– Dị thường gì, có cần phải hoảng hốt như vậy không? Rốt cuộc có việc gì xảy ra?
Hứa Chấn sắc mặt kích động thở hổn hển, thanh âm hơi run:
– Mạt… mạt tướng không dám nói.
– Không dám nói?
Lâm Tam ngạc nhiên, ra hiệu cho Tần Tiên Nhi đẩy chiếc xe lăn về phía trước hai bước:
– Hứa tướng quân, ngươi là thành phòng nha môn Tổng binh do Hoàng thượng ngự chỉ thân phong, mọi sự tình lớn nhỏ ở kinh thành, nhất là việc liên quan đến an nguy của kinh kỳ đều do ngươi quản lý, còn có cái gì mà không dám nói chứ?
Hứa Chấn im thin thít, một lúc lâu sau mới mở miệng bẩm báo:
– Đại nhân, mạt tướng chức vụ nhỏ bé không dám nói bừa, hay là mời đại nhân tự mình đến xem qua.
Hắn quay về phía sau phất tay, liền có hai binh sĩ hợp lực bưng một cái khay đến, trong khay có một bộ áo bào lụa mỏng màu vàng, cũng không biết dùng cái gì tạo thành, mềm mại như nước chảy, kim quang sáng ngời. Bộ quần áo này được bọc bằng một tấm sa màu đen, cổ áo dày, ống tay áo nhỏ, hai vai áo có hai con rồng vàng, ở giữa có một cái đai ngọc, trên áo gấm có thêu hình rồng, phượng và nhiều hình khác nữa.
Nhìn kỹ hình kim long thêu trên áo bào, đầu như trâu, thân như rắn, sừng như hươu, mắt giống như tôm, có thế rồng, có vẩy rồng, thân cuộn, đó chính là Long, đủ mọi tư thế khác nhau, khí thế lẫm lẫm quả là bất phàm. Một bộ quần áo nho nhỏ như vậy, nhưng lại cần có hai binh sĩ hợp sức bưng lên, có thể thấy được sự quý trọng đến như thế nào.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên thốt:
– Ồ! Quả là một bộ quần áo rất đẹp, chắc là bằng vàng, trên đó còn thêu nhiều hình rồng như vậy, trông thật quen mắt…
Hứa Chấn liếc mắt nhìn hắn muốn nói nhưng lại thôi, Lâm Vãn Vinh đột nhiên kêu lên sợ hãi:
– Ta nhớ ra rồi, cái này… đây là long bào mà hoàng đế hay mặc mà…
Mọi người trên toàn trường chẳng có mấy ai chậm hiểu như hắn, thêu rồng vàng vào áo bào thì ngoại trừ hoàng đế còn có ai dám làm chứ? Hứa Chấn gật đầu cất giọng rất nghiêm trọng:
– Bẩm đại nhân, chính là long bào.
– Long bào?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày vẻ khó hiểu hỏi:
– Hứa Chấn, long bào này chỉ có Hoàng thượng mới được mặc, ngươi tìm được vật này ở đâu thế?
Hứa Chấn vội vàng ôm quyền:
– Mạt tướng không dám giấu, long bào này được tìm thấy ở dưới gốc cây đại thụ trong hoa viên Vương phủ, được thủ hạ của mạt tướng ngẫu nhiên phát hiện ra, có nhiều người ở trong hoa viên tận mắt chứng kiến.
– Dưới gốc đại thụ trong hoa viên Vương phủ hả?
Lâm Vãn Vinh kỳ quái ủa một tiếng:
– Lạ nhỉ! Vương gia vô duyên vô cớ chôn một cái long bào dưới đó làm gì, sao lão không mặc trên người luôn?
Cố Bỉnh Ngôn nghe thế thần sắc đại biến, vội vàng hét lên:
– Ngươi.. ngươi đừng nói bậy! Long bào này không phải của Vương gia.
– Đương nhiên là ta biết long bào này không phải của Vương gia, nó chỉ có thể thuộc về Hoàng thượng thôi. Ta chỉ thấy lạ, thực tế chỉ có Hoàng thượng mới mặc long bào, làm sao lại bị chôn dưới gốc cây trong hoa viên của phủ Vương gia chứ?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lẩm bẩm vài câu, rồi chớp mắt hỏi:
– Cố tiên sinh, ông có biết không?
– Đây là có người cố ý tìm cách hãm hại.
Cố Bỉnh Ngôn gầm lên:
– Vương gia không thể làm việc này.
– Vu cáo hãm hại?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Ta cũng hy vọng là như thế! Nhưng ta cảm thấy hơi kỳ quái là làm sao không ai vu khống hãm hại ta giống như vậy? Cố tiên sinh, long bào đào được từ trong Vương phủ, có nhiều người chứng kiến, ngươi có thừa nhận điều đó không?
– Đúng…. Nhưng…
– Chà!
Lâm Vãn Vinh phất tay, ngắt lời gã:
– Cố tiên sinh, việc này vô cùng trọng đại, vấn đề bổn quan đưa ra ông chỉ cần trả lời là đúng hay là không, những việc khác không cần ông xen vào. Hứa tướng quân, mời ngươi an bài một thư ký ghi chép lại hết những lời Cố tiên sinh nói. Khi hỏi xong, mời ông ấy ký tên vào đó.
– Ta không ký!
Cố Bỉnh Ngôn cười lạnh phản bác:
– Rõ ràng ngươi đoạn chương thủ nghĩa, hỗn hào thị thính (trích dẫn một đoạn để gây hiểu lầm). Cố mỗ tuyệt không ký tên vào văn thư đó đâu.
– Không ký hả?
Lâm Vãn Vinh cười, hai tay khua lên nói vẻ độ lượng:
– Không có vấn đề gì cả, dù sao vụ án như vậy bổn quan cũng không thể dính dáng vào. Ta chỉ là vô tình tới hiện trường, mà thôi… À, Vương gia chôn long bào dưới gốc cây để làm gì nhỉ, điều đó làm cho ta suy nghĩ mãi… chẳng lẽ là muốn đùa một chút cho vui? Đúng là phí tiền. Hứa tướng quân, ngươi thấy sao?
Lâm Vãn Vinh biểu diễn quá tốt, Hứa Chấn nhịn cười, lắc đầu trả lời:
– Mạt tướng cũng không giải thích được, chắc chỉ có mời Vương gia tới mới có thể giải đáp nghi ngờ này được. Đại nhân, xin hỏi mạt tướng phải làm gì tiếp theo đây?
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
– Hứa tướng quân, ngươi là thành phòng Tổng binh, việc này là do ngươi quản. Theo ta thấy Vương gia chắc là đùa thôi, không biết trong vườn này còn chôn bảo bối khác nữa không nhỉ? Ồ! Coi như ta chưa nói cái gì cả, Hứa tướng quân cứ làm việc đi.
Hứa Chấn nhãn tình sáng lên, phất tay quát to:
– Tiếp tục kiểm tra cho ta, đào tung cái vườn này lên, phát hiện có gì lạ thường lập tức bẩm báo, không được chậm trễ.
Đám binh sĩ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghe hắn ra lệnh như vậy tất cả ùa nhau đào bới, cuốc thuổng bổ xuống khắp nơi, tiếng thình thịch vang lên không dứt. Chưa đến một phút sau, lại có một tiếng kêu kinh hãi truyền đến:
– Đại nhân, nơi đây lại phát hiện ra điều lạ rồi.
Lần này cũng dưới một gốc hoa mẫu đơn ở trong vườn phát hiện ra vật lạ khác. Đó là một cái bao lớn màu vàng, chôn rất sâu dưới gốc hoa. nếu không có Lâm Vãn Vinh nhắc nhở, chắc gì đã tìm thêm được.
Hứa Chấn vội vàng dẫn thuộc hạ chạy đến, trong bao nhỏ có vật gì đó rất nặng, cũng không biết bên trong là thứ gì.
– Mở ra!
Lâm Vãn Vinh nheo mắt hét. Hai binh sĩ vô cùng cẩn thận đặt cái bao lên trên mặt đất, từ từ mở ra.
– A…
Thấy vật trong bao mọi người đều trợn tròn mắt, đồng thanh kêu lên sợ hãi. Hiển nhiên vật tìm thấy được là một cái vương miện, dùng tơ vàng cực nhuyễn dệt thành mũ có cánh, hai bên có hai con rồng được kết bằng sợi tơ vàng giống hệt nhau. Hai con rồng từ hai bên hướng về phía đỉnh vương miện. Ở giữa có một viên bảo châu đỏ như lửa. Kim quan này chắc nặng hai cân, trên đỉnh quan có kim long bay lượn, uy nghiêm dũng mãnh, màu sắc tinh khiết, đẹp đẽ mười phần, thủ nghệ tinh vi, không gì sánh được.
– Ái chà, cái mũ rồng đẹp quá nhỉ?
Lâm Vãn Vinh hít một hơi.
Tần Tiên Nhi nghe thế phì cười, bất lực liếc hắn:
– Cái gì mà mũ rồng, đây là Kim ti quan, hay còn gọi là Dực thiện quan. Cái khối ở giữa kia tên là Hỏa diễm châu, chính là Kim quan của hoàng đế Đại Hoa ta.
– Kim quan của hoàng đế?
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng thật dài, giật mình hiểu ra, rồi lại nháy mắt vài cái:
– Công chúa, nếu ta không lầm chỉ có Hoàng thượng mới có thể đội Kim ti quan này. Có phải là như vậy không?
– Điều đó đương nhiên rồi!
Tần Tiên Nhi gật đầu nói tiếp:
– Người khác dám đội thì coi như tạo phản, chắc chắn phải mất đầu.
Thật sự là lão bà thật tốt của ta, những lời này bổ sung quá kịp thời. Lâm Vãn Vinh cười hê hê:
– Ta hiểu rồi. Ài! Vương gia đùa vui quá nhỉ, ngoại trừ long bào còn có kim quan nữa. Cẩn thận dọa ta đứng tim đó. Cố tiên sinh, hai thứ bảo bối này, từ trước đến nay ông đã từng nhìn thấy chưa?
– Ngươi rõ ràng vu cáo hãm hại.
Cố Bỉnh Ngôn sắc mặt trắng bệch, nói rất khẩn trương:
– Ta ở trong Vương phủ đã lâu, trước nay chưa thấy đồ vật này…
– Cái gì?
Lâm Vãn Vinh sắc mặt kịch biến, chỉ vào mũi Cố Bỉnh Ngôn quát:
– Cố tiên sinh, ông quả là lớn gan, dám nói long bào và kim quan là đồ vật? Ta đây xin hỏi một câu, chúng nó là đồ vật gì?
Cố Bỉnh Ngôn hoảng sợ, trong lòng hối hận vô cùng, chỉ một câu nói sơ ý đã khiến cho Lâm Tam nắm được đuôi, trong lúc bối rối gã vội vàng giải thích:
– Không… không… chúng nó không phải đồ vật…
– Cái gì?
Lâm Vãn Vinh hít một hơi lãnh khí, chỉ vào mũi Cố Bỉnh Ngôn, cười hăng hắc:
– Cố tiên sinh, Lâm mỗ tự nhận gan lớn bằng trời, trước mặt ông, ta không thể không thừa nhận ông còn lợi hại hơn ta nhiều lắm. Lời đại nghịch bất đạo như thế mà ông cũng có thể nói ra được… hay lắm, hay lắm! Hứa tướng quân, nhớ kỹ lời này chưa?
Hứa Chấn sao có thể không rõ ý tứ của hắn, cười nói:
– Đại nhân yên tâm, tất cả mọi người trong hoa viên này, nhất cử nhất động đều được mạt tướng nhớ rõ ràng, không ai phủ nhận được.
Khó lòng phòng bị! Nói về gian trá, giảo hoạt chính là sở trường của Lâm Tam, Cố Bỉnh Ngôn làm sao có thể là đối thủ của hắn chứ. Thấy chuôi đã bị Lâm Tam nắm chặt, gã cũng không còn sợ, mặt đỏ lên nghiến răng trèo trẹo:
– Lâm Tam, ngươi muốn gây ra vụ văn tự ngục sao? Cố mỗ không sợ ngươi. Ngươi vu khống Vương phủ, hãm hại trung lương, Cố mỗ tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi đâu.
Lâm Vãn Vinh mắt chớp chớp, liền cười nói:
– Cố tiên sinh, ông luôn miệng nói ta vu cáo hãm hại, xin hỏi có chứng cớ gì không? Long bào, Kim quan đào được từ Vương phủ, mọi người đều chính mắt nhìn thấy, sao lại đổ lên đầu ta? Cố tiên sinh, làm người cần phải có lương tâm, bất luận ta có vu cáo hay không, ông cũng khó trốn khỏi tội phỉ báng.
– Cố mỗ có gì phải sợ? Cố gia của ta là đại trung lương, gia phụ là đế sư, Hoàng thượng đặc biệt ân sủng, ta sợ ai chứ?
Cố Bỉnh Ngôn chất vấn lại:
– Long bào kim quan này tuy đào được từ trong Vương phủ, nhưng ngươi có chứng cớ gì để chứng minh đây là do Vương gia tự mình chôn dấu? Theo ta thấy, nhất định là có kẻ tiểu nhân cố ý hãm hại, Cố mỗ nhất định phải bẩm báo với Hoàng thượng, tra cứu rõ ràng, đem tên tiểu nhân khốn khiếp đó trị tội thật nặng.
– Cố tiên sinh quả nhiên có quyết tâm, ta rất bội phục.
Lâm Vãn Vinh khinh thường cười lạnh:
– Chỉ xin trong khi Cố tiên sinh tra án, thuận tiện giúp cho một tay, tra xem tên cẩu tạp chủng nào dám mưu hại tiểu đệ ta… Con bà nó, ta bảo tên cẩu tạp chủng này sinh con trai, đảm bảo phía dưới sẽ lớn hơn phía trên.
Nói đến bực cả mình, cả người đau đớn, hắn nói đến mức nước bọt bắn tung tóe, hai mắt đỏ ngầu, chửi ầm ĩ giống như muốn giết người đến nơi. Tần Tiên Nhi nghe thế chỉ cười, liếc hắn vài lần:
– Chàng đó, đúng là một tên du côn.
Thấy Lâm Tam giống như một tên du côn vô lại chửi bới lung tung, Cố Bỉnh Ngôn tức giận đến cả người run rẩy, không nói được một câu nào.
– Đại nhân, lại có phát hiện trọng đại!
Hứa Chấn vội vàng chạy tới, trong tay nắm một bao màu lục, cầm rất cẩn thận, thần sắc vô cùng phấn chấn.
– Phát hiện cái gì?
Chửi được nên hắn rất sảng khoái, trong lòng Lâm Vãn Vinh nhất thời cao hứng, lắc đầu, chậm rãi hỏi.
– Đại nhân, người xem…
Tay Hứa Chấn run lên, từ từ mở cái bao nhỏ đó. Hào quang chợt ẩn hiện. Mọi người cảm thấy trước mặt một khoảng huỳnh quang, rồi tất cả gần như đều đứng tròng.
Vật đó là một khối bích ngọc hình tứ phương, lớn bằng bàn tay, xung quanh đều có lục sắc, chất liệu bóng loáng mịn màng. Dưới ngọn đèn heo hắt huỳnh quang tỏa ra nhàn nhạt, có vẻ rất ấm áp. Trên bích ngọc, có hai con kim long cuộn mình nằm nghỉ, đầu rồng nhìn lên, bụng dán vào nhau, đuôi cũng quấn lấy nhau, râu rồng vểnh lên, giương nanh múa vuốt, thần thái uy vũ, trông rất sống động.
Cố Bỉnh Ngôn vừa nghe lại có phát hiện, trong lòng có chút khinh thường, nhưng khi thấy vật trên tay Hứa Chấn, sắc mặt gã đại biến, miệng lẩm bẩm:
– Không có khả năng, điều này sao có thể được?
Lâm Vãn Vinh mặc kệ gã lảm nhảm, hắn thấy nhiều loại ngọc thạch rất tốt, nhưng tuyệt thế trân phẩm như vậy thì chưa bao giờ thấy qua. Hắn sửng sốt thật lâu, rồi mở miệng hỏi vô cùng cẩn thận:
– Đây là cái gì?
Tần Tiên Nhi đưa tay nhận lấy bích ngọc trong tay Hứa Chấn, trên mặt buồn vui lẫn lộn, nhẹ giọng nói:
– Đây là khai quốc ngọc tỉ của Đại Hoa ta, Vào một đêm trước khi phụ hoàng đăng cơ cách đây hai mươi năm, ngọc tỉ này đột nhiên biến mất. Hai mươi năm qua, một mạch không hề có tin tức, phụ hoàng rất xấu hổ. Không ngờ ngọc tỉ truyền quốc của Đại Hoa ta, lại bị tên tặc nhân lòng lang dạ sói này cướp đi…
– Ngọc tỉ truyền quốc bị mất?
Lâm Vãn Vinh cả kinh, miệng há hốc:
– Ai chà! Vật này quá quý báu rồi. Để ta sờ một trăm cái rồi nàng hãy thu hồi… Cố tiên sinh, ông nói thế nào, đây có phải là còn người hãm hại nữa không?
Cố Bỉnh Ngôn làm như không nghe hắn nói gì, thần sắc si ngốc, thì thào tự lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy thần sắc khó tin. Truyền quốc ngọc tỉ, vật trân quý như vậy không phải ai cũng có thể đưa ra được, ai có thực lực để hãm hại Thành Vương chứ?
Lâm Vãn Vinh hít dài một hơi:
– Chà! Quả thật là đáng giật mình, long bào, kim quan, ngọc tỉ, tùy tiện xuất ra một cái đã có thể chết tới mấy đời rồi. Không nghĩ được rằng Vương gia một mình thu thập tất cả mọi thứ ở đây, thật sự là quá kinh người, đúng là chưa từng thấy mà. Ta từng này tuổi rồi, hôm nay lại xem như được mở rộng thêm kiến thức. Hứa tướng quân, ngươi làm rất tốt. Mau giao cho Hoàng thượng, công lao các huynh đệ sẽ được ghi nhận. Lúc này trời lạnh lắm, mọi người không được nghỉ ngơi mà phải ra ngoài tuần tra, quả là không dễ dàng chút nào.
Hứa Chấn nghe thế cười thầm, nét mặt cũng làm bộ đứng đắn:
– Mạt tướng tuân mệnh. Tướng quân, vị Cố tiên sinh này xử trí như thế nào đây?
Liếc nhìn Cố Bỉnh Ngôn, Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
– Ngươi cũng biết ta là một người rất chính trực. Đối với Cố Bỉnh Ngôn thì cứ giao ông ta cho triều đình. Hoàng thượng xử trí như thế nào chúng ta không cần quan tâm.
Đám cháy đã từ từ suy yếu. Sau trận náo động Vương phủ đã bị đốt cháy mất ba bốn thành, nha hoàn nô bộc đều bị bắt. Phủ Thành Vương phồn hoa náo nhiệt, trong một đêm đã thành tàn viên đoạn bích (ý nói vườn nát, tường đổ, nhà cháy… ) trở thành một đống hoang phế.
Hứa Chấn để lại nhân mã cứu hỏa, rồi giải đám người Cố Bỉnh Ngôn đi. Cố Bỉnh Ngôn trước khi đi trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, trong đó hiện lên nhiều tia lệ mang:
– Lâm Tam, Cố mỗ tuyệt sẽ không buông tha ngươi đâu. Chúng ta gặp nhau trên Kim loan điện.
– Gặp nhau không bằng hoài niệm. Cố lão huynh đi nhé!
Lâm Vãn Vinh phất tay cười hì hì, nhìn theo Hứa Chấn áp giải gã đi xa dần.
Nhìn những cụm khói bụi còn bốc lên nghi ngút, pha với chút tàn lửa tung tóe, xung quanh gạch ngói vỡ vụn khắp nơi, Tần Tiên Nhi thần sắc buồn bã, lắc đầu than nhẹ:
– Tòa nhà này được xây dựng rất gian nan, thế mà chỉ một thoáng đã bị hủy đi. Phú quý như mây khói, một khi tỉnh lại đều đã theo gió tiêu tán mất.
– Làm sao mà nàng lại cảm thán thế?
Lâm Vãn Vinh cười, cầm tay nàng nói:
– Có phá hủy thì sẽ có kiến thiết, đây là qui luật từ trước tới trước nay của xã hội. Không ai thay đổi được.
Tiên Nhi khẽ ừm, chậm rãi tựa đầu vào vai hắn, cất giọng buồn bã:
– Tướng công, chàng nói thử xem, Lâm gia chúng ta sẽ có ngày bị suy sụp như vậy không?
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, vấn đề này quá thâm ảo, không một ai có thể trả lời được.
– Sợ cái gì?
Hắn hôn vào má Tiên Nhi một cái, tỏ vẻ không lo lắng gì, cười khích lệ:
– Lâm gia luôn luôn có nhân tài, đều là những nhân tài mấy trăm năm khó gặp. Chỉ cần các nàng sinh cho Lâm gia ta thật nhiều con cháu, đến lúc đó Lâm gia sẽ hóa thân thành trăm ngàn tông tộc. Từ đó thế nào cũng sẽ có một tiểu tử có thể kế thừa được phong phạm của lão tổ tông (là ta) nàng chớ lo!
Tần Tiên Nhi cười ngọt ngào, rồi hôn nhẹ vào mặt hắn một cái:
– Tướng công, Tiên Nhi thích nghe chàng nói chuyện nhất. Khi thiếp được ở bên chàng, tựa hồ không cảm giác đến ưu sầu, chẳng trách sư phó…
– An tỷ tỷ? Nàng làm sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi.
– Không có gì!
Tiên Nhi lè lưỡi, nuốt mấy câu vừa rồi vào bụng, cười hì hì:
– Tướng công, chàng tìm được long bào, kim quan, ngọc tỷ từ đâu thế? Làm thiếp sợ muốn chết. Những vật này đâu có đơn giản, làm sao có thể dễ dàng tìm ra được?
– Ài! Nàng đừng nói mò, việc này ta không thể làm được.
Lâm Vãn Vinh thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh, cố gắng ra vẻ đạo mạo.
Tần tiểu thư cười mắng yêu:
– Thấy ghét, chàng bảo Cao Tù đi làm chuyện tốt còn tưởng thiếp không biết sao? Thiếp hỏi chàng, ba vật này chàng lấy từ đâu tới?
– Không phải ta làm mà.
Lâm Tam nhún vai vẻ vô tội, xua tay chối phăng:
– Món đồ này là do Từ Vị kiếm được, động thủ chính là Cao Tù, ta đâu có quan hệ gì đâu. Ta không biết gì cả.
Tần Tiên Nhi cười nhéo tay hắn một cái:
– Từ tiên sinh quả là có thủ đoạn, ta thấy ba vật này chẳng có cái nào là giả cả. Nếu không có thời gian vài năm thì không thể chuẩn bị được. Chẳng lẽ hắn từ mấy năm trước đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày này rồi hay sao?
Đầu óc Lâm Vãn Vinh làm việc nhanh như điện, đột nhiên hắn vỗ đầu, giật mình vẻ như hiểu ra, cười cười:
– Ta biết rồi… Chẳng trách lão Từ lại tìm được tất cả mọi vật nhanh như vậy. Tiên Nhi, nhạc phụ của ta thật sự là thiên hạ đệ nhất cao nhân, đến cả ta là người thông minh như vậy, cũng chỉ xứng đáng xách dép cho lão.
– Chàng bây giờ mới biết à?
Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách:
– Phụ hoàng thân là Đại Hoa tôn sư, nếu không có thủ đoạn làm sao có thể trị quốc hưng bang?
Nha đầu này sau khi nhận tổ quy tông, xem ra rất có hảo cảm với lão. Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười, lại nghe Tiên Nhi thầm thở dài nói:
– Việc hôm nay tuy là ghép được tội danh, nhưng lại để hai phụ tử hắn chạy thoát mất. Tương lai Đại Hoa ta chẳng biết sẽ gặp bao nhiêu phiền não đây.
– Nàng đừng nản chí, Thành Vương dốc lòng chuẩn bị nhiều năm, nếu dễ dàng bị chúng ta bắt giữ như vậy thì hắn quả là quá kém. Huống chi…
Lâm Vãn Vinh cười khẽ đầy vẻ thần bí, trong mắt không che dấu được sự đắc ý:
– Ai nói chúng chạy thoát rồi?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/04/2017 05:34 (GMT+7) |