– Chỉ là nhảm nhí, một gã trung cấp Thiên Tôn cho dù có thể lực áp đồng đại, lại làm sao có thể lấy lực lượng của một người trảm sát vạn địch thủ, còn có mấy tên cường giả xưng Đế ở chỗ này.
Cổ Minh quát to.
Hắn cảm thấy người nọ vừa mới nói hoàn toàn là đang nói bậy, cho dù lấy thực lực của hắn cũng không thể ở trong một niệm giết vạn người!
Một tên dong binh khác bị sợ đến nước đái cũng đều chảy ra, hắn càng không ngừng hướng về phía Cổ Minh dập đầu lạy nói:
– Đại nhân tha mạng… Đại nhân tha mạng a!
Cổ Minh lại một lần nữa hỏi:
– Ngươi nói lại một lần, nếu có nửa phần giả dối, tất giết!
Tên dong binh kia lại một lần nữa run rẩy giảng lại chuyện từ đầu đến cuối.
Bất quá hắn lần này cũng không nói giống như lúc trước.
Mà là nói Lăng Tiếu sở dĩ có thể kích bại vạn người bọn họ hoàn toàn là sớm bố trí sát phạt đại trận, để cho phần lớn người thân vùi lấp trong đó, cho nên bị Lăng Tiếu may mắn mà thắng.
Cổ Minh nghe được đáp án này rất là hài lòng nói:
– Ta liền nói rồi, Lăng Tiếu chỉ là mới tấn thăng Thiên Tôn, hắn có thực lực gì mà trảm sát Huyền Đế, nghĩ đến chính là loại sát trận này mới để cho các ngươi những kẻ ngớ ngẩn này bại trận rồi.
Tên dong binh kia ở trong lòng khổ mắng nói:
– Rốt cuộc ai là kẻ ngớ ngẩn còn không nhất định đâu!
– Minh trưởng lão, hôm nay Lăng Tiếu có bố trí sát trận, chúng ta mạo muội đi tới, chỉ sợ…
Trương Sư ở một bên lo lắng nói.
Cổ Minh khoát tay nói:
– Cái này ngươi không cần lo lắng, sát trận kia của Lăng Tiếu không thể nào thời khắc đểu mở ra, hơn nữa tam đại dong binh kia kết minh cũng là loại ngu ngốc, lại giương cờ gióng trống đi đến giết người chiếm thành, đây không phải là để cho nhân gia có cơ hội chuẩn bị sao? Chúng ta chuyến này chỉ cần lấy thân phận người bình thường vào thành, không đả thảo kinh xà, chỉ cần tiến vào trong thành, Lăng Tiếu chính là chắp cánh cũng khó thoát!
Có tính toán, Cổ Minh đem dong binh kia thuận tay diệt sát, tiếp theo mới thay lên võ phục của võ giả bình thường, ăn vào đan dược có thể tiềm ẩn khí tức, liền hướng phía Phong Vân thành chạy tới.
Sau khi bọn họ cho là chuyến này có thể thuận lợi hoàn thành, nhưng không biết một cái tử lộ đang chờ chực lấy bọn họ.
Ngoài Phong Vân thành, Dương Tiên Phong cưỡi lấy tọa kỵ mang theo ba ngàn huynh đệ của hắn đã sớm đợi lâu rồi.
Tật Phong dong binh đoàn trừ Dương Tiên Phong là Nửa bước Huyền Đế ra, huynh đệ kết bái Vương Đằng của hắn cũng là thực lực Nửa bước Huyền Đế mới tiến giai, dưới hắn đạt tới Thiên Tôn giai có gần trăm người, hơn một ngàn Địa Hoàng, còn lại đều là thực lực Vương giai.
Thế trận như vậy không thể không nói là vô cùng cường đại rồi, đủ để so sánh với thực lực của Ngũ phẩm tông môn.
– Đại ca, chúng ta công khai cùng Cổ gia làm địch thủ như vậy có được không?
Vương Đằng ở một bên thì thầm hỏi Dương Tiên Phong nói.
Dương Tiên Phong híp mắt lại một chút nói:
– Ta lựa chọn đi theo Lăng thành chủ liền đã có tính toán rồi, hắn nếu dám công khai chiếm thành xưng vương hẳn là có lá bài tẩy ứng đối với Cổ gia, hơn nữa ngươi đừng quên, hắn nhưng là đệ tử của Phong lưu Tà Đế trong truyền thuyết kia, mới đầu ta còn cảm thấy là nói bừa, nhưng mà từ sau một trận này ta triệt để tin tưởng, nếu như hắn không phải là đệ tử của Tà Đế, lại như thế nào sẽ có chiến lực kinh khủng như thế được?
– Nhưng mà Cổ gia chính là thế lực lâu năm, nội tình kia lại há có thể Lăng… Thành chủ có thể so sánh được!
Vương Đằng nói ra nghi ngại của bản thân.
Tuy nói hắn cũng vô cùng coi trọng tiền cảnh của Lăng Tiếu, nhưng mà cùng Cổ gia triệt để làm địch thủ, đây để cho hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn cũng không nghĩ đến Lăng Tiếu lại sẽ định đạt cho bọn họ nhiệm vụ như vậy, nếu như bọn họ không giết người của Cổ gia, như vậy bọn họ liền không có cách nào lấy được tán thành của Lăng Tiếu, nhưng mà giết người của Cổ gia, bọn họ liền không có đường lui rồi, chỉ có một mực đi theo bên cạnh Lăng Tiếu mà thôi.
Dương Tiên Phong trầm mặc một chút mới nói:
– Cho nên, đây là một tràng đánh bạc, ta đổ chính là Lăng thành chủ nhất định có thể chống lại Cổ gia, cũng đổ con đường cả đời này của ta, nếu như nghĩ đệ ngươi không có lòng tin mà nó, bay giờ ngươi thối lui khỏi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi!
Thần sắc của Vương Đằng hơi hơi biến đổi, cuối cùng hắn cắn răng nói:
– Đại ca, chúng ta kết nghĩa kim lan, không cầu cùng tuổi cùng tháng cùng sinh, chỉ cầu cùng tuổi cùng tháng cùng tử, đệ nguyện đi cùng với đại ca, nửa điểm không từ!
Dương Tiên Phong hài lòng vỗ vỗ bả vai của Vương Đằng nói:
– Yên tâm đi, lựa chọn của đại ca ngươi luôn luôn rất ít khi sai lầm, một lần này cũng không ngoại lệ!
Đúng lúc này, một gã giống như là bình dân đi đến trước mặt Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng quỳ xuống một gối nói:
– Báo, đoàn trưởng, phó đoàn trưởng, bọn họ đã đến!
Dương Tiên Phong cũng nhẹ phất tay một chút, tiếp theo nhìn thoáng qua Vương Đằng, xách theo trường thương huy vũ một chút:
– Chúng huynh đệ, theo ta xuất chiến, tất đem người đến toàn bộ lưu lại!
Ba ngàn dong binh cưỡi các dạng linh thú đi ra rồi.
Đám người Cổ Minh vừa mới đi tới gần Phong Vân thành liền cảm ứng đến cỗ khí thế mênh mông, cường đại này.
Cổ Minh nhíu một chút lông mày nói:
– Đã phát sinh chuyện gì, thật giống như có một số đông nhân mã hướng chúng ta chạy tới.
Trương Sư từ bên cạnh nói:
– Chắc không phải là vì chúng ta mà đến, có thể là có chiến đấu gì đó phát sinh đi.
Cổ Minh nhẹ gật gật đầu nói:
– Phòng ngừa biến chứng, chúng ta trước để cho bọn họ đi qua đi, đợi bắt lại Lăng Tiếu, xem ai còn dám đối với Cổ gia chúng ta bất kính.
Lúc đoàn người đang muốn tránh né, mấy ngàn nhân mã kia cấp tốc hướng về phía bọn họ bao vây rồi.
Đám người Cổ Minh thần sắc đều hơi hơi biến đổi, bọn họ không rõ những dong binh này làm sao đột nhiên tìm tới bọn họ, chẳng lẽ đây là những giặc cỏ hay sao?
– Các ngươi là người phương nào? Vì sao muốn ngăn cản đường đi của chúng ta?
Cổ Minh nhíu mày âm u hỏi.
Hắn lờ mờ lo lắng rồi, bởi vì hắn rõ ràng phát hiện những người đến này thực lực hung hãn, hai người cầm đầu kia lại càng có thực lực tương đương với hắn.
Dương Tiên Phong cầm thương tiến lên sâu xa nói:
– Người đến có phải là người của Cổ gia?
Cổ Minh ứng nói:
– Các ngươi nhận nhầm rồi, chúng ta chẳng qua là người đi đường, muốn đến Phong Vân thành dừng chân mà thôi.
Đoàn người bọn họ đã tiềm ẩn thực lực rồi, ở trong mắt người khác thực lực chẳng qua là Vương giai bình hường, bọn họ cũng không muốn trước bị bại lộ thân phận để Lăng Tiếu chạy trốn!
Vương Đằng ở một bên cười lạnh nói:
– Muốn vào Phong Vân thành cũng có thể, đem không gian giới cùng linh thú hộ oản đều lưu lại đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 11:29 (GMT+7) |