– Sư nương, không thể nói như vậy, Hân nhi đã sớm là thê tử của ta rồi, nàng vẫn muốn ở cạnh ta tốt hơn.
Lăng Tiếu cười nói.
Trên người Cát Bối Hân vẫn ẩn chứa năng lượng của Huyền Đế đỉnh phong, từng bước tháo bỏ phong ấn mới có đại trợ lực cho nàng.
Đây cũng là điểm Phong gia xem trọng Cát Bối Hân.
Lúc đó Cát Bối Hân ở lại Phong Vân Thành, người Phong gia đã sớm ngồi không yên, nếu không phải Phong Thanh Duyên lên tiếng ngăn cản, Phong gia sớm phái người mang Cát Bối Hân quay về.
– Việc này ta cũng không trách ngươi, lúc đó là người mang Hân nhi quay về Phong gia, đủ để chứng tỏ ngươi rất tốt với Hân nhi, cũng khiến ta nhìn thấy tính tình bướng bỉnh như sư phụ ngươi năm đó, nhưng mà bây giờ ngươi phải đáp ứng ta, bằng không ta tuyệt đối không cho Hân nhi ở cạnh ngươi.
Phong Thanh Duyên nói.
Lăng Tiếu nói:
– Sư nương không nói việc Hân nhi, dựa vào thân phận sư nương, bất kể là chuyện gì ta cũng liều mạng đi làm.
Đối với Lăng Tiếu bày tỏ như vậy, Phong Thanh Duyên rất hài lòng, nói:
– NẾu có một ngày ta rời khỏi đây, Tiếu nhi ngươi trẻ tuổi chính trực, chắc chắn sẽ cường thịnh trong thời gian dài, ta hy vọng ngươi có thể xem mặt mũi sư nương, hoặc là mặt mũi Hân nhi, một khi gia tộc chúng ta xuất hiện đại nguy cơ, ngươi nhất định phải giúp gia tộc chúng ta, việc này tính toán sư nương cầu ngươi được không?
Lăng Tiếu hơi có chút kinh hoàng, nói:
– Sư nương không nên nói thế, có Lăng Tiếu ta ở đây một ngày, Phong gia vĩnh viễn sẽ không có việc gì, trừ phi người khác bước qua xác của ta.
Nếu lời này truyền vào tai của người khác, nhất định sẽ cảm thấy Lăng Tiếu đang nói khoác.
Tiếu Ngạo Cung còn chưa liệt kê vào trong mười tám thế lực, rõ ràng nói sẽ bảo vệ Phong gia không có việc gì, điểm này chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng mà Phong Thanh Duyên lại không nghĩ thế.
Nàng tin tưởng ánh mắt của Tà Đế, hơn nữa nàng cũng đã quan sát quá trình trưởng thành của Lăng Tiếu, chỉ qua vài năm ngắn ngủi đã đi tới bước này, điểm này đã vượt xa Tà Đế năm đó rồi, cho nên Lăng Tiếu chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngay sau tuyệt đối là Tà Đế thứ hai, không, phải nói là trò giỏi hơn thầy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng trịnh trọng nói với Lăng Tiếu như vậy.
Bây giờ có Lăng Tiếu bảo chứng, Phong Thanh Duyên cũng an tâm rồi, nàng tin tưởng Lăng Tiếu và Tà Đế ca ca là nam nhân đã hứa thì sẽ giữ lời.
– Vậy sư nương ngươi có ý định khi nào lên đường tiến về Thiên Vực?
Lăng Tiếu di chuyển chủ đề.
Vừa nghe Phong Thanh Duyên nói như vậy, Lăng Tiếu bao nhiêu cũng có thể đoán ra tâm tư của nàng, hỏi một câu.
Phong Thanh Duyên cũng không giấu giếm, nói:
– Đợi tiểu gia hỏa ngươi trưởng thành một chút đi, ngươi bây giờ thực lực còn quá yếu, bên cạnh dù có không ít trợ thủ, thế nhưng mà còn không đủ để giúp ngươi an ổn.
Lăng Tiếu có chút không nói nên lời sờ mũi, hắn cũng thở dài trong lòng.
– Đúng vậy a, bản thân mình bây giờ còn quá yếu.
– Sư nương, ta nghe sư phụ nói đi thông Thiên Vực rất hung hiểm, hơi có không cẩn thận rất có thể… Rơi vào kết cục không tốt, ngươi độc thân tiến vào có lẽ quá hung hiểm!
Lăng Tiếu nói.
– Điểm này ta biết rõ, nhưng vì sư phụ ngươi, cho dù là đầm rồng hang hổ ta cũng xông vào!
Phong Thanh Duyên rất kiên định nói ra.
Lăng Tiếu cũng không biết phải nói lời gì mới tốt, trong lòng của hắn thầm nghĩ:
– Nếu như ta có thể cường đại lên, nói không chừng có thể cùng sư nương đi Thiên Vực đấy.
Không thể không nói Lăng Tiếu có suy nghĩ này quá khí phách.
Trong Tử Vong sơn mạch có một đám hắc y nhân đang lặng lẽ tới gần không gian chi địa của Tiếu Ngạo Cung.
Đoàn người này tổng cộng năm ngàn người, thanh thế có thể nói là to lớn.
Bọn họ ban đêm đi gấp, bọn họ giống như ẩn vào bóng tối, khí tức cũng ẩn tàng, thường nhân căn bản khó phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Chờ bọn họ tới bên ngoài Tiếu Ngạo Cung thì người cầm đầu giơ tay lêm, cơ hồ tất cả đều dừng lại.
Người cầm đầu là thủ tịch đệ tử của Hắc Ma, Dạ Lang, bên cạnh hắn là Ưng Vương và hai lão gia hỏa.
Trong đó có một lão giả tự nhiên là Sử Nhất Đao, trên người của hắn có vết đao rất dọa người.
Lão giả bên cạnh cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt già nửa khép hờ, người không biết còn tưởng rằng hắn đang ngủ, kỳ thật giữa hai mắt của hắn thỉnh thoảng có tinh quang khiếp người bắn ra ngoài.
Lão giả này là một tên Thánh giả thấp giai, tên là Chương Cuồng, từng là ác nhân giết người không ghê tay, là một trong những truy tùy giả mà Hắc Ma chiêu lãm được.
Sau lưng đám người này còn có hơn mười tên Huyền Đế, tu vị cao thấp không đều, càng có vài trăm Thiên Tôn giai, hơn bốn ngàn người phía sau là Địa Hoàng giai, không có bất kỳ tên Vương giai nào.
Trận thế như vậy không thể không nói là không lớn, cho dù là thế lực tam phẩm bình thường cũng khó lấy ra được.
Khó trách Hắc Ma Môn có thể đứng trong top ba của mười tám thế lực lớn, đây không phải không có đạo lý.
– Sư thúc tổ, có phát hiện?
Dạ Lang tay cầm Lang Nha bổng nhìn Sử Nhất Đao hỏi.
Sử Nhất Đao nhìn qua phía trước và nói:
– Địa bàn của chúng quả nhiên nằm ở phía trước không xa, ta cảm giác ứng được lực lượng không gian dao động, lão Chương ngươi có cảm ứng được không?
Chương Cuồng giọng khàn khàn nói:
– Không sai, xác có dị động của không gian, không nghĩ đến thế lực mới lại có năng lực này, thú vị, thú vị…
Hắn nói lời này nửa mắt khép hờ mở ra, một đạo hào quang khát máu bắn thẳng ra ngoài.
– Xem ra môn chủ nói không sai, lão phong tử đúng là trở thành Thánh giả rồi, không nghĩ đến dùng tư chất của hắn vẫn đi tới bước này, thật sự là thất sách, nhưng mà… Như vậy cũng tốt, lão phu nhàn rỗi nhiều năm, cũng nên thư giãn gân cốt.
Sử Nhất Đao cười lạnh nói ra.
Dạ Lang ở bên cạnh khinh thường.
– Vốn dĩ cho rằng Cổ gia sẽ có chút cốt khí, sẽ thừa dịp Tiếu Ngạo Cung khai tông sẽ khai chiến, không nghĩ tới cả Cổ gia đều là đồ nhút nhát, rõ ràng cầu hòa, ta nhổ vào, thật sự khiến ta không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Nhưng một chú và nói:
– Sử thúc tổ, chúng ta trực tiếp công phá cấm chế của chúng chứ?
Dạ Lang thân là đại đồ đệ của Hắc Ma, nhìn qua không có cuồng vọng như Ưng Vương, thế nhưng mà người khác hiểu biết thì biết hắn là người nội liễm, một khi trở mặt thì sẽ hiển lộ ra vẻ hung ác dọa người của mình ra ngoài.
– Ân, việc này không có chút mưu lợi nào cả, trực tiếp giết bọn chúng là được rồi!
Sử Nhất Đao nói, hắn nhìn qua Chương Cuồng lên tiếng:
– Lão chương, lực lượng không gian nhìn qua không kém, chúng ta xuất thủ một lượt đi!
Ngay vào lúc này Sử Nhất Đao cùng Chương Cuồng đồng thời bay tới phía trước.
Hai người trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài vách tường không gian của Tiếu Ngạo Cung.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/07/2019 11:29 (GMT+7) |