– Chính là tại hạ.
Lâm Vãn Vinh híp mắt cười nói:
– Chỉ là hư danh mà thôi, Ngưu Thỉ (cứt trâu) huynh chê cười rồi.
Liễu Sĩ Nguyên liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, đột nhiên gật đầu nói:
– Tốt, rất tốt, đại danh Lâm huynh như sấm bên tai, nổi tiếng thiên hạ, Liễu mỗ ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Tiêu sư muội cũng nhẫn nhục chờ đợi. Tại hạ bất tài, muốn nhân dịp thiên cổ khó gặp này lãnh giáo Lâm huynh một phen.
– Lãnh giáo?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Ngưu Thỉ huynh, huynh bảo ta lãnh giáo cái gì? Nếu nói đến thi, luận, từ thì xin miễn, ta nhiều năm nay không động đến. Nếu huynh thật tâm, thì trên đường mua một quyển Lâm Tam văn tập được in ấn rất tinh xảo, không đáng bao nhiêu tiền mà doanh liên (câu đối), thi, từ, truyện cười, không thiếu thứ gì, vật siêu sở chỉ, mua mười tặng một a.
Liễu Sĩ Nguyên ngạo nghễ nói:
– Thế gian này, kẻ mua danh câu tiếng nhiều như cá trên sông, cuốn thi từ kia cũng không phải không có khả năng là do nhờ người hư cấu. Lâm huynh đã có đại tài, chỉ giáo một hai phen có gì mà không được. Lẽ nào vị hôn phu do đích thân Tiêu sư muội lựa chọn lại không bằng loại tiểu nhân rụt đầu rụt đuôi, khiến cho kẻ khác chê cười.
Tiêu Thanh Tuyền biến sắc, tay áo khẽ phất, lạnh lùng đáp:
– Liễu Sư huynh, danh tiếng lang quân của ta là được thế nhân tặng cho, khen trí tuệ và dũng khí của chàng, thực lực của chàng thiên hạ đều biết, không phải là huynh một mực cố ý phỉ báng như vậy được. Tình cảm của huynh dành cho muội, Thanh Tuyền cảm kích trong lòng, nhưng nếu huynh nhục mạ Lâm lang như vậy, ta không thể tha cho huynh được.
Với dung nhan diễm lệ, khí chất ung dung, Tiêu Thanh Tuyền ở trong Thánh phường chính là một tiên tử. Thấy tiên tử tức giận, trái tim của Liễu Sĩ Nguyên như bị vạn kim châm, đang muốn nói gì đó thì bên kia Từ Chỉ Tình hừ nhẹ một tiếng, nói:
– Liễu công tử, vốn dĩ công tử cùng Tiêu tiểu thư nói chuyện, Chỉ Tình không nên xen vào. Chỉ là thấy công tử kinh thị Lâm Tam như vậy, thực tự mang nhục vào mình. Thanh danh của Lâm Tam trong khắp thiên hạ được chúng nhân khẩu truyền, ai ai cũng biết, ấy là lời thực việc thực, sớm đã đăng thành sách và truyền tụng hết thảy mọi nơi. Đấy là do chính hắn vất vả mới đoạt được, không phải vì một câu của công tử là có thể chối bỏ, nói là tìm người hư cấu. Nếu có bản lĩnh thì công tử cũng nên thử làm như hắn xem sao! Đừng nói người khác, ta và phụ thân ta đối với hắn đều tâm phục khẩu phục. Nói thêm một câu khó nghe, với thanh danh của hắn, muốn khiêu chiến, dựa vào Liễu Công tử ngươi thì e còn chưa đủ tư cách.
Từ Chỉ Tình sắc mặt lạnh như băng, hôm nay đang lúc đau khổ chưa có chỗ phát tiết, lại thấy họ Liễu muốn khiêu chiến Lâm Tam, lửa giận trong lòng nhất thời phát ra, khó có thể thu hồi, một hơi nói cho thoả thích khiến cho Liễu Sĩ Nguyên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nói không lên lời. Theo như Từ Tiểu Thư nói, so với thanh danh của Lâm Tam, Liễu Sĩ Nguyên hắn muốn một mình khiêu khích, còn kém quá xa.
– Tấm lòng che chở của tỷ tỷ với Lâm lang, Thanh Tuyền vô cùng cảm kích.
Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt tay Từ Tiểu Thư, mỉm cười, cảm kích nói.
Từ Chỉ Tình sắc mặt nóng lên, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Ta chỉ là không quen nhìn người khác vênh mặt hất hàm, không phải là vì Lâm Tam mà biện hộ, Tiêu tiểu thư, ngàn vạn lần chớ nên hiểu lầm.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt ngắm hắn, lắc đầu cười khẽ, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh sẵng giọng:
– Ngốc tử chàng, có thể làm bằng hữu với tỷ tỷ, cũng không biết là phúc tu mấy kiếp.
– Ta với Từ Tiểu thư luôn luôn không hề có khách khí.
Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói, bộ dạng cực kỳ thành thực. Từ Chỉ Tình trong lòng than nhỏ, trước mặt Tiêu Tiểu thư hắn cam lòng làm ngốc tử, trước mặt người khác thì lại như con sói xám giơ nanh múa vuốt.
Bên kia Liễu Sĩ Nguyên thấy một nam hai nữ nói chuyện, dáng vẻ vô cùng thân mật, hắn thì một mình đơn lẻ, trong lòng vô cùng chua xót, lớn tiếng nói:
– Sư muội, đó là người mà muội sẽ lấy, hôm nay ngu huynh cũng muốn nói cho hết lời. Sĩ Nguyên hơn mười năm trước gặp muội, trong lòng sớm đã khắc cốt ghi tâm, luôn nhớ tới muội. Ta khổ công học hành, đoạt danh đệ nhất Văn Tông đều là muốn muội một tiếng hưởng ứng, mỗi ngày đều đứng bên ngoài cửa vườn chỉ mong nhìn muội một lát, trong Thánh phường này, ngay cả hoả phu cũng biết tình ý của ta với muội. Chỉ là sư muội một lòng tu đạo, lại là người mà tự tay viện chủ chọn lựa, đối với bất cứ ai cũng không hề có ý tư sắc, ngu huynh sợ chọc giận muội mới đem tâm tư chôn xuống đáy lòng. Vốn nghĩ là ngày trước đa sự, định đem tâm nguyện nhiều năm kết thúc. Không ngờ sư muội lại sớm đã bí mật hứa hôn.
Liếu Sĩ Nguyên nước mắt vòng quanh, vẻ mặt kích động, lớn tiếng nói:
– Ta sống không thể luyến ái, chết đi cũng hoá cô hồn, luôn quẩn quanh bên cạnh sư muội. Sư muội, ta đi đây.
Liễu Sĩ Nguyên nói, khóe mắt nứt ra, đột nhiên như một mãnh hổ lao đầu vào thân cây đại thụ bên cạnh, thật sự là muốn chết.
Lâm Vãn Vinh nghe được, sớm đã không kiên nhẫn, nhắm đá một cước vào mông khiến thân mình Liễu Sĩ Nguyên lệch đi vài phần, lao qua thân đại thụ rồi ngã lăn quay trên mặt đất.
Tiêu Thanh Tuyền không nghĩ đến Liễu Sĩ Nguyên lại cương liệt như thế, bất đắc dĩ nhướng mày cười khổ, nói:
– Lâm lang, chàng cứu mạng hắn như vậy, hắn tuyệt sẽ chẳng nhớ điểm tốt của chàng đâu.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói:
– Ta nào có công phu cứu tính mạng hắn, mới vừa rồi vốn là muốn giúp hắn một tay, chưa từng nghĩ rằng một cước đá trượt này lại thành ra cứu hắn, thật là khó chịu vô cùng, xem ra từ nay về sau phải luyện tập thêm võ nghệ rồi.
– Ngươi không cần học thêm võ nghệ đâu!
Từ Chỉ Tình hừ giọng, xen vào nói:
– Bây giờ đã hay khi dễ người khác rồi, nếu học thêm võ công, còn không trở thành bá vương được sao?
Tiêu Thanh Tuyền cười nói:
– Tỷ tỷ yên tâm, có muội ở đây hắn không dám đối với tỷ tỷ như thế đâu.
Từ Chỉ Tình trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói:
– Tiêu tiểu thư, người xem vị sư huynh này phải xử trí như thế nào? Bậc nam tử này có vẻ bề ngoài không tốt mà tâm nhãn lại nhỏ hẹp, có thể dẫn đến cực đoan, thật đúng khó mà giáo hoá.
Thấy Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Cũng được, cũng được, ác nhân cứ để ta làm đi!
Hắn liền cầm lấy bảo kiếm bên mình Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi đi đến bên Liễu Sĩ Nguyên.
Từ Chỉ Tình cả kinh, nghi hoặc nói:
– Hắn muốn làm gì?
Tiêu Thanh Tuyền cười tự nhiên, ôn nhu nói:
– Hắn muốn làm cái gì, cứ để mặc hắn làm đi, nếu là chịu trói buộc khắp nơi, hắn càng không phải Lâm lang.
Chỉ một câu nói, liền khiến cho Từ Chỉ Tình trong lòng ảm đạm hổ thẹn, trên thế giới này, người biết Lâm Tam sâu nhất, hiểu Lâm Tam nhất chính là vị tiên tử Tiêu tiểu thư này.
Lâm Vãn Vinh từng bước chậm rãi bước đến bên Liễu Sĩ Nguyên, ngối xổm xuống cạnh hắn, cười hì hì hỏi:
– Anh tài huynh, huynh làm sao vậy?
Liễu Sĩ Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng:
– Không cần ngươi lo, bảo “ta đi tìm chết”.
– Chết hả, rất dễ dàng.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Anh tài huynh, ngươi xem đây là cái gì?
Liễu Sĩ Nguyên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy diện mục Lâm Vãn Vinh dữ tợn, tay cầm trường kiếm. Roẹt một tiếng, kiếm rời vỏ, một đạo kiếm phong lạnh lùng bổ thẳng vào trán mình.
– Hả!
Liễu Sĩ Nguyên kêu lên một tiếng thảm thiết thê lương, vô thức lách mình né tránh, lộn mấy vòng quay cuồng trên mặt đất, người dính đầy bùn, cỏ, nhìn Lâm Vãn Vinh tức giận nói:
– Ngươi, ngươi!
– Ta? Ta cái gì?
Lâm Vãn Vinh lông mày dựng một, rầm một tiếng đâm trường kiếm trong tay vào thân cây đại thụ, lớn tiếng nói:
– Ngươi không phải thích chết sao? Vậy thì tới đi, dùng đầu lao vào thân cây, máu me be bét, sao mà hoành tráng kích thích quá, từ xưa nhân sĩ đều thích chọn loại hình này, anh tài huynh cũng không ngoại lệ a.
Thấy Lâm Vãn Vinh nhe răng cười thoả mãn, Liễu Sĩ Nguyên bất giác lui lại hai bước, cắn chặt giăng, đang muốn lao đến thân cây thì đã thấy Lâm Tam roẹt một tiếng rút bảo kiếm ra, “hắc hắc” cười lên hai tiếng rồi lại lao đến thân cây, mũi đao lướt đến đâm người như không mở mắt. Tim hắn đập thình thịch, toàn thân khiếp đảm.
– Đâm hả?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười đi về phía Liễu Sĩ Nguyên với vẻ thân tình hoà ái, rồi dốc sức lao đến bên hắn, âm thanh đột nhiên cao lên tám độ:
– Đâm a, con mẹ nó đâm thật a.
Liễu Sĩ Nguyên bị một lời bùng nổ của hắn, sợ tới mức “hả” lên một tiếng, lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:
– Ngươi, ngươi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/04/2017 03:39 (GMT+7) |