Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 8 » Phần 6

Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6

Lý Hương Quân? Cái tên này nghe quen tai nha! Lâm Vãn Vinh nặn một nụ cười khả ái, hỏi thăm:
– Hương Quân tiểu muội muội, đây đúng là Ngọc Đức Tác Phường (tác phường = xưởng) phải không?

– Cái gì mà Ngọc Đức Tác Phường?
Tiểu cô nương hừ một tiếng:
– Chính là Ngọc Đức Tiên Phường! Kẻ kia, chẳng lẽ một chút học vấn ngươi cũng không có?

– Đúng, đúng là ta không có học vấn.
Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi hột trên trán, bị người khác mắng là không học vấn, có lẽ đây là lần đầu tiên từ xưa đến nay. Từ Chỉ Tình cùng bọn người Đỗ Tu Nguyên trộm nín cười, thấy Lâm đại nhân bị đả kích tơi bời, thật là việc hiếm có.

– Vừa rồi chính ngươi bắn pháo ầm ĩ ở sơn môn chúng ta phải không?
Tiểu cô nương tức giận:
– Chuyện hung tàn như thế mà sao ngươi cũng làm được?

– Đâu, đâu? Tiểu muội muội, chúng ta chỉ đốt vài quả pháo để kính chào quí phường thôi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
– Được rồi, tiểu muội muội, ta có thể hỏi thăm muội muội một người được không? Em trông xinh đẹp như thế, lại thông minh như vậy, tin rằng em nhất định biết.

– Có biết cũng không nói cho ngươi nghe!
Lý Hương Quân hừ một tiếng, thần thái vô cùng kiên định.

– Thật ra, em không nói thì ta cũng biết. Nhất định em có quen biết với Tiêu Thanh Tuyền, phải không?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ thoải mái hỏi, bàn tay bất giác nắm chặt lấy tay Từ Chỉ Tình, lòng bàn tay tươm đầy mồ hôi.

Tiểu cô nương sắc mặt vui vẻ:
– Ngươi, ngươi quen biết sư tỷ của ta?

Trong đầu Lâm Vãn Vinh nổ bùng một tiếng, hốc mắt ứa nước, siết chặt bàn tay nhỏ của Từ Chỉ Tình đau điếng. Từ Chỉ Tình đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng thấy thần thái kích động của hắn, nàng cũng bị lây tâm tình của y, đành cắn răng chịu đựng.

Thanh âm Lâm Vãn Vinh có phần hơi run rẩy:
– Ta quen nàng, đương nhiên ta quen nàng, nàng là người trọng yếu nhất của ta! Tiểu sư muội, Thanh Tuyền đang ở đâu, em cho ta biết được không?
Biết được nha đầu tên gọi Lý Hương Quân này là sư muội của Thanh Tuyền, hắn cuống lên, vội sửa đổi cách xưng hô.

– Vì sao ta phải nói cho ngươi?
Lý Hương Quân hừ lạnh:
– Sư tỷ đã nói, người trên thế gian này đa phần là bọn lừa đời lấy tiếng, chân tình khó được mấy ai. Ngay cả Liễu sư huynh bên Văn tông, sư tỷ cũng nhìn hắn không hợp, huống chi là ngươi? Vừa nhìn dáng điệu của ngươi, đã biết ngay ngươi không phải người tốt!

– Liễu sư huynh bên Văn tông? Hắn ra sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh, cười hắc hắc hỏi:
– Có đẹp trai hơn ta không?

Tiểu cô nương cười khinh thường, liếc hắn:
– Sư tỷ của ta là nữ tử đẹp nhất thế gian, văn tài võ nghệ đều thiên hạ vô song. Liễu sư huynh là đệ nhất tài tử bên Văn tông, dung mạo như Phan An, phong lưu hào phóng, một lòng si tình sư tỷ. Tuy nhiều lần bị cự tuyệt nhưng lòng si mê cũng không đổi, ngươi có tài năng gì mà dám so bì?

Dám nghĩ đến chuyện theo đuổi lão bà của ta? Nghe vậy, Lâm đại nhân nổi giận hầm hầm:
– Trên thế giới này có ai còn anh tuấn hơn ta? Hắn ta không phải là yêu (đẹp), mà là nhân yêu (ái nam ái nữ). Liễu sư huynh kia tên là gì? Nhà ở đâu? Thân cao mấy trượng? Ta phải gặp hắn! Đấu văn hay đấu võ tùy hắn chọn, ta phải đánh cho hắn bầm dập đến tìm không ra cả mẹ hắn nữa!

Nghe hắn nói, Lý Hương Quân cười khanh khách, lêu lêu vài cái:
– Khoác lác! Liễu sư huynh văn tài cùng phong lưu đều hạng nhất, cả lão viện chủ cũng khen y có cốt cách thanh tú, chính là nhân kiệt trên đời! Ngươi làm sao so sánh được với y?

Văn tài với phong lưu đều hạng nhất? Mẹ nó, ở đâu khoác lác cũng không cần tiền vốn. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Tiểu sư muội, cô biết Từ tiên sinh Từ Văn Trường chứ? Vị Liễu sư huynh của cô so với Từ tiên sinh thì thế nào?

– Điều này,
Tiểu cô nương hơi do dự:
– Từ tiên sinh chính là tuấn kiệt đứng đầu thiên hạ, Liễu sư huynh còn chưa xuống núi thi tài với ông, phần ưu phần khuyết còn chưa phân biệt được. Tuy nhiên, ta tin tưởng Liễu sư huynh sẽ không thua ông ta!

Ta ngất, nguyên lai cái gọi là thiên hạ đệ nhất là do đó mà ra! Lâm Vãn Vinh cười hì hì, bảo:
– Tiểu sư muội, ta cũng là thiên hạ đệ nhất phong lưu tài tử, muội tin hay không?

Tiểu cô nương cắt ngang, khinh thường:
– Ngược lại, nói ngươi là kẻ da mặt dày đệ nhất thiên hạ, ta tin ngay!

Từ Chỉ Tình nghe hai người bọn họ một lớn một nhỏ đấu võ mồm, bật phì cười. Vị tiểu muội muội này một câu trúng đích, chính là nhìn thấu bản chất của Lâm Tam.

Da mặt dày của Lâm Vãn Vinh đỏ lên, hắn không nói lung tung cùng tiểu cô nương nữa, lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, cười nhẹ:
– Tiểu muội muội, muội nhận ra vật này hay không? Đây gọi là nước hoa mùi hoa lan, là báu vật độc nhất vô nhị trên thế gian.

– Ngươi, như thế nào lại có thứ này?
Lý Hương Quân lắp bắp kinh hãi:
– Nước hoa mùi hoa lan là vật sư tỷ kiếm được từ Kim Lăng, tỷ bảo đây là bình duy nhất trên thế giới, ngươi lấy được từ đâu?

Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, chậm rãi đáp:
– Muội mang cái này đưa cho nàng, rồi bảo: “Đương đồ sơn thượng, Ngọc Phật tự tiền, thất nguyệt sơ thất, phu thê đoàn viên (Trên đường lên núi, trước chùa Ngọc Phật, mồng bảy tháng bảy, phu thê đoàn viên).

Tiểu cô nương nóng lòng muốn cầm xem, phải cố nhịn cả nửa ngày mới đành nhỏ giọng nói:
– Ngươi tới trễ một bước, sư tỷ vừa trở về liền bị viện chủ gọi tới đàm thoại rồi.

Viện chủ? Lâm Vãn Vinh thăm dò:
– Viện chủ có phải là Ninh Vũ Tích, Ninh tiên tử?

– Câm mồm!
Lý Hương Quân trừng mắt:

– Tục danh của sư phụ ta, không phải ngươi muốn gọi là được!
Thần sắc của cô bé buồn bã, nói tiếp:
– Sư phụ của ta là Tông chủ bên Võ tông. Viện chủ chính là xuất thân từ Văn tông, chưởng quản luôn hai tông Văn Võ.

Nguyên Ninh tiên tử đúng là sư phụ của Thanh Tuyền, thảo nào nàng luôn bảo hộ Thanh Tuyền như vậy. Theo như ý tứ của tiểu cô nương, Tông chủ của Ngọc Đức Tiên Phường xuất thân từ Văn tông, bà tìm Thanh Tuyền làm gì?

– Ngươi đúng là bằng hữu của sư tỷ phải không?
Tiểu cô nương đột nhiên hỏi:
– Ngươi có quen biết một người tên Lâm Tam không?

Lâm Vãn Vinh hấp tấp gật đầu:
– Quen biết, người anh tuấn như vậy làm sao mà ta không quen biết được chứ? Muội tìm hắn làm gì?

Tiểu cô nương nghiến răng đáp:
– Ta muốn đi giết hắn. Mọi việc đều do hắn hại sư tỷ của ta.

– Tiểu sư muội, cô nói rõ đi, hắn hại Thanh Tuyền như thế nào?
Khóe mắt trợn toét ra, Lâm Vãn Vinh to tiếng hỏi.

Lý Hương Quân lấy tay gạt lệ:
– Lần trước sư tỷ của ta từ Kim Lăng trở về, cả người hoàn toàn biến đổi, rất ư tiều tụy, rất ư gầy ốm; có lúc mặt ủ mày chau, có lúc lại bật cười một mình, tay không rời bình nước hoa lan. Sư phụ lấy làm kỳ quái, liền đi Kim Lăng một chuyến, sau khi về mới biết được chính tên họ Lâm gây tai vạ cho sư tỷ của ta. Sư phụ nổi cơn giận dữ, hạ sơn tìm giết Lâm Tam, sư tỷ biết được, bất tỉnh ngay đương trường.

Nghe như thế, Lâm Vãn Vinh hốc mắt đỏ bừng, xiết chặt nắm tay, nói:
– Tiểu sư muội, nhờ cô giúp ta việc này, mang ta đi gặp Thanh Tuyền, ta nhất định phải gặp nàng.

Trông thấy khóe mắt hắn như nứt ra, Lý Hương Quân hoảng sợ, vội khoát tay:
– Không được, không được! Viện chủ có lệnh không cho phép gặp sư tỷ, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép viếng thăm sư tỷ, vi phạm sẽ bị trục xuất sơn môn. Ta đi thăm sư tỷ đều phải lén lén, lút lút. Huống chi, ngươi không phải đệ tử của Thánh phường, căn bản tiến vào sơn môn cũng không được, đừng nói gì đến việc gặp sư tỷ.

– Không phải đệ tử của Thánh phường không thể tiến vào sơn môn?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có chỗ không phải là đất của vua? Nếu hoàng thượng đến đây, cũng không cho vào hay sao?

Thấy khí thế bức người của hắn, tiểu cô nương phải đáp:
– Nếu theo lệnh vua thì lại là chuyện khác.

– Tốt lắm!
Lâm Vãn Vinh móc ra một tấm kim bài, lớn tiếng:
– Nay theo lệnh vua, tiến vào Thánh phường, thỉnh tiểu thư tạo điều kiện giúp đỡ.

Từ Chỉ Tình nhìn lướt qua, kim bài này là vật hoàng thượng ban tặng trước khi đi Sơn Đông, không ngờ lúc này lại hữu dụng.

Lý Hương Quân do dự một hồi, nhỏ giọng yêu cầu:
– Các vị chờ một chút, thư thả cho ta vào xin chỉ thị.

Cô bé xoay người vào trong, không lâu đã quay lại, cung cung kính kính mời:
– Thánh phường cung nghênh Khâm sai giá lâm!

Lâm Vãn Vinh đang muốn lên thang mây vào động, Đỗ Tu Nguyên vội vàng kéo hắn lại, thận trọng khuyên:
– Tướng quân, cẩn thận coi chừng có trò gian trá, tôi mang các huynh đệ cùng đi luôn.

Lâm Vãn Vinh cười to:
– Các vị huynh đệ yên tâm. Ta có lệnh vua trong người, Ngọc Đức Tiên Phường này có dũng khí tạo phản hay sao?

Từ Chỉ Tình cắn răng:
– Ta đi cùng ngươi, ta cũng muốn kiến thức qua tông phái Nho gia đệ nhất đương thời!

Nha đầu này tính tình quật cường, có muốn ngăn trở cũng không xong, Lâm Vãn Vinh đành gượng cười, thuận theo ý nàng.

Đợi hai người vào cửa động, Lý Hương Quân dẫn bọn họ theo bậc thang đi lên. Nguyên lai Ngọc Đức Tiên Phường này đứng sừng sững trên đầu ngọn núi cao cạnh tượng Ngọc Phật, ba mặt giáp nước, chỉ có một mặt là đất liền. Cửa vào chính là trong bụng Ngọc Phật ở dưới núi. Khe núi dốc đứng, mỏm núi kỳ dạng khắp nơi. Tùng xanh bách thắm vây quanh, mây mù xa xa, phảng phất như thắng cảnh trong mây. Lần đầu tiên Lâm Vãn Vinh thăm dò Ngọc Phật tự đã thấy xa xa quỳnh lâu ngọc vũ, chính là đền các đang sừng sững trên ngọn tuyệt phong, lừng lững như cung điện trên trời.
– Lâm, Lâm đại ca!
Tiểu cô nương Lý Hương Quân đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng kêu.

Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ:
– Sao muội lại biết tên ta?

Lý Hương Quân đáp:
– Sư tỷ đã từng nói, nếu có một ngày, có người không chọn thủ đoạn, không màng sanh tử xông vào sơn môn tìm tỷ, đó chính là Lâm Tam không nghi ngờ gì nữa! Lâm đại ca, sư tỷ đợi ngươi, một lòng một dạ như tùng xanh bách thắm này. Nếu ngươi phụ lòng nàng, Lý Hương Quân ta nguyện không tiếc tính mạng, nhất định phải chém ngươi dưới kiếm.

Đi theo phía sau hai người, Từ Chỉ Tình nhẹ thở dài. Lâm Tam nói không sai, hiểu rõ hắn nhất, không phải là vị Tiêu tiểu thư này thì còn ai?

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười to:
– Đời người có chuyện làm được, cũng có chuyện không được làm. Phá trinh rồi bỏ, ruồng bỏ vợ con, cả thần và người đều giận.

Lý Hương Quân khẽ gật đầu. Đến một chỗ rẽ, cô bé do dự một lúc, đột nhiên nghiến răng, rồi nhẹ như con báo, chụp tay Lâm Tam:
– Lâm đại ca, vị tỷ tỷ này, hai người đi theo muội, không được lên tiếng.

Đây là một đường nhỏ đi lên đỉnh núi. Đi được nửa đường liền gặp một mảnh vườn đầy hoa đào đang nở rộ. Lý Hương Quân chợt dừng bước, đưa mắt quan sát chung quanh, thấy không ai chú ý, mới gật gật đầu, nói nhỏ:
– Lâm đại ca, ta chỉ có thể đưa huynh đến đây. Bên trong vườn đào chính là chỗ ngày thường sư tỷ rất ưa thích. Huynh đi vào thử vận may đi!

Nàng ngừng một chút, muốn nói lại thôi, thật lâu sau mới than nhẹ:
– Huynh đến đây hôm nay thật là xảo hợp, trời giúp sư tỷ. Nếu là để qua hôm nay, phu thê hai vị sẽ không còn duyên phận nữa.
Ý tứ gì vậy? Vừa muốn nắm lấy cô bé hỏi cho rõ ràng, Lý Hương Quân đã sớm chạy xa.

Nơi này là một mảnh vườn nho nhỏ, chỉ có một cái cổng vòm be bé để ra vào. Từ xa nhìn vào vườn, thấy vài gốc đại thụ từ trong nhô cao, thật là sum suê.
Từ Chỉ Tình do dự một chút, chậm rãi bảo:
– Ngươi đi vào đi, phu thê các ngươi đoàn tụ, ta không nên quấy rầy.

Thanh Tuyền có ở bên trong không? Có gặp hay không gặp được nàng? Tim Lâm Vãn Vinh đập nhanh, phảng phất như lần đầu tiên hắn hẹn với bạn gái vào ban đêm. Chỉ khác ở chỗ, Thanh Tuyền chính là thê tử, cũng là tri kỷ mà hắn luôn bận tâm. Càng đến gần, càng lo lắng, “bất cảm vấn lai nhân” (Không dám hỏi người qua – trích bài thơ Độ Hán giang – Lý Tần, ý chỉ sự ngập ngừng sợ sẽ không như ý nguyện). Loại cảm giác hạnh phúc hòa cùng thống khổ này khiến người ta ngạt thở.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi tới, Từ Chỉ Tình nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng vừa chua xót vừa muộn phiền, khó hình dung rõ.
– Lâm Tam!
Đột nhiên nàng gọi.

Lâm Vãn Vinh vội xoay người lại, cười nói:
– Cô cùng đi vào với ta đi! Ta giới thiệu Thanh Tuyền cho hai người làm quen với nhau.

Từ Chỉ Tình kiên định lắc đầu, buồn bã nói:
– Phu thê hai người đoàn tụ, ta vào làm gì? Nếu như gặp Tiêu tiểu thư, không cần phải đi ra. Nếu không gặp được nàng, ngươi lập tức đi ra nhanh chút, ta đợi ngươi ở đây.
Ngữ âm của nàng mềm mại, thanh âm thật nhỏ. Hình dáng nhu nhược ấy cùng với vẻ lão luyện hôm trước thật là khác xa nhau. Chỉ có điều, dưới tình hình này, Lâm Vãn Vinh không còn tâm trạng nào để ý đến.

Lâm Vãn Vinh gật đầu, bước chân như đeo ngàn cân, nặng nề chậm chạp tiến về phía trước. Từ Chỉ Tình ngơ ngẩn nhìn theo, nước mắt tuôn nhanh, gió núi thổi váy dài của nàng nhẹ phất phơ. Tâm hồn ảnh hưởng thân xác, thân thể nàng khẽ run, môi ngập ngừng: “Không gặp, không đi”. Bốn chữ này tự miệng nàng thốt lên nhưng không thành lời, chỉ mình nàng nghe được.

Vào trong vườn, điều đầu tiên đập vào mắt chính là đào lý đầy vườn, khắp nơi trên đất vương vãi hoa rụng, đỏ, trắng, vàng, những cánh hoa bảy sắc như múa bay trong gió, từ không trung chập chờn hạ xuống đất, tươi đẹp chói mắt. Tràn ngập trên đỉnh núi chính là đào hoa, thế nhưng nở ra tươi đẹp như tiên thế này quả thật hiếm có! Nhớ tới Thanh Tuyền vẽ bức họa “Lạc hoa đồ”, lòng hắn chợt quặn đau, phảng phất như thấy giữa buổi hoàng hôn, Thanh Tuyền ngồi một mình trong viện, tay thon khẽ đưa, nhẹ vẫy hoa đào rơi rụng, khung cảnh thật tịch mịch.

Hắn đập khẽ một chưởng vào thân cây, hoa đào nở rộ tung bay đầy trời, đáp nhẹ lên mặt, lên thân. Hương thơm nhè nhẹ đưa vào mũi, hắn chậm rãi cất bước, đi sâu vào trong vườn.

Đi được vài bước, vừa ngẩng đầu lên, tức thì hắn như bị sét đánh, thân hình khựng lại, không thể động đậy.

Một nữ tử thân hình uyển chuyển đang an tĩnh ngồi giữa vườn, hoa rơi rực rỡ chung quanh làm nổi bật gương mặt xinh đẹp như ngọc của nàng. Gió thoảng tung bay tà áo vàng nhạt, mái tóc dài nhẹ vờn theo gió, tựa như tiên tử xuất trần, thanh lệ thoát tục.

Bàn tay thon nhỏ của nàng khẽ đưa lên, bắt lấy cánh hoa đào đang rơi, giọt lệ óng ánh từ khóe mắt xinh đẹp của nàng từ từ lăn xuống, thì thầm ngâm:
– Sớm chiều xuân dẫu muộn
Trăm hoa vẫn tỏ tường…

– … Mỗi năm hoa đào ấy
Hé nở lúc đau thương!
Một giọng trầm, rõ cất lên từ sau lưng nàng, vừa lạ lùng vừa quen thuộc.

Toàn thân Tiêu Thanh Tuyền chấn động, bình nước hoa nhỏ đang nắm chặt trong tay lách cách rơi xuống đất.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 11
Liên Nguyệt Thánh nữ hồ nghi nhìn xem hắn, nghĩ nghĩ thanh danh của Giang Nam, tựa hồ cùng già trẻ không gạt thật sự không hợp, trong nội tâm cũng có chút ít hoài nghi tin tức thật giả của hắn. Giang Nam thấy bức biểu lộ này của nàng, liền biết cô gái này vô cùng chăm chú, rõ ràng ngay cả lời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Hai người đi lên lầu ba, chỗ này được chia thành những gian nhỏ tao nhã riêng biệt, sắp xếp ngang dọc có trật tự trông rất thoáng mắt. Điểm độc đáo nhất là trên cửa của những gian này đều dùng biển vàng để viết tên lên đó, căn này tên là Mại Lan Hiên, căn kia được gọi là Đằng Long...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Ba con ma nữ - Tác giả The Kid
Mai và Ly là hai hồn ma tuổi teen, còn trẻ đẹp, lúc trước do uất ức nên đi tự tử. Lúc còn sống hai cô chỉ là hai cô gái yếu đuối, nhưng khi chết đi lại có nhiều phép thuật. Hai hồn ma đi khắp nơi tìm những người đàn ông khỏe mạnh, làm tình với họ và hút sinh khí của họ. Hôm đó Mai và Ly...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân