Lăng Tiếu cũng không có hứng thú với Đinh Cô Độc, chỉ bội phục dũng khí của hắn mà thôi.
– Tiếu đệ, ta nhớ kỹ bành dai Thiên Thần Vương của ngươi là chín trăm năm mươi bảy a?
Lăng Phi hỏi thăm Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu gật đầu, nói:
– Đúng vậy, như thế nào?
– Ta cảm thấy dùng thực lực của ngươi có thể thăng cấp, bài danh này rất trọng yếu, nó đại biểu cho mặt mũi Kim tộc chúng ta!
Lăng Phi nói ra.
Nói lời thật, Lăng Tiếu đã qua cái tuổi tranh giành thanh danh, hắn không thích những chuyện như vậy.
Nhưng mà Lăng Phi nói thế hắn cảm thấy có đạo lý.
Thân làm người của Thiên Long Môn, người Kim tộc, hắn có nghĩa vụ tăng bài danh lên, để chứng tỏ hắn cường đại, đồng thời cũng tranh giành mặt mũi cho Thiên Long Môn cùng Kim tộc!
Đây là một loại cảm giác vinh dự, mặc kệ hắn muốn có hay không thì nó vẫn tồn tại.
– Chúng ta đi xem xem, nói không chừng có thể giúp ta chiếm tiện nghi!
Lăng Tiếu do dự nói ra.
Trung thực mà nói, hắn không đặt thứ tự hơn bốn trăm vào mắt.
Dùng thực lực của hắn có thể chiến đấu với Thiên Thần Vương bài danh trước một trăm, thậm chí là Thiên Thần Vương top mười!
Nhưng mà gặp được Thiên Thần Vương chiến đấu bài danh, Lăng Tiếu cũng thuận tiện đi xem, ra tay hay không chỉ là tiếp theo.
Đào Phục Lưu là Thiên Thần Vương thành danh đã lâu, hắn trở thành Thiên Thần Vương cũng hơn năm nghìn năm, xem như Thiên Thần Vương lạc hậu rồi.
Hắn ở khu vực này có danh tiếng không nhỏ, mà hắn cũng là hộ tộc trưởng lão của Đào gia mới hưng thịnh. Lúc đó Đào gia chỉ là thế lực nhỏ bé, nhưng khi Đào Phục Lưu trở thành Thiên Thần Vương thì Đào gia nhanh chóng đạt được các thế lực bợ đỡ, bọn họ đã biến thành thế gia cỡ trung.
Cho dù kẻ nào trở thành Thiên Thần Vương cũng không có khả năng kê cao gối mà ngủ, còn sẽ gặp các loại chiến đấu.
Nếu như không đáp ứng chiến đấu sẽ bị người khác cho là nhu nhược, cho nên bọn họ thu được thanh danh cũng mang đến không ít phiền não.
Trừ phi bọn họ giết người khiêu chiến mới không bị người ta quấy rầy.
Đào Phục Lưu trở thành Thiên Thần Vương tới nay, bị khiêu chiến không ít hơn trăm lần.
Những Thần Vương đỉnh phong khiêu chiến hắn đều chết trong tay của hắn rồi.
Trong gần ngàn năm qua đã không ai dám khiêu chiến hắn, mà Đinh Cô Độc là người đầu tiên trong vòng ngàn năm qua.
Nhưng mà Đào Phục Lưu chọn chiến với Đinh Cô Độc cũng có suy nghĩ.
Kể từ khi hắn biết rõ Đinh Cô Độc đoạt được danh tiếng Thiên Thần Vương thì hắn biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay.
Người khác có lẽ không rõ nội tình, nhưng hắn biết rõ chuyện của mình.
Hắn là đệ tử chi thứ của Đào gia bị trục xuất, hôm nay đến phục cừu!
Đinh Cô Độc là họ mẹ, kỳ thật trên người của hắn chảy huyết mạch Đào gia, mà phụ thân của hắn từng là đệ tử xuất sắc của Đào gia.
Bởi vì có tranh chấp với Đào Phục Lưu cho nên bị Đào Phục Lưu xa lánh đuổi ra khỏi Đào gia, cũng phế vũ lực của phụ thân hắn, khiến phụ thân hắn buồn bực mà chết.
Sau khi phụ thân của hắn mất đi, Đinh Cô Độc cũng ha quyết tâm chém Đào Phục Lưu dưới kiếm, dùng an ủi vong linh phụ thân của mình.
Mấy ngàn năm qua, hắn trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử, rốt cuộc đạt tới cảnh giới bây giờ, hiện tại là lúc báo thù.
Giết Đào Phục Lưu, lại tiêu diệt Đào gia không tốt với gia đình của hắn, hắn cũng không có vướng mắc!
Nơi ước chiến của bọn họ nằm ở khu đất trống bên ngoài Đào Gia Thành.
Đám người Lăng Tiếu đi tới thì có không ít người tụ tập, Thần Vương không ít, nhiều nhất là Thánh Hoàng.
Lăng Tiếu cảm thấy lo lắng cho đám Thánh Hoàng này, Thiên Thần Vương chiến đấu mà bọn họ dám xem, tùy tiện một đạo lực lượng cũng muốn mạng của bọn họ.
Hai người trên không trung là một lão già, cầm trường kiếm trong tay, không có nửa điểm khẩn trương, khí thế nhìn qua thập phần bá đạo, bên cạnh là thánh thú thập giai thủy thuộc tính.
Thân ảnh khác trẻ tuổi hơn, Lăng Tiếu từng thấy qua, chính là Đinh Cô Độc.
Hắn không có ấn tượng quá sâu với Đinh Cô Độc này, nhưng mà đối phương dùng thực lực Thần Vương cao giai đoạt được danh tiếng Thiên Thần Vương thì hắn cũng chú ý.
Lúc này lại gặp Đinh Cô Độc, Lăng Tiếu cảm ứng được lệ khí trên người Đinh Cô Độc nồng đậm, giống như có yêu ma đang xuất hiện sau lưng hắn, một đạo sát ý rất nồng đậm tỏa ra bốn phía.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Đinh Cô Độc căn bản không có nói nửa câu phế thoại với Đào Phục Lưu, hắn cưỡi lên thánh thú của mình, cầm Cổ Thần khí chính thức lao qua đánh giết Đào Phục Lưu.
Đinh Cô Độc bộc phát lực lượng, rốt cuộc vẫn khiến Đào Phục Lưu ý thức được Đinh Cô Độc đáng sợ.
Nhưng mà Đào Phục Lưu có thể giết tới bài danh bốn trăm cũng là Thần Vương đỉnh phong mạnh mẽ.
Hai Thiên Thần Vương gặp nhau, lực lượng ngập trời va chạm trên chín tầng trời.
Oanh long oanh long!
Mỗi một gã Thiên Thần Vương đều đại biểu chiến lực đỉnh phong của Thần Vương.
Bọn họ đối chiến kinh thiên động địa, chấn động núi sông!
Đào Phục Lưu là Thiên Thần Vương uy tín lâu năm, hơn nữa bài danh không thấp, thực lực có thể nghĩ.
Nhưng mà Đinh Cô Độc lại sớm trải qua sinh tử tẩy lễ, càng cầm Cổ Thần khí nên thực lực đại tăng, hắn lĩnh ngộ hổ sát chi khí càng mạnh hơn trước.
Lăng Tiếu nhìn thấy bọn họ xuất chiêu, phát hiện hai người tương đương, không có ai chiếm quá nhiều tiện nghi, khiến cho đại chiến rất kịch liệt.
Chiến lâu như vậy, Đào Phục Lưu hiển nhiên trở nên nóng nảy.
Hắn thân là Thần Vương đỉnh phong vẫn không áp được Thần Vương cao giai Đinh Cô Độc, hắn không lo lắng không được.
Huống chi Đinh Cô Độc có một kiện Cổ Thần khí uy lực không nhỏ, khiến hắn phải tạm tránh phong mang.
Mà Đinh Cô Độc thì chính là đấu sĩ vũ dũng, mỗi một chiêu đều dùng toàn lực, lệ khí nồng nặc, sát ý trùng thiên, thượng cổ thần khí mang theo uy lực khủng bố, để hắn càng mạnh hơn.
Trong tay của hắn có bán Cổ Thần khí phòng ngự thần thuẫn, tiến có thể công, lui có thể thủ, hoàn toàn không kém hơn Thiên Thần Vương uy tín lâu năm.
Sau một phen tử chiến, những Thánh Hoàng bị ảnh hưởng chết đi không ít.
Lúc này Lăng Phi lên tiếng nói:
– Đào Phục Lưu sắp bại!
Lăng Tiếu gật đầu, nói:
– Là sắp bại, nhưng mà Đinh Cô Độc cũng không thắng!
Khi Lăng Tiếu nói ra, bốn phía có mấy tên Thần Vương công kích thẳng vào Đinh Cô Độc.
– Đào Phục Lưu ngươi là đồ tiểu nhân!
Đinh Cô Độc lợi dụng bán Cổ Thần khí đánh tan mấy tên này hợp kích, nhưng mà bị đánh bay ra xa, hắn tức giận chửi mắng.
Hắn biết rõ Đào gia dù không xem là siêu cấp thế lực, nhưng vẫn có tới mười Thần Vương, hơn nữa Đào Phục Lưu trở thành Thiên Thần Vương thì kết bạn không ít Thần Vương.
Điểm này Đinh Cô Độc biết rõ, cho nên hắn không trực tiếp giết tới tận cửa, mới quăng chiến thiếp hy vọng kích sát Đào Phục Lưu.
Như vạy hắn không cần bận tân bị vây công, dưới tầm mắt của nhiều người thì hắn cảm thấy Đào Phục Lưu là Thiên Thần Vương cao ngạo tuyệt đối không làm chuyện như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/08/2019 11:29 (GMT+7) |