. ” Long Nhất cười nói, khóe mắt đột nhiên thấy biểu tình có phần hiu quạnh của Tiểu Y.
“Không, ta muốn bộ y phục này. ” Nam Cung Hương Vân hai tay ôm ngực, như là sợ Long Nhất đột nhiên cướp mất y phục.
Long Nhất nhìn bốn phía, lại lấy xuống một bộ áo quần màu trắng, xoay người đưa cho Tiểu Y ở sau lưng mình, nói: “Tiểu Y, cho nàng. ”
“Thiếu gia” Tiểu Y kinh ngạc vui mừng nhận lấy bộ y phục đó, đôi mắt nhìn Long Nhất ẩn ẩn hiện ra một màn thủy vụ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/06/2018 06:38 (GMT+7) |