Uyên đứng ở đó tay nắm chặt tờ giấy lườm về phía Lý mập vừa chạy, nàng thở mạnh mặt hãy hãy đỏ tức giận. Trong tờ giấy Lý mập viết “Chỉ cần cho tớ nhìn mông hoặc tỉ cậu”. Uyên càng lúc càng sôi máu… Nàng cầm tờ giấy xé tan nát.
Lúc sau nàng mới nghĩ đến những hình ảnh thẳng Lý mập chụp lén mình trong điện thoại… hóa ra nó đã có ý đồ đó từ lâu, chết tiệt thằng chết dẫm đó… Nó to gan thật… dám nói muốn nhìn ngực và mông mình… Điều gì đã khiến nó dũng cảm như vậy? Nó dám đưa ra điều kiện sao… Nó biết việc nàng nhờ nó là việc quan trọng nên lợi dụng điều đó để thỏa mãn bản thân? Nếu vậy nó cũng khôn chứ không ngu như nàng nghĩ… Nó dám đứng lên đòi quyền lợi cho mình… lại còn là mấy thứ đó nữa… Thằng chết dẫm này nó cũng khá dũng cảm đấy chứ… cũng không hẳn là thất bại lắm Hay bị đánh nhiều nên đầu có vấn đề rồi? Uyên dựa lưng vào tường nhìn lên bầu trời để bình tĩnh lại rồi mới đi lên lớp học.
Một tuần sau… Lý mập hẹn Uyên ra chỗ cũ, nhìn đôi mắt thâm quầng của nó Uyên biết nó đã làm việc rất tích cực.
– Sao rồi? Hẹn tôi ra đây chắc đầy đủ mọi thứ tôi cần chứ? – Uyên dựa vai vào tường nói với vẻ mặt lạnh lùng.
– Lần này cậu sẽ phải bái phục tớ hehe… – Lý mập nhẹ hàm răng xin của nó ra cười rất tự tin.
– Đâu? Đưa tôi xem! – Uyên bước tới, định lấy điện thoại của Lý mập thì thấy nó lùi xuống một bước khiến Uyên cau mày.
– Từ đã… – Lý mập mặt tái lại, trông nó vừa hồi hộp vừa lo lắng.
– Sao nữa!!! – Uyên lúc này chỉ quan tâm xem bằng chứng có đủ để lật bộ mặt thật của Lực Hàn hay không…
– Lần trước… tớ đưa cho cậu… tờ giấy… Cậu có đọc không? – Lý mập nói lí nhí trong mồm và không dám nhìn vào mắt Uyên.
– Hừ… – Uyên tức giận nhìn chằm chằm vào Lý mập… nó liếc lên thấy ánh mắt của Uyên nó lại cụp mặt xuống tầm hai ba lần… Uyên bực mình… nhưng bây giờ nó không đưa cũng không cướp được của nó.
– Làm sao tôi biết thông tin ông đưa có giá trị?
– Chắc chắn! Tớ thấy Lực và con bé đó đi vào khách sạn lúc 1h sáng! Tớ có quay hết… Lý mập tự tin nói.
– Cái gì? Chúng nó vào khách sạn lúc nửa đêm? Con mẹ chúng nó! Lũ khốn nạn!!! – Mặt Uyên tức giận đỏ ửng lên… Nàng cắn môi, bàn tay nắm chặt lại.
– Đưa đây tôi xem! – Uyên vội vàng tiến đến cướp điện thoại của Lý mập, nhưng nó rất nhanh thụt lùi lại vài bước trước sự cáu giận của Uyên.
– Không! Cậu đồng ý thì tớ sẽ bắn Airdrop cho (Tool truyền dữ liệu trên Iphone), – Lý mập quay lưng dấu chiếc điện thoại của nó vào trong bụng, nó sợ Uyên điên lên sẽ đánh nó.
– Nếu ông lừa tôi thì sao? – Uyên đứng lại bình tĩnh nói.
– Tớ thề nếu tớ nói sai… tớ sẽ bị sét đánh chết, hoặc… cậu đánh chết tớ cũng được… Tớ còn lớn thuê phòng cạnh đó mà… Tớ còn cho Bellman tiền để nó lén quay phim khi đưa đồ lên phòng cơ mà… đây cậu xem! – Lý mập vừa nói vừa mở đoạn video lên đứng ở xa dơ ra cho Uyên xem. Vừa thấy bóng dáng thân quen… nước mắt Uyên rơm rớm, nàng thở dài một cái và lấy tay lau nước mắt… Đúng là tên đó đang lén lút ngoại tình sau lưng mình… Một sự thất vọng lớn dần, ánh mắt Uyên hoe đỏ, ngay lập tức nàng muốn trả thù Lục Hàn… Nhưng bêu rếu anh ta thì thật quá nhẹ… càng nghĩ càng uất ức… nàng muốn làm cái gì mà khiến anh ta cảm thấy khó chịu nhất có thể…
– Cuối giờ học… đợi tôi ở đây… – Uyên thở dài nhìn Lý mập chằm chằm… – Hắn ta luôn tự tin với việc mình là một kẻ nhà có điều kiện nhất trường, đẹp trai nhất trường, quyền lực nhất trường… sẽ không ai cướp mình được khỏi tay của hắn… Lực Hàn… Anh đã quả tự phụ rồi… Tôi sẽ cho anh thấy những kẻ cặn bã nhất, thất bại nhất cũng có thể ngồi chung mâm với anh.
Lý mập run rẩy sợ hãi, không biết Uyên đang nghĩ cái gì mà cứ lườm nó chằm chằm… Lúc sau Uyên mới bước lên thềm về lớp, lần này nàng chẳng cần lườm Lý mập để nó quay mặt đi mà cũng chẳng cần túm lại váy mà cố tình cho nó thấy phần đùi phía trong váy… Có lẽ với chiếc váy ngắn thế này nó sẽ thấy cả quần lót… Nhưng nàng vẫn mặc kệ cứ thế bước lên thềm về lớp… Để Lý mập ở lại với đôi mắt mở to khi nhìn thấy cảnh tiên dưới váy của Uyên… Nó đứng ngẩn ngơ một lúc để nghĩ đi nghĩ lại chiếc quần lót màu trắng đó của Uyên… Nó đã ghi nhớ trong đầu mọi thứ… chim nó cứng to trong quần… ngay lập tức nó chạy vào phòng vệ sinh trường để sóc lọ… thật là một kẻ biến thái có một không hai.
18h30… sau khi học sinh cả trường đã về hết… chỉ còn duy nhất Lý mập đang ngồi ở sân sau đợi Uyên. Nó đã đứng ngồi không yên hơn một tiếng trời… Lúc nào nó cũng nghĩ về cảnh được nhìn thấy ngực hoặc mông của Uyên là nó mãn nguyện lắm rồi… Chỉ cần vậy thôi mọi cố gắng của nó không hề vô nghĩa.
Nhưng đến giờ này vẫn không thấy Uyên đâu, nó lo lắng đi ra đi vào. Tầm 15 phút sau, nó lượn ra cổng thấy bác bảo vệ đang đóng cổng rồi, lúc này trời cũng tờ mờ tối, đang rất buồn thì bỗng từ xa có tiếng gọi.
– Bác ơi! Bác ơi! Từ từ bác ơi! Cho cháu vào trong lấy đồ với ạ. – Đó là Uyên, vẫn bộ đồng phục mặc trên người… nàng chạy vào trong công nói với bác bảo vệ.
– Muộn thế này rồi! Cháu đi đâu đây? Có việc gì thì mai hẵng đến, bác đến giờ đóng cổng rồi! – Bác bảo vệ ôn tồn nói… mắt hơi nheo lại khi nhận ra đó là Uyên hoa khôi của trường… Mặc dù vậy quy định vẫn là quy định… Bảo vệ của trường quốc tế là những người được đào tạo bài bản nên luôn nghiêm túc và nhã nhặn…
– Bác cho cháu vào trong tầm 5 phút được không ạ? Cháu để quên tập tài liệu ở hành lang, cháu lấy xong ra luôn ạ. – Uyên dậm chân nài nỉ… Chỉ thấy bác bảo vệ có chút lúng túng khi nhìn thấy bộ ngực của Uyên rung lên khi con bé dậm chân. Cuối cùng thì nghiêm túc cỡ nào, chuyên nghiệp cỡ nào cũng không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cực phẩm của Uyên, một vẻ đẹp có thể làm tan chảy những con người khó tính nhất.
– Ừ thôi được rồi! Nhanh lên đấy! Bác khép hờ cái cổng, bác chạy ù ra chợ rồi lát về bác đóng cổng cho! – Nói xong bác bảo vệ để cổng đó và nhảy lên chiếc xe máy phóng đi. Thấy bác bảo vệ đi khuất Uyên mới chạy nhanh trên sân trường dưới những ánh đèn cao áp… bộ ngực nảy tưng tưng trong chiếc áo đồng phục… Trời đã nhập nhoạng tối… Uyên đi đến khối 11 bỗng cảm giác có ai đó chạy theo sau, Uyên quay lại giật mình hóa ra là thẳng Lý mập ở đâu chạy tới.
– Uyên! Tớ đây… Lý mập với với cái tay.
– A! Giật cả mình! Ông bị điên à mà đi sau tôi như con ma thế? – Uyên đứng lại cau mày, một tay đập vào ngực bồm bộp.
– Tớ tưởng cậu không đến… tớ chờ gần 2 tiếng rồi… he he… – Nó cười sung sướng. Nhìn cái bản mặt của nó khoác cái ba lỗ với cái bộ dạng béo ị làm Uyên lại muốn ói… Sao mà nó xấu bất chấp góc cạnh sáng tối như vậy chứ. Uyên không nói gì, nàng đến muộn vậy cũng vì phải đi uống cafe với Lực Hàn. Nàng sẽ phải diễn kịch nốt hôm nay, một phần chủ ý đến muộn khi trời tối để thẳng Lý mập cận lòi sẽ không nhìn thấy gì.
Lý mập tưng từng lao lên trước đi về khu sân sau khối 11… Nó hưng phấn phát điên, càng nghĩ đến cảnh tượng sắp tới chim nó càng cứng hơn. Uyên bước xuống thềm, thấy Lý mập cầm sẵn điện thoại và bật flash khiến Uyên hơi chột dạ, không ngờ nó khôn như chó vậy… nàng đã cố tình đến muộn như vậy rồi.
– Vậy… bây giờ thế nào? – Lý mập chiếu đèn flash xuống đất cười nhẹ nhởn.
– Thế nào là thể nào? Ông định kiểu gì? Nói!
– Thì cậu… cho tớ nhìn ngực… thôi… – Lý mập cong mông ra phía sau vì lúc này thằng cu nó đang cửng tướng lên rồi.
– Nhìn ngực thôi? Thằng sở khanh này… mà… ông không có yêu cầu khác được à, sao cứ phải nhìn mấy thứ đó… Uyên nhíu lông mày lại.
– Thôi mà… Tớ xin cậu đấy… coi như cậu bố thí cho tớ đi, đi mà… được không? – Lý mập bèo nhèo van xin nài nỉ.
– Đúng là thằng thất bại mà, lại còn bố thí… Vậy đi! Tôi sẽ cho ông xem của đứa khác! Oke không? – Uyên dựa vai vào tường nhìn Lý mập thương lượng.
– Không! Phải là cậu cơ!!! Tớ… thích cậu lâu rồi… – Mặt Lý mập đỏ ổn sau khi nói câu đó, không biết nó lấy đâu ra động lực lớn như vậy… hay nó lại lên cơn ảo tưởng? Câu nói đó của Lý mập làm Uyên rùng mình, nổi da gà vì kinh tởm.
– Sợ… Sợ thật… ông làm tôi rùng hết cả mình đấy Lý ạ!!! Thôi!! Ông đừng luyên thuyên nữa, nhanh không bác bảo vệ về khóa cửa hết đường ra. – Uyên vừa nói vừa lùi lại một bước vì nàng bắt đầu thấy hơi sợ nó… Trời thì tối lại chẳng có ai… ở cùng cái thẳng mập địt này ai biết nó sẽ làm gì.
– Cậu cho tớ xem đi… Tớ chỉ xem thôi, – Lý mập run run do điện thoại ngang người, nó muốn chiếu lên bộ ngực của Uyên lắm rồi nhưng cũng phải chờ sự đồng ý của nàng. Uyên lưỡng lự một lúc… Nàng cắn môi suy nghĩ đến chuyện Lực Hàn đã lén lút ngoại tình sau lưng nàng… trước khi đến đây nàng nghĩ sẽ trả thù Lực bằng cách cho một thằng đáy xã hội như Lý mập nhìn ngực mình, nó cũng là thằng mà Lực ghét nhất cũng chỉ vì vẻ bề ngoài xấu xí của nó… Với một cô bé học lớp 11 thì đây là một suy nghĩ có phần trẻ con… nhưng ngoài chuyện ấy ra nàng chẳng biết phải làm gì cho hả dạ lúc này nữa… chính tính cách này đã theo nàng suốt cả cuộc đời…
Uyên lưỡng lự ngó trái ngó phải… mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng khi đến đây nhìn thấy thằng Lý mập nàng lại cảm thấy sợ. Tuy nhiên Uyên là một người biết giữ lời nên nàng đành phải miễn cưỡng. Khung cảnh lúc này cũng khá tối rồi, tiếng dế kêu bắt đầu rả rích khắp nơi quanh các bụi cỏ ven tưởng… Càng đến gần với khoảnh khắc phải cởi áo cho thằng chó chết này xem ngực… nàng càng bối rối… Nhịp thở tăng dần vì nàng chưa bao giờ làm điều này với ai… Thôi thì kệ nó… Uyên nghĩ đến chuyện Lực cắm sừng mình nên nàng càng có thêm động lực để cho thằng bẩn thỉu này chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng như một hình thức trả thù anh ta.
– Xem 1 phút thôi đấy… Nói xong Uyên đưa tay lên bất ngờ lấy kính của Lý mập.
– Ơ! Kính của tớ… Lý mập cận khá nặng nên nó chới với lấy lại chiếc kính của mình.
– Tôi cho xem nhưng ông phải bỏ kính ra! – Uyên lùi lại vài bước.
– Nhưng mà… cậu biết tớ cận mà… không có kính… tớ không nhìn thấy gì ý…
– Tôi bảo cho ông xem nhưng có bảo cho ông đeo kính xem đâu! – Uyên mỉm cười nhìn cái bộ dạng ngu si của Lý mập.
– Eo ơi!!! Cậu chơi bẩn! – Lý mập đứng dậm chân phụng phịu.
– Thế có xem không nào? – Uyên nở nụ cười của một kẻ chiến thắng.
– Hừm!! Có chứ! – Lý mập đành phải chịu thua, dù gì nếu nó nheo mắt lại cũng sẽ nhìn thấy được đôi chút.
Uyên mím môi lại và đưa tay lên chiếc áo sơ mi đồng phục từ từ cởi cúc. Thấy vậy Lý mập nheo mắt và tiến lại gần hơn… nó thở phì phò như con lợn động đực, tay nó run run do chiếc flash điện thoại lên.
– Bỏ xuống đi! Chói!!! – Uyên gắt lên, làm Lý mập cũng giật mình, nó hạ đèn xuống ngang hông Uyên, ở vị trí này nó vẫn nhìn thấy. Uyên bắt đầu cởi hai cúc đầu tiên, làn da trắng mịn của Uyên dần hiện ra, mặc dù hơi mờ nhưng nó bắt đầu thấy một chút phần ngực độn lên. Lý mập nuốt nước bọt, nó nheo mắt lại trông cực kỳ bệnh hoạn.
Nhìn cái mặt nó Uyên cảm thấy cực kỳ kinh tởm, nàng quay mặt sang trái và từ từ cởi chiếc cúc thứ ba, phần áo lót ren của Uyên hiện ra, bắt đầu đến chiếc thứ tư, gần như cả bầu ngực to của Uyên đã lấp ló trước mắt Lý mập. Nó nheo mắt ngó lên ngó xuống di chuyển người để dễ nhìn hơn, nhìn cái bộ dạng nó làm Uyên thấy khó chịu.
– Thằng điên này! Đứng im đi! – Uyên bực mình quát làm Lý mập giật mình đứng thẳng người dậy. Bất ngờ nàng nhìn thấy đũng quần nó đang cộm lên, bực mình Uyên cầm hai vạt áo khép lại lườm Lý mập.
– Ơ… – Lý mập lau nước bọt ở mép và ngẩng lên nhìn Uyên.
– Ơ cái gì mà ơ! Thằng bệnh tật này!!! Sao mày lại to lên thế kia… Uyên cáu, đôi môi đỏ của nàng mím lại, mắt mở to lườm Lý mập, hai tay ôm khư khư bộ ngực của mình, trông nàng tức giận lại càng xinh.
– Tớ… tớ xin lỗi… tớ không cố ý… – Lý mập ngập ngừng nói… Uyên chẹp miệng một cái nghĩ cho cùng đó cũng là phản ứng bình thường của đám con trai thôi… Nghĩ rồi nàng lại cởi nốt chiếc cúc tiếp theo.
Lúc này chiếc áo của Uyên còn đúng một chiếc cúc gần cạp váy là chưa cởi. Uyên vạch áo ra, cả bộ ngực trắng mịn cùng với chiếc áo lót ren cực kỳ sexy hiện ra trước mắt Lý mập. Nó mở to mắt và nheo lại, mặc dù hơi mờ nhưng nó vẫn nhìn thấy hình dáng ngực của Uyên rất to… môi nó chụm lại như bị co rút cơ mềm… Tim đập thình thịch, chưa bao giờ nó được nhìn ngực đứa con gái nào gần thế này… đã vậy đây còn là ngực của hoa khôi trường… Mặc dù ngực của Uyên vẫn ở trong áo lót, nhưng nó thấy ngực Uyên còn đẹp hơn nó tưởng tượng rất nhiều.
– Cậu… có thể… cởi… cởi áo trong ra được không. – Đôi mắt Lý mập như bị thôi miên khi nhìn vào ngực Uyên, nó lầm bầm đòi hỏi trong vô thức.
– Mày bị điên à? Hôm nay mày ăn nhầm thứ gì à mà còn đòi hỏi nữa!!! Tránh ra!!! – Uyên đẩy vào cái đầu bù xù ngu xuẩn của Lý mập một cái rồi lùi lại một bước, chả biết từ lúc nào nó cứ tiến lại gần nàng, làm nàng có phần khó chịu.
– Cho tớ nhìn một lần thôi… tớ xin cậu đấy… – Lý mập bèo nhèo… mặc dù hơi mờ nhưng đối với nó được nhìn ngực hoa khôi thế này cũng là một sự thành công lớn nhất trường rồi.
– Mày có tin tao không cần cái bằng chứng của mày nữa không? Đứng có mà vớ vẩn! – Uyên chỉ tay vào mặt Lý mập… nàng đúng là một cô gái có cá tính mạnh và rất đanh đá… Lý mập thuyết phục được Uyên đến mức này là nó quá giỏi rồi… Nói xong Uyên kéo lại áo và đóng cúc.
– Ơ… tớ xin lỗi… nếu không… chợ tớ chạm một cái…
– “BỐP” – Uyên hất tay một cái đập vào tay của Lý mập khiến chiếc điện thoại rơi xuống đất. Sau đó nàng rút chiếc kính của Lý mập ra và ném trả vào người nó.
– Này! Mày đừng có ảo tưởng! Thằng bệnh hoạn này, ngực mày nhìn rồi, bây giờ bắn ảnh với video sang đây ngay! – Uyên cau mày, nàng khẽ quay người sang một bên để đóng cúc. Lý mập luống cuống cúi xuống nhặt kính và điện thoại lên.
– Vậy cậu cho tớ xem mông đi! Rồi tớ bắn cho… – Lý mập đeo vội kính và đòi hỏi một cách thô thiển.
– Mày bị ảo à? Xem một thứ thôi mày còn đòi xem cả hai thứ! Thằng dở này! Bắn đi, nhanh lên người ta còn phải về! – Uyên thấy cực kỳ khó chịu với Lý mập, nàng nghĩ có khi chẳng cần bằng chứng của nó nữa, nhưng ngực thì cho xem rồi… với lại nếu không có bằng chứng Lực Hàn sẽ không dễ gì buông tha cho nàng.
– Cậu không cho tớ sờ ngực… hay xem mông cậu thì tớ không bắn. – Lý mập thấy Uyên đang có vẻ hơi thất thế nó liền ảo tưởng đòi hỏi một cách rõ ràng hơn, điều này khiến Uyên càng thấy bực mình.
– Thật không? – Uyên cau mày lại hỏi.
– Thật gì? – Lý mập vênh váo trả lời.
– Thật mày sẽ không bắn cho tạo?
– Thật! Nếu cậu không cho tớ xem vú hay mông! – Lý mập kiên quyết, nó đang chơi liều một phen… được ăn cả ngã về không… Có lẽ sự hưng phấn đã cho nó thêm sức mạnh để ảo tưởng.
Uyên không nói gì, nàng đi ra chỗ góc tường, ở đó có cái chổi rễ cán sắt… Uyên cầm chổi tiến đến Lý mập khi nó đang loay hoay xem điện thoại và cười chắc mẩm Uyên sẽ đồng ý chuyện đó vì nàng rất cần bằng chứng mà nó đang giữ.
– Này… Uyên nói đúng một câu, Lý mập vừa ngẩng mặt lên thì cùng lúc đó cán chổi sắt cũng đập cực mạnh vào giữa mũi nó “BỘP” một cú đập cực mạnh khiến Lý mập ngã ra đất ôm mặt.
– Au ui!!! Sao cậu đánh tới… – Lý mập kịp nói đúng một câu… Trong bóng tối lờ mờ chiếc chổi sắt lại vung lên đập mạnh vào bụng, cổ, và đầu Lý mập. Lý mập đau điếng người, nó chỉ biết kêu oai oái và ôm lấy đầu nằm co ro dưới đất. Chiếc váy đồng phục của Uyên tung lên theo từng phát đập… Đôi môi đỏ mím lại, mái tóc dài xõa ra cùng với ánh mắt mở to lạnh lùng. Uyên đập Lý mập không thương tiếc.
– Tao hỏi lần cuối, mày có bắn ảnh sang cho tạo không? – Uyên vừa thở vừa hỏi.
– Tớ…
– Bắn không… Uyên lại vung chổi lên đập người Lý mập, không cho nó nói thêm câu gì.
– Có! Có!!! Có!!! Tớ bắn!! Đừng đánh tớ nữa!!! – Lý mập hét lên thất thanh trong đau đớn. Nghe vậy Uyên mới dừng lại. Nàng đứng cầm cán chổi thở hổn hển… Mọi tức giận dồn hết vào đòn đánh thường… Thực ra nàng không chủ ý đánh Lý mập nhiều như thế, chẳng qua lúc đó nàng lại nghĩ đến việc bị Lực Hàn cắm sừng nên mới khiến nàng bùng nổ như vậy.
Thời điểm này là thời điểm cực kỳ nhạy cảm của Uyên, nàng chỉ muốn làm xong việc nhưng Lý mập ngu xuẩn không biết ý… Uyên thả chiếc chổi xuống ôm vào cổ tay, một cành vàng lá ngọc như nàng chưa bao giờ phải dùng nhiều sức đến thế nên khiến cổ tay nàng bị thương.
Lý mập lủi thủi bò dậy, sụt sịt run run cầm điện thoại lên bắn ảnh cho Uyên. Uyên cau mày lại nhìn bộ dạng tơi tả của Lý mập… Sau khi kiểm tra kỹ nàng quay đầu đi lên thềm và đi ra cổng để lại Lý mập rũ rượi tan tành lê lết dưới đất… cho nó chừa cái tội dâm dê đê tiện…
Sáng hôm sau, Lý mập đến trường với thương tích đầy mình. Vừa bước vào cổng trường nó đã thấy mọi người trong trường hôm nay rất nhốn nháo, tất cả đang tập trung ở bảng thông báo của trường, nó tò mò đi tới và giật mình khi nhìn vào bảng. Ảnh của Lực Hàn và con bé trường Lê Quý Đôn bị dán kín bảng, toàn những bức ảnh ở trong khách sạn… thậm chí còn có cả bức ảnh con bé kia đứng trong phòng và chỉ quấn chiếc khăn tắm.
Lý mập run rẩy lần đi… không ngờ Uyên lại chơi lớn như vậy, nhỡ đâu Lực Hàn điều tra ra tác giả của những bức ảnh này chắc chắn nó sẽ giết chết người đó mất. Lý mập tiến vào khu sân trường, nó lại được một phen hoảng hồn khi mọi thứ từ ghế đá, gốc cây, sân thể thao cho đến mọi lớp học đều dán đầy những bức ảnh đó.
Thôi xong… chuyến này lành ít dữ nhiều. Nó nghĩ có lẽ ngày hôm nay nó nên nghỉ học… Nó chạy như bay về phía cổng trường thì lại thấy đám Lực Hàn tiến vào. Nhìn thấy Lực nó như thấy thần chết vậy… Nó sợ hãi cúi gằm mặt chạy thật nhanh, chạy qua đám Lực thì chả ai thèm để ý nó.
Vài phút sau đám Lực Hàn đứng ngây người ở bảng thông báo… riêng Lực vẫn rất bình tĩnh, anh ta đứng đó liếc nhìn từng bức ảnh. Một lúc sau tiếng răng ken két vang lên… bàn tay to của hắn gồng lên nắm chặt lại, gân guốc nổi cuồn cuộn ở cánh tay. Học sinh trường thấy vậy liền lẫn hết đi chỗ khác, không ai dám nhìn trực diện vào hắn.
Ngày hôm đó Uyên không đi học vì nàng bị trật khớp cổ tay. Nàng đã xóa và chặn luôn số điện thoại của cả nhóm chơi. Ngồi ở nhà, nàng đã suy nghĩ rất nhiều… khóc chán nàng lại quay sang lạnh lùng không nói gì, cũng chẳng ăn uống gì… nàng ôm đầu nghĩ về tình yêu vớ vẩn này.
Nàng đã trao đi tình cảm của mình vậy mà nhận lại được gì? Hắn ta đã rất khó khăn để có được trái tim nàng, mà tại sao hắn lại không biết trân trọng nó… Nàng đã yêu một kẻ không ra gì, mối tình đầu này nàng sẽ vứt toẹt nó xuống cống như một bãi nước bọt nhổ đi.
Lòng tự trọng của Uyên bị tổn thương trầm trọng… Nên thế từ đó trở đi trong quan điểm của nàng, thế giới này chỉ toàn những con người dối trá không thể tin tưởng được một ai… Chỉ có duy nhất gia đình mới là nơi để về… để tin tưởng… Uyên nhìn lên bức ảnh chụp gia đình mà nước mắt nàng lại rơi… nàng lo lắng nhìn đứa em ngây thơ của mình cũng sắp bước vào cấp ba… Uyên thu mình lại, nàng chỉ ước lúc này… có mẹ ở bên…
Ngày hôm sau… Uyên bước vào thư viện của trường để mượn sách… khi nàng đi qua phòng tuyên dương của trường, một sự tò mò đã khiến nàng bước vào… Nơi đây quy tụ toàn những học sinh xuất sắc nhất trong lịch sử của trường…
Uyên ôm sách dừng lại nhìn một bức ảnh… Nguyễn Ngọc Thảo… đây là một bức ảnh được treo rất cao nơi của những người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc… trông cô ấy cũng rất xinh nữa… Lúc này Uyên mới nhận ra đây chính là cô gái mà chúng nó nói đợt trước. Ngọc Thảo… Hoa khôi của trường cách đây năm năm, học giỏi thông minh xinh đẹp không kém gì nàng.
Uyên đứng đó một lúc nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Ngọc Thảo và suy nghĩ có lẽ hồi đó chị ấy chắc chẳng yêu ai đâu nhỉ… nghĩ lại bản thân thật ngu ngốc khi mất thời gian vào mấy thứ vô bổ… Bỗng một ngọn lửa quyết tâm bùng cháy trong Uyên… Nàng tự nhủ từ giờ sẽ chỉ chuyên tâm vào việc học… nàng muốn ảnh mình sẽ được treo trong căn phòng này cùng với chị Thảo… và nàng muốn ảnh mình sẽ còn treo cao hơn thế nữa…
Sáng hôm sau, khi mọi chuyện vẫn đang là chủ đề bàn tán cực kỳ sôi nổi của cả giáo viên lẫn học sinh thì Uyên khoác cặp đến trường. Vẫn như mọi khi, nàng dạo bước trên sân trưởng với một phong thái kiêu sa và xinh đẹp… Bất ngờ nàng gặp Lực Hàn đang đứng từ xa. Uyên mặc kệ, năng đi qua Lực Hàn như chưa từng quen biết.
– Tay em bị sao vậy… Nhìn thấy cổ tay Uyên bị băng bó… Hắn cũng thương lắm, nhưng lúc này biết mình là một kẻ tội đồ nên không dám kéo Uyên lại và ôm nàng vào lòng. Nghe thấy Lực hỏi thăm khiến Uyên cảm thấy kinh tởm, nàng không nói gì chỉ lạnh lùng lướt qua.
– Cho anh giải thích! Được không em? – Lực quay người lại nói to, lúc này anh và Uyên đang ở ngay giữa sân trường. Học sinh cả trường kéo nhau ra đứng đầy ngoài sân và cả trên tầng chỉ để xem mối tình đẹp nhất trường tan vỡ như thế nào. Thấy Uyên vẫn không nói gì, Lực liền chạy tới chỗ Uyên cầm vào chiếc túi Uyên khoác trên vai kéo lại…
– EM…
– Bỏ tôi ra!!! – Uyên nhún vai một cái rồi vùng vằng hất tay Lực ra, nàng quay lại cau mày nhìn Lực và hai dòng nước mắt chảy xuống… Uyên mím môi khoác lại cặp rồi quay người đi về khối lớp 11.
– Uyên! Làm ơn! ĐỪNG BỎ ANH! – Lực gào lên khi dáng Uyên đang dần đi khuất vào hành lang khối 11. Lực cũng rất yêu Uyên… Trong cuộc đời của anh chưa yêu một ai xinh đẹp như nàng…
Uyên như hiện thân của sự hoàn hảo… nên thế Lực cảm thấy rất ân hận khi làm ra những chuyện đó… Nhưng rồi sự tham lam đã khiến anh thành kẻ thất bại. Thấy được sự quyết tâm và lạnh lùng của Uyên… Lực chỉ biết đứng đó và nhìn về phía nàng. Chàng thanh niên đẹp mã cao 1m85 quần xanh áo sơ mi trắng, giày trắng, tóc hung vàng đứng thất thần giữa sân trường…
Ba ngày sau… khi mọi chuyện có vẻ như đã dần lắng xuống… Uyên cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa, nàng lại đứng chơi với mấy đứa hay nịnh hót. Mấy ngày hôm nay cũng không thấy Lực Hàn xuất hiện ở trường, thằng khốn nạn Lý mập cũng đang lẩn như trạch để tránh mặt Uyên.
– Tinh tinh tinh… – Cả lũ đang đứng nói chuyện thì điện thoại Uyên rung lên, thấy số lạ… bình thường Uyên sẽ không nghe, nhưng bây giờ đang Alone nhỡ có anh nào làm quen thì sao.
– Alo… – Cả lũ con gái đứng cười khúc khích với nhau khi thấy Uyên nghe điện thoại số lạ… Bỗng đôi lông mày lá liễu của Uyên cau lại… nàng nhìn mấy đứa trong nhóm rồi đi ra chỗ khác.
Một lúc sau Uyên quay lại với vẻ mặt lạnh te.
– Chị Uyên… ai đấy chị… Một đứa hỏi.
– Con bồ Lực Hàn đòi đánh chị. – Uyên lạnh lùng nói không một chút sợ hãi.
– Con điên này! Sao lại có chuyện ngược đời vậy chứ… Chị yên tâm! Có bọn em rồi!!!
– Không! Chuyện này để chị giải quyết… một mình chị… – Mấy đứa đàn em lớp 10 nói vậy thôi chứ thực ra cũng nhát… Cuối cùng thì tiếng trống của tiết năm cũng vang lên. Uyên lặng lẽ xách túi ra đằng sau trường, cùng với một bên cổ tay đang băng bó. Nàng hơi bất ngờ khi lũ Lê Quý Đôn khá đông… mà lúc này chỉ có một mình nàng.
Khi Uyên bước tới, vẻ xinh đẹp của nàng đã khiến lũ con trai bên Lê Quý Đôn thay đổi ý định, thậm chí chúng nó còn hò hét trêu ghẹo Uyên. Nàng không mấy quan tâm đến lũ bậu sậu này, nhưng lúc này biết giải quyết sao giờ… nàng cảm thấy hơi lo sợ khi bên địch quá đông. Ngay lập tức con bé tóc hung vàng bước ra… Vừa nhìn, Uyên biết ngay đây là con bồ Lực Hàn, nhưng nàng lại không thấy hắn ta đâu… Có lẽ chuyện này không liên quan đến hắn ta…
– Vì mày mà anh Lực bây giờ không còn yêu tao nữa! Mày biết không? – Con bé tóc hung vàng hùng hổ bước đến chửi. Uyên không nói gì, nàng khoanh tay đứng đó với khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng trùng xuống. Lúc này đám học sinh bắt đầu tụ tập lại càng lúc càng đông.
– Này! Tao đang nói chuyện với mày đấy… Con bé tóc hung vàng thấy sự bình tĩnh và lạnh lùng của Uyên càng làm nó sôi máu.
– Đánh đi! Đánh đi! Đánh đi! – Lũ bậu sậu xung quanh đứng ngoài cổ vũ, điều chúng nó muốn là những trận đánh của con gái thường sẽ có lột quần áo, mà người đẹp như Uyên thì càng làm chúng nó thích thú.
Uyên liếc nhìn một lượt xung quanh, nàng tỏ rõ một vẻ mặt khinh thường tất cả chúng nó… Nhưng nàng không thể phủ nhận mình cũng cảm thấy khá sợ hãi, bây giờ chạy cũng không được rồi, nàng làm gì biết đánh nhau, lại không có ai bên cạnh để bảo vệ nàng lúc này… ước gì… có ai đó…
– AAAAA – Bỗng từ xa có tiếng hét thất thanh vang lên, Uyên thở phào nhẹ nhõm khi thấy có người đến cứu mình, cứ tưởng chàng hoàng tử nào cưỡi bạch mã hóa ra là thằng Lý mập đang hùng hục chạy đến. Cảm xúc lúc này như lên voi xuống chó… thực sự lẫn lộn… vừa cảm thấy yên tâm hơn mà lại cũng vừa xấu hổ hơn…
– Không ai được đánh nhau! Nếu không tôi sẽ báo công an! – Lý mập dũng cảm chạy lên đứng trước Uyên và nói lớn. Cả lũ bất ngờ quá, im lặng một lúc… rồi bỗng có một tiếng cười nhỏ vang lên, điều đó làm thức tỉnh cơn buồn cười của cả lũ.
– HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA!!! Thằng mập địt nào đây ha ha ha – Lý mập bị bọn nó khinh bỉ, cười té tát vào mặt.
– Tránh ra đi em eii, cẩn thận lại lăn xuống cống đó!! Hahahaha – Một thằng lớp 12 lên tiếng.
– Không! Tôi sẽ báo công an! – Lý mập vẫn kiên định đứng trước bảo vệ Uyên. Thường ngày nó nhát lắm, nhưng hôm nay thấy nó dũng cảm, Uyên cũng cảm thấy có chút vui mừng… Nhưng với cái thằng ăn hại này thì không ăn thua so với đội kia… Mà thôi có còn hơn không, ít ra Uyên còn có người bảo vệ.
– BỘP!!! – Bỗng Lý mập bay sang một bên lăn lông lốc dưới đất. Một thẳng trưởng Lê Quý Đôn đứng ngoài chơi bẩn đạp lén Lý mập.
– Ha ha ha nhìn nó bay như con lợn kìa chúng mày ha ha ha. – Cả lũ lại được phen cười sung sướng.
– Này! Sao lại đánh người ta thế! – Uyên quay lại cau mày nói.
– Em eii!!! Chưa đến lượt em đâu… Xinh thế này hay làm người yêu anh nhé! – Thằng vừa đạp Lý mập nhìn Uyên với ánh mắt khiêu khích, trên tay có vài hình xăm nên có vẻ như là đại ca bên trường kia.
– Chúng mày ơi! Con này ngon vãi!! Bây giờ tạo mới để ý!! Xinh vãi chúng mày ạ, chân dài vãi chưởng… vú cũng to nữa… địt mẹ nó ăn gì mà sao da trắng thế… cực phẩm đó chúng mày!!! – Bên ngoài vang lên những câu xì xào của đám con trai nói về Uyên, điều này càng khiến Uyên thấy khó chịu.
– Này hay là yêu anh đi! Của anh có dài 20cm thôi mà… ha ha ha – Vừa nói nó vừa vòng tay qua vai Uyên.
– Này… Một người đứng đằng sau vỗ vai tên xăm trổ.
– HẢ… Tên xăm trổ mắt tròn mắt dẹt ngoái đầu ra sau vênh mặt lên nói.
– BỐP… Chưa kịp nhìn thấy ai hắn đã bị một cánh tay luồn ra đằng trước đấm một cái cực mạnh giữa mặt nổ đom đóm mắt khiến nó ngã ngửa ra sau. Chưa kịp định hình thì nó lại bị túm tóc và đấm những cú đấm cực mạnh vào mặt… Tên xăm trổ bị đấm cho tối tăm mặt mũi, chưa kịp nhận ra là ai hắn đã ngất lịm.
– Đứa nào dám động vào người tao yêu… TẠO GIẾT!!! Cả lũ con gái hét lên như một lũ điên vì hâm mộ. Đứng cạnh Uyên lúc này là Lực Hàn… Đi ngay sau Lực là đám bạn của anh ta, cũng toàn mấy thằng cao to top của trường. Cả lũ Lê Quý Đôn thấy vậy run rẩy lùi lại, im re mặt cắt không còn giọt máu… Lúc này Lý mập mới lồm cồm bò dậy.
– Anh Lực! Là thằng béo kia, em thấy nó ở khách sạn. – Bỗng con bé bồ cũ của Lực chỉ tay vào Lý mập nói. Uyên cũng giật mình quay đầu lại nhìn Lý mập, bỗng nàng cảm thấy lo lắng cho nó. Lực Hàn không nói gì… nghiến răng cau mày… người bốc lên đầy sát khí bước đến chỗ Lý mập. Uyên thấy vậy chạy đến chen ngang giữa Lý mập và Lực Hàn.
– Không phải lỗi của nó! Là em bảo nó làm! – Uyên đặt hai tay vào ngực Lực Hàn đẩy lại.
– Thằng chó chết! Ra là mày! Tao không ngờ lại là mày! Em bỏ anh ra! – Lực cầm tay Uyên kéo ra.
– A! Đau em! Bỏ ra! – Uyên vùng vằng hất tay Lực ra nhưng vẫn đứng đó che cho Lý mập. Lực Hàn rất khỏe, mắt hắn long sòng sọc đẩy Uyên ra làm nàng chút nữa ngã xuống đất. Lúc này Lý mập chỉ kịp đeo lại kính thì Lực lao tới giáng những cú đấm chất lượng lên mặt Lý mập. “Bốp! Bốp! Bốp!” Uyên thấy vậy sợ quá, nàng lao tới đẩy Lực Hàn ra. Thấy Uyên gay gắt với mình như vậy Lực Hàn càng lên cơn ghen, điên tiết anh ta quay ra cầm vào cổ tay đang đau của Uyên.
– Tại sao? TẠI SAO EM LẠI BẢO VỆ NÓ… Mắt Lực trừng lên đỏ rực nhìn Uyên quát lớn, lũ Lê Quý Đôn biết danh tiếng của Lực Hàn và sự điên cuồng của hắn nên cả lũ đã lợi dụng lúc đó để lần về hết, để lại vài đứa hóng hớt đứng từ xa.
– Nó là bạn em… Uyên cau mày nhìn thẳng vào mắt Lực nói.
– Vậy hả? Từ bao giờ mà em lại chơi với những kẻ thấp kém đến vậy? Uyên? – Lực Hàn nói nhỏ nhẹ nhưng rất đay nghiến.
– Hừ! Thấp kém… nhưng ít ra nó biết tôn trọng tôi, còn anh thì sao? Anh đã cắm sừng tôi bao lâu? Anh ngủ cùng lúc với cả hai người anh thích chứ? Tôi có mắt như mù mới yêu anh! Bỏ ra! – Lực không nói được gì khi nghe Uyên chửi vậy… Anh lại càng điên tiết, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ biết nắm chặt tay Uyên.
– Bỏ tôi ra! Đau!!! Au uiii… Cổ tay Uyên đỏ lên, nàng đau đến rơi cả nước mắt.
– BỘP!!! Lục cục! Lục cục… – Hòn đá to lăn lông lốc ra đường… Không biết hòn đá này từ đâu ném đến. Tất cả mọi người đều bất ngờ mắt tròn xoe… đứa há hốc mồm, đứa che miệng. Lực Hàn từ từ bỏ tay Uyên ra và ôm đầu, máu bắt đầu chảy từ tay và đầu xuống mặt Lực rất nhiều.
– Chết đi thằng chó! Người ta bảo đau tay mà mày cứ nắm chặt thế à! – Cả lũ hết hồn khi người đập đá vào đầu Lực Hàn chính là Lý mập. Vừa rồi nó đứng ngay cạnh Lực và cầm đá đập thẳng vào đầu Lực khi chẳng một ai để ý.
– Anh Lực! Anh có sao không? Ai đưa anh ấy đi viện đi!!! – Uyên thấy máu chảy nhiều quá khiến nàng cũng hốt hoảng. Lực Hàn ôm đầu không nói gì, anh ta im lặng một lúc rồi đứng thẳng dậy. Mặc kệ máu chảy, anh ta quay sang Lý mập một tay túm tóc, một tay đấm Lý mập không trượt phát nào… Lực Hàn đấm những cú đấm cực mạnh vào mặt và người Lý mập đến khi người nó mềm nhũn ra.
Nhìn cảnh tượng sợ hãi này khiến nhiều đứa con gái còn hết lên vì mặt Lý mập be bét máu rồi… Uyên cũng vậy, nàng run rẩy đứng đó ôm miệng trợn tròn mắt nhìn Lực Hàn đấm Lý mập mà không dám vào can.
– Toét!!! Toét!!! Tiếng còi vang lên, lực lượng công an lúc này mới đến, nhưng Lý mập cũng đã nằm im dưới đất chân tay không động đậy. Lực Hàn sau một lúc mất máu và choáng váng nên anh ta đã bị khống chế ngay lập tức. Toàn bộ những người liên quan được đưa lên phường… Hiệu trưởng và các bậc phụ huynh đã đến bảo lãnh con họ về… Nhưng rồi một cuộc họp lớn được mở ra sau khi mọi người ra viện.
Hai tuần sau… Một cuộc họp lớn giữa ban phụ huynh và nhà trường đã diễn ra. Lần đầu tiên người ta thấy ông Hàn bố của Lực đi trên con Mercedes đến đỗ giữa sân trường. Sau đó là bố mẹ Lý mập đi Range rover… lúc đó Uyên mới biết nhà Lý mập cũng khá giàu có. Cuối cùng là 3 chiếc Land Cruiser V8 biển đỏ đen xì đi đến… Đó là ông Trần Hoàng Lý bố của Uyên, ai cũng phải bất ngờ về bố của nàng… ông Lý không đi một mình mà đi với một số người để đòi lại công bằng cho con gái mình… không ai biết ông Lý đang nắm giữ chức vụ gì, chỉ biết khi ông Lý xuất hiện, hiệu trưởng vừa nhìn thấy đã phải khúm núm nghênh đón từ xa.
Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng… Các bậc phụ huynh đã ra xe về nhà với một tâm trạng không tốt lắm… Cả trường xì xào về độ giàu có của ba gia đình nhưng vẫn ấn tượng hơn cả là bố của Uyên… mọi người không nghĩ bố của hoa khôi trường lại làm chức to đến vậy… Nhìn vào hai cha con họ mọi người mới nhận ra một điều… Đúng là những người đẳng cấp thưởng sinh ra những con người xuất chúng…
Bằng cách nào đó… ông Lý bố Uyên đã ép gia đình Lực phải chuyển Lực học trường khác, đồng nghĩa với việc gia đình Lực sẽ rút toàn bộ cổ phẩn ở trường này. Gia đình Lý mập thì lành hơn, không kiện tụng gì, chỉ muốn dĩ hòa vĩ quý.
Tuy bố Uyên sắp về hưu nhưng rất có quyền lực, hiệu trưởng đã rất tiếc khi nhà Lực rút cổ phần nhưng không dám trái lời ông Lý bố Uyên… điều này khiến trường của ông có thể sẽ phải đóng cửa.
Nhưng ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng này, một gia đình rất giàu có xuất hiện. Họ cũng muốn đầu tư vào giáo dục và gia đình họ đã đóng cổ phần và làm cổ đông lớn nhất trưởng. Thậm chí còn giàu có hơn Lực Hàn rất nhiều… Đó không ai khác… Chính là gia đình nhà ông Lưu cùng hai cậu con quý tử là Ninh và Phi. Một cuộc gặp gỡ định mệnh đã đưa Uyên đến với gia đình của ông Lưu.
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv.moe/lao-an-may/
Năm Uyên lên lớp 12… Tuy coi Lý mập là bạn nhưng lúc nào Uyên cũng ghét nó, vì nó bám nàng như con sam… dù có đuổi nó cỡ nào nó vẫn mặt dày quay lại… Dù vậy trong Uyên vẫn có một chút cảm tình với Lý mập vì những hành động dũng cảm của nó trước đây. Thời gian này trong trường Uyên đã thay thế vị trí của Lực Hàn và nàng đã xóa bỏ những nhóm côn đồ trường học… Thay vào đó nàng luôn là người tạo động lực cố gắng trong học tập để các học sinh trong trường noi theo…
Đầu năm lớp 12 cả trường có một phen hò hét gãy cả cổ khi đi dưới sân trường là các em lớp 10 mới nhập học… Nổi trội hơn cả có một con bé được ví xinh đẹp hơn cả Uyên. Lúc này Uyên đang đứng với mấy đứa hay nịnh hót mình… nàng khoanh tay dựa vào tường nhìn ra sân trưởng mỉm cười.
– Chị Uyên! Con bé kia kìa!! Chúng nó đang đồn xinh hơn cả chị đó. – Một con vừa nói vừa chỉ tay.
– Mà nó xinh thật chị ạ… hình như nó đang ra chào chị đấy, con bé cũng biết điều đấy chứ! Hihi – Nó vừa nói vừa nhìn thái độ của Uyên, nhưng cả lũ rất bất ngờ khi Uyên nở nụ cười và đi lại khoác vai con bé đó…
– Giới thiệu với mọi người… Con bé này tên Như! Em gái ruột chị!
– Hả???
Trở lại thực tại…
Uyên không nói gì, nàng đứng đó trầm ngâm một lúc rồi dùng chân đá nhẹ vào người lão ăn mày. Trong ngõ tối chỉ có ánh đèn của đèn flash điện thoại dõi vào lão, mập mờ đằng sau ánh sáng là một cơ thể cực phẩm ẩn sau chiếc váy ngủ mỏng tang màu trắng…
Một cô gái 23 tuổi tràn đầy sức sống… bộ ngực to tròn ẩn hiện sau lớp áo mỏng với đầu ti đang cương lên… Bộ mông cong sau chiếc váy ngắn quyến rũ… bên dưới là đôi chân dài thẳng tưng trắng mịn không chút vết nhỏ… ánh mắt của Uyên mở to đầy cảm xúc, cảm xúc cay cú xen lẫn với hồi hộp và có phần sợ hãi, đôi môi đỏ hé ra thở những hơi thở gấp gáp… “mình sẽ trả thù anh Phi bằng cách này sao?” Bỗng kỷ niệm thời học đường ùa về, cái thời mà nàng được cả trường cung phụng như một nữ hoàng… cái thời bướng bỉnh khó bảo… cái thời mà mối tình đầu đã cho nàng thấy không thể tin vào bất kể một ai… vậy mà… cái tát của Phi tối nay đã làm cái tôi của một nữ hoàng bị tổn thương nghiêm trọng.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến Lực Hàn, kẻ đầu tiên đã khiến trái tim nàng rỉ máu… Nàng đã trả thù hắn bằng nhiều cách nhưng duy nhất việc nàng cho thằng Lý mập nhìn ngực là một cách trả thù nàng thấy rất kỳ cục nhưng lại cảm thấy hả dạ hơn cả…
Trong Uyên đang tồn tại một tính cách khá bảo thủ… đó chính là muốn trả thù đối phương bằng chính những cái thứ mà người ấy ghét… càng ghét nàng càng muốn tự gieo bản thân mình vào đó… Có lẽ bản tính này của nàng đã xuất hiện từ thời cấp ba… cái thời mà trái tim non trẻ đã bị tổn thương và xúc phạm… vì quá đỗi tức giận nên mới sinh ra cái nhược điểm lớn nhất này của nàng…
Không còn gì cay cú hơn khi bị người chồng chèn ép từ lâu bởi bản tính gia trưởng của anh ta, đỉnh điểm là cái tát trời giáng… đến Lực Hàn điên rồ như vậy còn chưa dám đánh Uyên… Uyên cau mày lại nước mắt chảy rất nhiều xuống má… “Mày chỉ xứng với lão ăn mày thôi” câu nói đó cứ vang vọng trong đầu Uyên… Trong giây phút tức giận và bốc đồng… nàng quyết định sẽ trả thù Phi bằng cách tự hạ thấp bản thân một cách nhục nhã nhất để hạ giận và cũng để gián tiếp làm Phi thấy nhục… Như anh ta nói… như anh ta muốn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Shadow |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 29 |
Ngày cập nhật | 08/10/2024 05:55 (GMT+7) |