Cho nên Lăng Tinh cũng không hy vọng xa vời có thể quay về Lăng gia, mà là hy vọng mìn có thể thông qua tu luyện tăng lên cao, có một ngày cải biến tình huống bây giờ, để hai vị gia gia có thể an hưởng tuổi già.
Lăng Tinh bỏ dã trư xuống, đến trước mặt Lăng Mạc và đưa ra một cây linh thảo tam giai cấp thấp.
Đây là một cây Ô Tham Vương, có công hiệu duyên niên ích thọ.
– Gia gia, ngươi thân thể không tốt, trước ăn nó đi, chuyện của ta ngươi không nên xen vào.
Lăng Tinh nói.
Nhìn ra được hắn phi thường có hiếu tâm.
Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn ánh mắt cũng hài lòng, đồng thời cũng có tiếc nuối nồng đậm.
– Hài tử, đều là gia gia hại ngươi.
Lăng Mạc lúc này mang theo vài phần khổ sở.
Biểu hiện của Lăng Tinh càng tốt, trong lòng của hắn càng khó chịu.
Dùng thiên phú của Lăng Tinh hiện tại khẳng định sẽ được tài bồi rất lớn, ngày sau đạt tới Linh Sư đỉnh phong không thành vấn đề, thậm chí có được đan dược trợ giúp còn có thể bước vào Vương giai, cá vượt long môn.
– Gia gia, không nên nói gì, ta đang rất tốt.
Lăng Tinh nói, hắn nói thế trong mắt hiện ra vẻ hơi buồn.
Lúc này lại có người tới nhà của bọn họ.
Lăng Tinh nhìn qua người tới, ánh mắt nhíu lại và lửa giận bốc lên.
– Hai vị Lăng lão ca còn khỏe chứ?
Người còn chưa tới thì tiếng nói già nua vang lên.
Người tới có sáu người, cầm đầu chính là lão nhân tuổi không khác gì Lăng Mạc, Lăng Ngôn, hắn tên là Hoàng Hán Sinh, là lão gia chủ của gia tộc trong Vẫn Thạch Thành, có thực lực Linh Sư cao giai.
Phía sau hắn có hai võ giả Linh sư giai, ba tên Huyền Sĩ giai.
Này một đoàn người giữa là năm người một nữ, nàng kia rõ ràng là nhất trẻ tuổi mỹ mạo, nàng đứng sau Hoàng Hán Sinh và trong lòng khiếp nhược, ánh mắt nhìn qa Lăng Tinh đầy tình ý, nhưng mà mang theo ủy khuất không nói nên lời.
– Ngươi… Còn đến làm gì, đã không nhìn chúng ta vào trong mắt, cần gì phải tới đây giễu võ giương oai chứ, hẳn là cho rằng hai lão nhân chúng ta không có năng lực đánh bại ngươi sao?
Lăng Mạc lúc này giận dữ nhìn qua Hoàng Hán Sinh nói ra, trong mắt mang theo tơ máu.
– Mạc lão ca không nên tức giận, hôm nay ta tới có hai chuyện nói với các ngươi.
Hoàng Hán Sinh lúc này xem thường nhìn qua Lăng Mạc cùng Lăng Ngôn, lúc này hắn nói:
– Thứ nhất, ta hy vọng Lăng Tinh tiểu tử này sau này đừng có quấy nhiễu Tiểu Liên nhà chúng ta nữa, nàng không phải những kẻ bị đào thải các ngươi có thể chạm tới, thứ hai, chúng ta đã liên hôn với Tần gia, mời vài vị có rảnh thì tới uống vài chén, nhưng mà… Ta nghĩ thân thể Mạc lão ca không khỏe, các ngươi vẫn không nên đi, cử Lăng Tinh đại biểu các ngươi đi là được rồi.
Hoàng Hán Sinh vốn là bằng hữu của Lăng Mạc, khi ấy Lăng Mạc địa vị cao ở Lăng gia thì Hoàng Hán Sinh không ít lần bợ đỡ Lăng Mạc, đã từng có ý mang cháu gái Hoàng Liên gả cho Lăng Tinh.
Thế nhưng mà sau khi đám người Lăng Mạc gặp chuyện không may, Hoàng Hán Sinh lập tức phân rõ giới hạn với đám người Lăng Mạc.
Nhưng mà Lăng Tinh cùng Hoàng Liên trong tối tăm đã có tình duyên với nhau, rõ ràng cho bọn họ gặp gỡ trong Hoang Tùng sơn mạch, lại sinh ra tình ái với nhau.
Hai người lưỡng tình tương duyệt, Lăng Tinh đột phá Linh Sư vốn dựa vào thực lực của hắn có thể đề thân với Hoàng gia, nhưng mà dẫn tới Hoàng gia ngăn cản Hoàng Liên qua lại với hắn.
Việc này không thể trách Hoàng Hán Sinh làm tuyệt như vậy.
Nếu như đám người Lăng Mạc vẫn còn là người của Lăng gia, Hoàng Hán Sinh hắn hận không thể lập tức gả cháu gái của mình qua.
Nhưng mà đám người Lăng Mạc lại biến thành tội nhân của Lăng gia, bị đày ra ngoài nơi chim không thèm ỉa này.
Nếu như Hoàng gia kết thân với đám người Lăng Mạc, còn có thể làm ăn với Lăng gia hay sao?
Việc này không thể làm, mặc dù Lăng gia bây giờ không có làm gì đám người Lăng Mạc, thế nhưng mà vạn nhất có ngày bọn họ nhớ đến chẳng phải tai họa tới Hoàng gia sao?
Có suy nghĩ này nên Hoàng Hán Sinh mới đoạn tuyệt tình duyên cháu gái với Lăng Tinh.
Nhưng mà bổn ý Hoàng Hán Sinh như thế nào thì hắn đang bỏ đá xuống giếng trước mặt đám người Lăng Mạc là sự thật.
– Khinh người quá đáng, cho dù Hoàng gia các ngươi ghét bỏ tội chúng ta, nhưng cũng không nên tới đây giễu võ dương oai, những lão đầu chúng ta không phải ai cũng có thể động.
Lăng Ngôn tức giận đập bàn.
Mười mấy năm qua hắn bởi vì chuyện gia tộc nên lao tâm quá độ, thực lực không tiến nhưng vẫn là Linh Sư trung giai, thực lực không thể khiến người khác xem thường.
Lăng Mạc vốn là Linh Sư cao giai, thế nhưng mà bởi vì sử dụng Phần Linh Đan, di chứng lại cực lớn, thực lực của hắn từ Linh Sư trung giai mà Lăng Tinh lại là Linh Sư thấp giai.
Có ba Linh Sư ở đây, cũng không sợ đám người Hoàng Hán Sinh.
– Ha ha, nói huynh thoại nghiêm trọng, ta chỉ là hảo ý đến đề ý các ngươi mà thôi.
Hoàng Hán Sinh cũng không tức giận, cười nhạt một cái và nói:
– Ta đã nói xong rồi, Lăng Tinh ngươi nên thông minh một chút, Tiểu Liên không thể nhúng chàm vào.
Hoàng Hán Sinh khinh thường sau đó muốn xoay người rời đi.
Nhưng mà Hoàng Liên lại quỳ xuống trước mặt Hoàng Hán Sinh khóc lớn.
– Gia gia, ngươi… Ngươi nên cho ta và Tinh ca cùng một chỗ, ta đúng là tương ái với ngươi, ta không muốn đi Tần gia.
Thần sắc Hoàng Hán Sinh biến đổi, hét lớn:
– Làm càn, đứng dậy cho ta!
– Không… Gia gia, ta không đứng dậy, ta chỉ muốn ở cùng với Tinh ca mà thôi, ngươi thành danh với ta!
Hoàng Liên đáng thương khóc to.
– Liên nhi!
Lăng Tinh tức giận nắm chặt hai tay, nhìn qua người yêu của mình.
Hắn làm sao không muốn ở cùng chỗ với nàng, nhưng mà Hoàng gia chán ghét hắn thì không có biện pháp.
– Theo ta quay về, Hoàng gia chúng ta không nên dính vào bọn chúng, bọn họ chính là tội nhân của Lăng gia, ngươi vừa ý hắn thì được cái gì chứ, về sau ở lại trong cái nhà xí này của bọn chúng hay sao? Ngươi ít ngây thơ quá được không!
Hoàng Hán Sinh tức giận rèn sắt không thành thép.
Lăng Mạc, Lăng Ngôn và Lăng Tinh ba người bị Hoàng Hán Sinh nói lời này tức giận không phát được, không, bọn họ cảm thấy không thể phản bác.
Đúng vậy a, bọn hắn là Lăng gia tội nhân, tại Vẫn Thạch Thành một điểm địa vị đều không có, dù là bọn hắn là linh sư cường người, nhưng là cũng không ai sẽ đi tôn trọng bọn hắn.
Thời điểm Hoàng Liên sắp bị Hoàng gia kéo ra ngoài, Lăng Tinh ngăn hắn và nói:
– Bỏ Liên nhi lại đây!
Lăng Tinh không còn nhịn được, hắn thật sự không nhìn được người hắn yêu biến thành nữ nhân khác.
– Ngươi tính toán cái gì, cho mặt mũi không biết thẹn!
Hoàng Hán Sinh khinh miệt nhìn qua Lăng Tinh.
Nói thật cá nhân Lăng Tinh cá nhân không được hài lòng, nếu như Lăng Tinh vẫn là người Lăng gia thì mọi chuyện vẫn tốt, thiên phú tu luyện của Lăng Tinh cũng không tệ, còn tốt hơn tiểu tử Tần gia rất nhiều, nhưng bây giờ gia cảnh không tốt nên hai người không thể tới với nhau.
– Ta nói ngươi không thể mang Liên nhi đi, trừ phi bước thi thể của ta!
Lăng Tinh lúc này kiên định chưa từng có.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 11:29 (GMT+7) |