Viên đạn bay thẳng về phía Sivir…
“Koong” – một luồng kiếm khí mạnh mẽ bắn đến trúng ngay viên đạn đang bay khiến nó chệch quỹ đạo gặm thẳng vào mặt đất.
“Sao thế” – Tên đoàn trưởng kinh hãi, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sivir kinh ngạc không kém, ai đã cứu mình vậy?
“Đánh lén thế là không tốt đâu” – John bất thình lình xuất hiện sau lưng tên đoàn trưởng, tay vừa đặt trên vai của lão, chưa kịp làm gì thì lão đã quỳ xuống run lên liên tục sợ hãi xin tha mạng.
“Sơ hở, đền mạng lại cho người anh em của ta!” – tên hộ vệ kia thấy Sivir mất cảnh giác lập tức vung kiếm chém đến.
“Chết đi” – Ánh mắt của Sivir nhưng đôi mắt của diều hâu khát mồi, cô nhìn tên hộ vệ đánh đến một cách đầy hung dữ, xoay người vung ra ba chiêu chém thẳng vào ngực của gã hộ vệ với tộc độ cực cao, ba dòng máu đỏ bắn lên như ba cây cầu bắt giữa không trung.
“Bịch” – Gã hộ vệ ngã rầm trên mặt đất, cả người bất động.
“Thắng rồi, thắng rồi, anh em đem hàng về thôi” – Đám thuộc hạ của Sivir ở xung quanh liên tục reo hò xung sướng.
Sivir cất vũ khí sau đó chạy lại cạnh John, vì gương mặt của hắn đã thay đổi nên cô không nhận ra, Sivir cười xinh đẹp nói: “Cảm ơn lúc nãy đã cứu tôi, nếu anh không phiền có thể cùng tôi về doanh trại, tôi phải báo đáp anh chút gì đó.”
Sẵn tiện không biết đường đi đến chỗ ở của Nasus nên John nhanh chóng nhận lời mời của Sivir.
“Mọi người, quay về thôi” – Sivir leo lên lưng lạc đà dẫn đầu toàn bộ thuộc hạ quay trở về căn cứ của mình, tất nhiên cái thương đoàn này bị cô vét sạch không còn gì, chỉ để lại tên đoàn trưởng cùng vài tên thuộc hạ đang run sợ giữa sa mạc.
Sivir nhìn qua cách ăn mặc của John liền hỏi: “Anh chắc không phải là người sống tại vùng này.”
John gật đầu đáp: “Ờ, tôi bị lạc…”
“Không biết tôi xưng hô với anh thế nào đây?” – Sivir hỏi tiếp.
“Cô có thể gọi tôi là Joh…. à không là Roger, J. Roger.” – John xém chút nữa là đã bị lộ tên của mình, hắn nhanh trí chọn đại một cái tên để qua mặt Sivir.
Sivir gật đầu cười nói: “Anh làm gì mà đến sa mạc này vậy?”
John thở dài trả lời: “Tôi tìm một nhân vật sống tại vùng đất này, ông ta là nhà thông thái của sa mạc Shurima.”
“Nasus!” – Sivir kinh dị nhìn John, cái danh tiếng của Nasus không ai trong sa mạc này không biết, cô vội hỏi: “Anh tìm ông ta làm gì? Trước giờ ông ấy luôn ở một mình, ít khi gặp người lạ.”
“Có vài việc cần hỏi ông ta mà thôi” – John cười trừ vài tiếng rồi vuốt ve Razer đang ở trên vai. Ngay từ đầu Sivir đã để ý con thú bé nhỏ dễ thương ngồi trên vai của John, nhưng chưa có cơ hội hỏi, nay thấy hắn tỏ ra thân thiết với nó như vậy, Sivir không thể kiềm chế được sự tò mò của mình nói: “Roger này, anh bán tôi con thú ấy được chứ? Giá bao nhiêu cũng được.”
Hai mắt hắn tròn xoe nhìn Sivir cười nói: “Không được đâu, nó là một người bạn của tôi, không thể bán.”
“Ờ” – Sivir tiếc nuối đáp: “Tiếc thật, trước giờ tôi chưa bao giờ gặp một con thú nào dễ thương như vậy… thật tiếc.”
Sivir và John tiếp tục băng trên sa mạc tiến thẳng về hướng bắc, trên đường đi hai người nói chuyện rất vui vẻ, John thì chủ yếu thăm dò tình hình hiện tại ở Valoran này là chính, hắn rất kín miệng tuyệt đối không để lộ một chút sơ hở nào của bản thân.
“Đến rồi” – Sivir hô lớn, một doanh trại rộng lớn nằm trong một cái ốc đảo giữa sa mạc dần hiện ra trong tầm mắt của hắn, cái ốc đảo này so với cái ốc đảo hắn và Razer ở trước đó còn to hơn gấp đôi, quả thực bọn họ chọn địa điểm này làm căn cứ là chuẩn không thể chỉnh được rồi.
“Mau đen hàng hóa cất đi, tối nay chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng… ha… ha…” – Đám thuộc hạ của Sivir nhanh chóng đem toàn bộ số hàng cướp được cất đi, tên nào tên này đều tỏ ra vô cùng phấn khởi.
John nhìn quanh một hồi rồi thở dài, thực sự hắn không thể nào tin được Sivir lại là kẻ cầm đầu của một băng cướp khét tiếng nhất sa mạc Shirima.
“Hình như cậu không hài lòng nơi ở của chúng tôi” – Sivir thấy vẻ mặt của hắn thắc mắc hỏi.
“À không, chỉ là trước giờ tôi chưa lần nào đến một doanh trại to lớn như thế này cả” – John đáp rất nhanh.
“Cậu cứ tự nhiên như ở nhà mình đi, ơn cứu mạng của cậu Sivir này nhất định báo đáp.” – Sivir vổ vào vai của hắn cười nói, sau đó cô lập tức rời đi.
“Bây giờ ta với khuôn mặt khác cô cảm thấy thân thiết như vậy, liệu khi thấy khuôn mặt thật của ta, thái độ của cô sẽ thế nào đây?” – John nghĩ thầm.
“Đang lo lắng hả” – Razer trên vai hắn mút mút ngón tay nói nhỏ.
“Ừ, Razer, đừng để những người ở đây biết khả năng nói chuyện và sức mạnh của mày, nếu không sẽ rất rắc rối đấy” – John xoay đầu căn dặn Razer.
Thần thú rất thông mình, nhanh chóng hiểu được ý của John nó gật đầu đáp: “Ta rất thông minh và dễ thương, cứ yên tâm…”.
John méo miệng với con thú nhỏ này, thông minh thì hắn hiểu nhưng dễ thương thì có liên quan gì trong chuyện này, đúng thật là!.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/02/2017 06:36 (GMT+7) |