Ngọc Nhu Phỉ nghi hoặc hỏi Huyền Diệu.
Huyền Diệu khẽ thở dài:
– Vậy thì khó mà nói, nhưng với thiên phú của cung chủ sẽ không có vấn đề gì.
Tuy mẫu thai là thần vật, nhưng công hiệu rốt cục thế nào thì không biết rõ, La Mỹ Anh từng hấp thu Yêu Tử Chi Tâm, quả thật giúp nàng đề thăng lên tới thiên tôn đỉnh, nghĩ đến lực lượng mẫu thai tuyệt đối phải cao minh hơn Yêu Tử Chi Tâm.
– Nếu phu quân đạt tới thần cảnh, chúng ta đến Thiên Vực sẽ thoải mái hơn!
Ngọc Nhu Phỉ nói.
Càng ngày nàng càng hiểu sâu về Lăng Tiếu, càng thêm than thở tán thán với chiến lực của hắn, với thực lực của hắn có thể khiêu chiến vượt hơn hai giai, còn có thật nhiều lá bài tẩy, làm người ta thật khó lòng phòng bị.
Nếu thực lực của hắn càng tăng cao, như vậy đi tới Thiên Vực sẽ càng thêm kiên định.
– Ân, yên tâm đi, cơ duyên của cung chủ thật lớn, thiên phú lại vượt xa người thường, lần này tuyệt đối sẽ lấy được thật nhiều ích lợi.
Huyền Diệu đáp.
Linh hồn Lăng Tiếu tiến nhập mẫu thai tu luyện, quên hết thảy chung quanh.
Ba người Ngọc Nhu Phỉ cũng tranh thủ thời gian tu luyện, tăng thêm một phần thực lực càng thêm bảo đảm sinh mạng.
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã hơn nửa năm, thời gian Thiên Vực mở ra đã đến.
Lần này nhóm người Lăng Tiếu không kịp đến chỗ Thông Thiên trận mở ra.
Người đến Âm Bạt tông thăm dò thật không ít, nhưng đều gặp phải ảo cảnh, bị dẫn dắt sang nơi khác, có không ít người bị nhốt trong ảo cảnh, tạm thời không thể thoát thân.
Nhưng ảo cảnh chỉ là tồn tại hư ảo, luôn có một ít người tâm trí kiên định, hoặc là có được nhãn đồng thuật phát hiện dị trạng nơi này.
Nhưng khi bọn hắn đi vào thông đạo bí thất đều gặp phải sát trận đáng sợ.
Những người phát hiện được điều này thật không dám vọng động, đồng thời suy đoán sau lưng sát trận nhất định có bảo vật kinh thiên.
Đương nhiên đây chỉ là một ít người gặp được vận khí, bên trong có một người thực lực thánh giả đỉnh, có được nhãn đồng thuật, có thể nhìn thấu được ảo cảnh nơi này.
Mà mấy người khác chỉ là đi theo hắn vào bên trong.
Trong đó có hai người quá mức nóng vội, sau khi vào bí đạo lập tức liều lĩnh phóng vào bên trong, kết quả bị sát trận tiêu diệt không còn thi thể.
Tên thánh giả đỉnh cũng không dám vọng động, tính toán đi mời một ít dị sĩ tài ba đến phá trận.
Tên thánh giả kia tên An Hữu Bằng, là một tán tu có chút danh tiếng.
Hắn không dám đi tìm thế lực lớn hỗ trợ, nhưng tìm vài tay giúp đỡ trong giới tán tu, mặt khác mời hai trận văn sư cùng đến, tính toán cùng nhau phá trận.
Tổng cộng có mười lăm người, do An Hữu Bằng dẫn đội, một lần nữa đi tới trước thông đạo.
Hai trận văn sư dùng đủ loại thủ đoạn thử xem sát trận, một người lộ vẻ kinh ngạc nói:
– Đây là Thuẫn Quang sát trận, đã đạt tới bát giai, che giấu sát khí khắp bốn phía, một khi rơi vào trong trận dù là thánh giả cũng bị giết chết, thật sự không rõ Âm Bạt tông sao lại có người lập được loại trận pháp quang thuộc tính này, có thể là thú đan quang hệ đối với họ vô dụng đi.
Một trận văn sư khác nói:
– Không sai, Thuẫn Quang sát trận có được thủ đoạn thần kỳ, nhưng muốn phá giải không khó, chỉ là phí nhiều công phu mà thôi.
An Hữu Bằng vui vẻ nói:
– Vậy làm phiền hai vị, chúng ta ở bên ngoài giúp các ngươi hộ pháp.
Hai trận văn sư bắt đầu thi triển thủ đoạn phá Thuẫn Quang sát trận.
Đáng tiếc khi bọn hắn sắp phá xong trận, như va chạm phải cấm chế gì đó, ngay sau đó phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Hai trận văn sư bị oanh bay ra khỏi thông đạo, một người bị tạc nổ một cánh tay, người còn lại toàn thân đầy vết thương, bộ dáng thật chật vật thê thảm.
Đám người An Hữu Bằng vội lao tới.
An Hữu Bằng hỏi:
– Hai vị đại sư thế nào?
– Trong trận có trận, người bày trận cực kỳ gian trá, cực kỳ gian trá ah…
Một trận văn sư phẫn nộ nói.
Trận văn sư bị cụt tay khóc nói:
– Tay của ta… tay của ta… đây là trận pháp liên hoàn, thật sự không thể phá giải, các ngươi thỉnh cao minh khác đi!
Dứt lời hắn lấy ra đan dược nuốt vào, lảo đảo rời khỏi nơi đó.
Trận văn sư còn lại cũng than thở một tiếng:
– Người bày trận vốn là thiên tài. Có thể đem sát trận cùng trận văn của sát trận trước liên hệ chung một chỗ, làm người ta khó lòng phòng bị, ta cũng vô năng thôi. An huynh, ta khuyên các ngươi nên cẩn thận cho thỏa đáng, mặc dù bảo vật có tốt, nhưng nếu không có mạng sống thì có ích lợi gì!
Dứt lời hắn cũng rời đi.
An Hữu Bằng thật không cam lòng, hắn đã bị cổ bình nhiều năm, luôn muốn tìm cơ hội đột phá thánh hoàng cảnh giới, hiện tại có lẽ dưới bí đạo có được cơ duyên tiến giai, thật sự không muốn buông tha.
Đám người An Hữu Bằng thương lượng một lúc, quyết định cứng rắn phá vỡ trận pháp nơi này.
Nhưng đoàn người còn chưa phá được trận pháp, lại hao tổn hơn phân nửa nhân thủ.
Cuối cùng không cam lòng rời khỏi, mà An Hữu Bằng tiếp tục tìm người giúp đỡ.
Lần này bằng hữu của hắn là người của một thế lực, trong đó có hai cao thủ thực lực thánh hoàng đê giai cùng nhau đi tới nơi này.
– Hồng Quang thánh hoàng, Hồng Lượng thánh hoàng, đây là bí đạo mà ta mới phát hiện, nhưng nơi này bố trí sát trận, xin hai vị hãy cẩn thận, về phần bên trong có đồ vật gì, An Hữu Bằng này chỉ lấy một phần ba là được, hai vị thánh hoàng nghĩ như thế nào?
An Hữu Bằng phi thường cung kính nói.
Hồng Quang âm u nói:
– Chỉ sợ sát trận này thật bất phàm, chỉ bằng hai chúng ta muốn phá trận cũng trắc trở không ít, ngươi muốn lấy một phần ba thì không thể nào.
Hồng Lượng cười nói:
– Đại ca đừng nói như vậy, nhờ có An huynh đệ mới biết có bí đạo tồn tại, đợi sau khi phá trận phải xem bên trong có bảo vật gì, đến lúc đó để An huynh đệ lấy trước thì được rồi.
Nghe xong hai người nói chuyện, sắc mặt An Hữu Bằng cực kỳ khó xem.
Hắn biết được tìm những người thực lực cao hơn mình đến đây, chỉ sợ mình cũng sẽ không lấy được gì.
Trong lòng hắn nhủ thầm:
– Trận pháp này cũng không dễ phá như vậy, một khi bọn hắn phá trận bị thương nặng, ta chỉ cần lấy mạng bọn hắn, đồ vật bên trong toàn bộ là của ta!
Nhưng nguyện vọng của hắn thất bại, từ trong không gian giới của Hồng Quang hiện ra hơn mười khôi lỗi.
Những khôi lỗi đạt được thực lực thánh giả vốn không e ngại sát trận, trực tiếp lao vào trong bí đạo không ngừng phá hư trận pháp.
Trận pháp tuy oanh nát chúng nó, nhưng vẫn bị chúng nó phá hư trận nhãn.
Sau khi lấy ra thêm một đợt khôi lỗi, trận pháp cùng khôi lỗi trước đó đều bị hủy diệt.
Sau đó hai thánh hoàng mở đường, hai trận pháp phía sau bị bọn hắn hủy diệt dễ dàng, làm cho bọn hắn có thể tiến vào trong bí đạo.
– Ha ha, bảo vật nơi này đều thuộc về chúng ta.
Hồng Lượng lớn tiếng cười nói.
Thanh âm của hắn quanh quẩn không ngớt trong bí đạo, có vẻ vô cùng hưng phấn.
– Ta nghĩ nơi này nhất định dự trữ thật nhiều Sinh Mệnh Tuyền Dịch, ta đã cảm thấy được hương vị sinh mệnh tinh khí mênh mông.
Hồng Quang kích động nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2019 11:29 (GMT+7) |