Hàn Khai lại là đầu tiên lướt tới chỗ tiểu quan tài.
Bỗng dưng con mắt của lão hé ra vẻ kinh ngạc:
– Đây… Đây là cái gì?
Lời của lão lập tức để cho tất cả mọi người vây tới, chỉ có Lăng Tiếu còn là đứng ở tại chỗ.
Huyền Diệu phát ra thanh âm hoan hô mừng rỡ nói:
– Thiếu gia mau lại đây, đều có… Hết thảy đều có, quá tuyệt vời, lại đã đọng lại thành dịch rồi, cực phẩm a… Cực phẩm trong vạn không có một a, thật không biết là tích lũy bao nhiêu sinh mệnh lực!
Khi lời của Huyền Diệu vừa dứt, ‘Sưu’ một tiếng, thân ảnh của Lăng Tiếu đã đến trước quan tài.
Hắn định nhãn nhìn vật ở phía trong tiểu quan tài, long mục trương lên rất to, trong con mắt phát tán ra nghi ngờ cùng vẻ mừng rỡ nồng đậm.
Chỉ thấy ở trong tiểu quan tài chảy xuôi một vũng thuần bạch dịch thể giống như tấm kính, những dịch thể này phát tán ra một chút iets vẻ ôn nhuận giống như là ôn tuyền, giống như là ảo mộng để cho người ta không nhịn được muốn cúi người xuống uống một ngụm, ở trong dịch thể thuần khiết như bạch ngọc này càng trôi nổi một khỏa có hình dạng giống trái tim, huyết sắc trong suốt như cốt.
Không cần phải nói, vật huyết sắc này chính là Yêu Tử chi tâm kia.
Nó lại còn giông như là trái tim của nhân loại, nhẹ nhàng mà đập lên, đem sonh mệnh tuyền dịch ở bốn phía phát tán ra từng vòng, lộ ra vẻ cực kỳ thần kỳ.
– Đây… Đây là Yêu Tử chi tâm!
Diệp Vân Phong ở một bên kinh hô.
Huyền Diệu nhẹ gật gật đầu nói:
– Không sai, đây là một khỏa Yêu Tử chi tâm thành thục, cho dù là người chết cũng có thể cứu sống a!
– Người chết cũng có thể cứu sống?
Trong con mắt của Lăng Tiếu nhảy lên, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì.
– Không sai, chỉ cần thi thể không có mục nát, linh hồn không tiêu tán hết, có thể khởi tử hồi sinh, đây tuyệt đối là yêu vật nghịch thiên, có sự hiện hữu của nó tương đương nhiều hơn một tính mạng!
Huyền Diệu khẳng định nói.
Lăng Tiếu lên tiếng nói:
– Nó là của ta!
Ngữ khí của hắn kiên định trước nay chưa từng có, căn bản không để cho người khác bất kỳ đường thương lượng nào.
Hàn Khai nghĩ tới cái gì, cuối cùng cũng không lên tiếng rồi, có nó, lão không chỉ có thể kéo dài thọ nguyên, có lẽ còn có thể mượn nó tăng lên một tầng.
Nếu như đổi lại là người khác muốn vật này, lão nói không được liền cường đạt vào trong tay rồi, chỉ là bây giờ lão lựa chọn cùng Lăng Tiếu hợp tác, hơn nữa lão cũng coi trọng tương lai trưởng thành của Lăng Tiếu, bây giờ trở mặt liền lộ ra lão quá mức vô tình vô nghĩa rồi.
– Quên đi, liền tiện nghi cho tiểu tử này đi, hy vọng hắn không cô phụ kỳ vọng của ta mới tốt!
Hàn Khai ở trong lòng thầm thở dài nói.
Lăng Tiếu đem tiểu quan tài lần nữa phong ấn lại, dùng không ít bình nhỏ chứa vào không ít sinh mệnh tuyền dịch, sau đó phát cho mỗi người một bình.
Nhưng chớ xem thường sinh mệnh tuyền dịch này, cái này so với vạn năm thạch nhũ dịch mà lúc trước Lăng Tiếu thu được càng thêm trân quý, có thể so với liệu thương đan dược bát giai, không chỉ có thể cải thiện thể chất, càng có thể bạo tăng thọ nguyên, cực nhanh khôi phục thương thế, coi như là đồ tốt dùng để cứu mạng rồi.
Đối với những đồ tốt này, Lăng Tiếu luôn luôn đều sẽ không giấu tiêng, nhưng mà cũng không thể tất cả đều phân phát ra, những trân phẩm này tự nhiên sẽ có chỗ dùng đến càng ngày càng nhiều, cho nên hắn thiết yếu muốn đem nó bảo lưu lại, đợi ngày sau cần thiết lại lấy ra ngoài.
Lăng Tiếu đem tiểu quan tài thu lại, long mục phát ra vẻ hưng phấn, trong lòng hắn lẩm bẩm nói:
– Mỹ Anh, lúc này ngươi thật có thể sống lại rồi!
Không sai, Lăng Tiếu muốn Yêu Tử chi tâm này chính là tính toán để La Mỹ Anh ăn vào.
La Mỹ Anh một ngày không sống lại, đối với Lăng Tiếu mà nói vĩnh viễn đều là một cái gai.
Bây giờ hắn còn có thể tiếp tục tiến giai, một khi đạt tới cảnh giới cao hơn, không có cách nào khám phá bản tâm, bài trừ ma chướng, vậy hắn có lẽ rất khó đạt tới cảnh giới võ giả đỉnh phong rồi.
Tuy nói hắn cũng có thể dùng nửa khỏa Bất Tử chi tâm của Lục Ông, nhưng mà hai cái so sánh với nhau, Yêu Tử chi tâm này càng thêm thích hợp, bởi vì làm như vậy là có thể để Lục Ông không bị bất kỳ tổn thương nào, bởi vì Lục Ông tồn tại ở trong thức hải của hắn, có thể thời khắc bảo trì tính mạng của hắn không chết, chỉ cần không phải chém đầu, hắn đều có thể dựa vào Lục Ông cùng Cổ Hoàng thần công khôi phục như cũ.
Lá bài tẩy dùng để cứu mạng vẫn để cho nó giữ được đầy đủ thì tốt hơn.
Đoàn người trở lại bên trong đại điện, Lăng Tiếu ngồi trên thượng thủ lên tiếng nói:
– Hôm nay Địa Ngục thành chi mê đã phá giải, phản ứng ngoại giới như thế nào?
Diệp Vân Phong đứng lên nói:
– Lão đại, tin tức đã truyền ra, mà ở ngày phá trận còn có rất nhiều người biết được việc này là thật, tin tưởng không cần bao lâu sẽ có nhiều người hơn vào đây ở, bất quá… Những người vào ở kia là những kẻ kiệt ngạo bất tuân, chỉ sợ khó có thể quản lý a!
Lăng Tiếu nhẹ gật gật đầu, nhìn về phía Huyền Diệu nói:
– Thần côn, ngươi có thượng sách gì?
Hôm nay chính là lúc bắt đầu kiến công lập nghiệp, Lăng Tiếu tự nhiên muốn hảo hảo nắm chặt, Địa Ngục thành Tử vong chi mê đã phá giải, đúng là hắn đánh ra một tiếng pháo xưng bá, tiếp đó mới sẽ chuyện hay chân chính bắt đầu.
Huyền Diệu lắc nhẹ quạt giấy nói:
– Bây giờ nguy cơ đã giải trừ, tin tưởng tên của thiếu gia rất nhanh liền có thể chấn động Trung vực, chúng ta bước đầu tiên muốn chính là đem tên của thành này sửa lại, sau đó bắt đầu chiêu lãm thành vệ, bắt đầu gây dựng lại thành trì, quản lý thành trì, khôi phục triêu khí, sau đó lại từng bước từng bước làm kế hoạch tiếp.
Lời này của Huyền Diệu rất động mọi người đồng ý, trên khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ tán đồng.
Lăng Tiếu nghi ngờ nói:
– Phải đổi tên của thành trì?
Huyền Diệu gật gật đầu nói:
– Cái Địa Ngục thành thành này bởi vì Tử vong chi danh mà đến, bây giờ uy hiếp về tử vong đã giải khai, không cần thiết lại dùng danh tự không tốt này.
Hàn Khai đột nhiên từ bên cạnh nói:
– Không sai, đây là nên đổi thành một cái tên khác!
– Vậy muốn cái tên nào mới tốt đây?
Lăng Tiếu thuận miệng nói, đối với cái vấn đề này hắn còn thật không có suy nghĩ sâu xa qua.
– Đây vẫn là thiếu gia ngươi đến đặt mới tốt.
Huyền Diệu nói.
– Đúng vậy, nên để cho thiếu gia định tên thành!
Phong Nha cũng là tán đồng nói.
Những người khác tự nhiên sẽ không có cái ý kiện gì rồi, bọn họ đều là thân tín của Lăng Tiếu, đều là đem Lăng Tiếu làm đầu ngựa.
Lăng Tiếu trầm ư một lát sau mới sâu xa nói:
– Vậy… Liền gọi là Phong Vân thành đi!
– Phong Vân thành?
Mọi người đều có chút không hiểu khi nghe thấy tên thành trì này.
Bọn họ đều muốn biết ý nghĩa của cái thành trì mà Lăng Tiếu lấy này.
Huyền Diệu ở một bên nhẹ bấm ngón tay cái, trong con mắt phát tán ra vẻ tán thưởng nói:
– Phong từ vân, vân hóa phong, phong vân khởi, thiên hạ kinh, tốt tốt… Tên cái thành trì này thật hay, thật là hay a!
Lăng Tiếu khinh bỉ nhìn Huyền Diệu nói:
– Này thần côn, chỉ là một cái thành trì mà thôi, cư nhiên còn nói lệch ra, bản thiêu gia cũng không phải là ý tứ này!
Bản ý của Lăng Tiếu là hắn vốn là nhân sĩ trọng sinh xuyên qua, mang theo Phong Vân công pháp của kiếp trước mới để cho hắn đặt chân được trên Huyền Linh đại lục, mới để cho hắn có hết thảy thành tựu của ngày hôm nay, vì vậy mới lấy tên này, hắn hy vọng vẫn có thể phong khởi vân dũng, sở hướng vô địch!
Phong Vân chi thành cũng từ bây giờ bắt đầu, dần dần chấn kinh Trung vực, ngày sau lại càng trở thành đệ nhất đại thành trì của Trung vực!
– Ngày hôm nay Địa Ngục thành đổi tên thành Phong Vân thành! Thành chủ là đệ nhất Hoàng tọa, Đan Minh đan hội đầu danh, thất phẩm Luyện dược sư Lăng Tiếu thiếu gia, nếu như có người không phục giết không tha!
Tàn Báo hiện thân ở thượng không của Địa Ngục thành, Đế giai uy áp cường đại triển hiện ra, thanh âm vang dội truyền khắp bất kỹ mỗi một góc của thành trì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/07/2019 11:29 (GMT+7) |