Bọn hắn có thể đoán được lão tổ tông nhất định đang nghĩ biện pháp lưu lại hậu bối kia.
Vừa nghĩ tới hậu bối của bọn hắn từng khi dễ qua Tân Lập, bọn hắn liền vô cùng lo lắng, chỉ sợ ngày sau sẽ bị Tân Lập trả thù.
Tân Lập khẽ cắn răng nói:
– Thật xin lỗi lão tổ tông, Tân Lập từ hôm nay trở đi thoát ly gia tộc đi theo sư phụ!
Đã không biết bao nhiêu năm trong gia tộc không có ai thân thiết xưng hô hắn như thế.
Tuy rằng hôm nay hắn đã chờ đợi được, nhưng hắn không hề có chút cảm giác thân thiết cùng ấm áp.
Nếu không có sư phụ, hắn làm gì có cơ hội nhìn thấy nụ cười hiền lành của lão tổ tông, nhưng nụ cười kia lại làm cho hắn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Hắn đang nghĩ, nếu như mình không có được thể chất thuần mộc thuộc tính thì sao đây?
Hắn sống hay chết, vận mệnh của hắn thế nào còn có người chịu quan tâm sao?
Có lẽ cho tới khi hắn chết, cũng không còn ai nhớ rõ hắn từng là hậu bối của Tân gia đi.
Giờ khắc này hắn quyết định cần quên hết thảy nơi này, nơi này không thuộc về hắn.
Hắn chỉ là đồ đệ của sư phụ, là đồ đệ trung thành nhất.
Tân gia lão tổ cũng không tức giận, khẽ thở dài một hơi nói:
– Ta biết trong lòng ngươi tức giận, nhưng ngươi cũng sinh trưởng trong gia tộc, ngươi không cần phủ nhận ngươi đích xác là huyết mạch của Tân gia chúng ta đúng không? Trở về đi, sau này sẽ không còn ai khi dễ ngươi, nếu ai dám khi dễ ngươi, tổ gia gia giúp ngươi trút giận thế nào?
Các trưởng lão Tân gia đứng ngoài cửa nghe xong lời này mỗi người đều lộ ra vẻ hâm mộ nhìn Tân Lập, trong lòng lại mơ hồ lo lắng.
Bọn hắn chưa từng nhìn thấy lão tổ luôn cao cao tại thượng lại nói năng hòa nhã như vậy, hơn nữa còn là đối đãi với một hậu bối tử tôn.
Tân gia lão tổ cũng kéo xuống mặt mũi, đây là tử tôn của hắn, tuy nói không phải hỏa thuộc tính, không thể kế thừa truyền thống chế dược của Tân gia, nhưng lại có quan hệ gì?
Ngoại trừ chế dược bọn họ cũng cần hậu bối có thiên phú xuất chúng cường đại, ngày sau có thể bảo hộ được cho gia tộc thôi!
Mà thể chất thuần mộc thuộc tính của Tân Lập đã làm cho hắn kéo xuống mặt mũi khuyên bảo hài tử kia lưu lại, chỉ cần chịu lưu lại, hắn nhất định sẽ toàn lực tài bồi cho Tân Lập. Đây là hắn muốn tỏ ý với hài tử kia, cũng cho những người khác trong Tân gia biết quyết tâm của hắn.
Lăng Tiếu ngồi trên ghế không chút nóng nảy, trên mặt lộ dáng tươi cười tùy ý, tựa hồ không hề để ý quyết định của Tân Lập ra sao.
Tân Lập mở miệng, ngữ khí thật kiên định:
– Đa tạ tâm ý lão tổ tông, nhưng ngày sau cháu chỉ đi theo bên người sư phụ hầu hạ lão nhân gia cả đời.
– Lão nhân gia!
Lăng Tiếu nghe xong lời này, thiếu chút nữa té ngã.
– Ta nói tiểu tử ngươi, sau này kêu sư phụ thì sư phụ, đừng ở phía sau thêm chữ lão nhân gia, bằng không lão tử trục xuất ngươi khỏi sư môn.
Lăng Tiếu trừng mắt quát.
Tân Lập tự biết mình nói bậy, ngượng ngùng vò đầu nói:
– Dạ… dạ sư phụ, đồ nhi sau này không dám!
Tân gia lão tổ vẻ mặt phức tạp, truyền tâm cho Tân Bác, muốn lợi dụng cảm tình đem Tân Lập lưu lại.
Ai ngờ Tân Lập vẫn không hề lay chuyển.
Tân gia lão tổ biết việc này đã không thể thay đổi, chỉ đành biến đổi sách lược.
– Vị thiếu gia này, rốt cục ngươi là người ở đâu? Nhi đồng Tân gia nhờ ngươi quan tâm chiếu cố.
Tân gia lão tổ nhẹ giọng nói.
– Ta là người thế nào đợi lát nữa ngươi sẽ biết, nếu Tân Lập theo ta, ta sẽ không bạc đãi hắn, đương nhiên vì mấy năm nay Tân Lập nếm nhiều đau khổ như vậy ở Tân gia, các ngươi nên có điều tỏ vẻ đi?
Lăng Tiếu nói vào mục đích của mình.
Từ trước tới nay Lăng Tiếu luôn tuân theo một câu nói: Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.
Hắn để cho người của Tân gia biết Tân Lập có thể chất thuần mộc thuộc tính là vì muốn dọa giẫm Tân gia một số tài vật.
Bằng không thật uổng phí Tân Lập chịu khổ thật nhiều năm.
Nếu là người hiểu biết Lăng Tiếu, nhất định biết hắn chỉ tìm cái cớ cho mình mà thôi.
– Là chúng ta thua thiệt hài tử này, bồi thường là đương nhiên.
Tân gia lão tổ thản nhiên đáp.
Hắn cảm thấy được lời này của Lăng Tiếu rất có đạo lý, cho dù ngày sau Tân Lập không trở về Tân gia, nhưng cũng phải giao hảo quan hệ, dù sao đều cùng chung huyết mạch, nếu Tân gia gặp phải phiền toái thì Tân Lập cùng sư phụ hắn sẽ không thể thờ ơ trơ mắt mà nhìn đi?
Cho nên hắn cảm thấy cấp chút bồi thường cho Tân Lập cũng là chuyện đương nhiên.
– Lão gia tử đúng là khai sáng hào phóng.
Lăng Tiếu vươn ngón cái khen ngợi, tiếp theo nói:
– Kỳ thật tiểu đồ của ta yêu cầu không cao nha, tùy tiện cho tám chục hay trăm gốc linh thảo ngoài lục giai cùng mấy chục vạn huyền tinh thì xong đi.
Lời của Lăng Tiếu vô cùng tùy ý, không hề nháy mắt chút nào.
Lời này vừa nói ra, bàn tay Tân gia lão tổ run run, ba gã hoàng cấp đang ngồi cũng đưa mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
– Vị thiếu gia này nói đùa không buồn cười chút nào.
Tân gia lão tổ trầm mặt nói.
Vẻ mặt Lăng Tiếu thật vô tội:
– Không phải đâu, ta nghe người khác nói Tân gia là một trong tứ đại thế gia của Nam Vực, chẳng lẽ chút đồ vật như vậy cũng không lấy ra được, thật sự là… Ai, bỏ đi, thế này vậy, các ngươi đáp ứng ta một sự kiện, sự tình hôm nay coi như xong, hơn nữa ngày sau ta cũng sẽ cho Tân Lập về thăm nhà, dù sao đây cũng là gia tộc của hắn thôi!
Vốn là do hắn khiêu khích Tân gia, đốt phòng ốc, chặt đứt một tay gia chủ Tân gia, hiện tại còn tỏ vẻ mình bị ủy khuất thật lớn.
Điều này làm nhóm trưởng lão đứng ngoài cửa muốn phát cuồng, nhưng bọn hắn đều biết tiểu tử kia không dễ chọc, bằng không lão tổ tông cũng sẽ không ăn nói khép nép đàm phán với người ta.
Tân gia lão tổ vững vàng hỏi:
– Ngươi nói!
Kỳ thật trong lòng hắn cũng nín một bụng hỏa, nếu không phải còn chưa biết rõ thân phận của đối phương, hắn thật muốn dùng một chưởng đem thanh niên cuồng vọng hung hăng càn quấy kia chụp chết tại chỗ.
Đã đem thiên tài của Tân gia bắt cóc thì thôi, còn không biết xấu hổ sư tử ngoạm!
– Không ngại nói cho chư vị, hiện tại ta là phò mã Cổ tộc, mà không bao lâu nữa Cổ thành sẽ xây dựng lại, đến lúc đó Tân gia trường kỳ cung cấp một ít đan dược đấu giá trong Cổ thành, không biết ý của ngài như thế nào?
Lăng Tiếu đề nghị nói.
Sắc mặt Tân gia lão tổ cùng ba gã hoàng cấp đều biến đổi.
Trước kia bọn hắn có phái người đi thăm dò Cổ thành, nhưng có đi không về, hiện giờ Cổ thành xây dựng lại, chẳng lẽ Cổ tộc thật sự không bị diệt sạch sao?
Nói lời thật lòng, Lăng Tiếu kỳ thật cũng không xem trọng đan dược của Tân gia, bởi vì bản thân hắn là luyện dược sư ngũ phẩm.
Hắn làm như vậy chủ yếu là vì lo lắng ngày sau hắn không ở Cổ thành, không có nhiều thời gian luyện đan cung cấp hội đấu giá, mà sau khi đến Tân gia mới khiến cho hắn đánh chủ ý với họ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/06/2019 11:29 (GMT+7) |