Bàn tay nhỏ của Đại tiểu thư vặn vẹo, thân hình mềm mại kia rung lên bần bật, tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi mất.”Ghen tị, tuyết đối là ghen tị!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, tìm xe ngựa, thẳng hướng toà nhà hoàng đế ban cho mà đi.
Gia viên hoàng đế ban cho hắn có cửa chính đối diện với cầu Kim Ngọc, có thể nói là nơi phong thủy hiếm có trong kinh thành, là chốn quan cao quý nhân tụ tập, bên trái có Từ Vị ở, bên phải có Lý Thái. Địa vị của Lâm Tam có thể sánh vai với hai người Từ, Lý. Từ góc độ này mà nói, lão hoàng đế rất là coi trọng hắn.
Đi tới trước cửa phủ xuống xe ngựa, quả nhiên toàn bộ ngôi nhà này đã được sửa mới, biển vàng sư tử ngọc, gạch đỏ ngói xanh, rất là uy phong. Cửa lớn sơn son đóng chặt, Lâm Vãn Vinh thử đẩy hai cái, nhưng bên trong gài then, không tiến vào được.
“Ngất, không phải để ta phải trèo tường vào chứ? Bà nội nó, về nhà vụng trộm với lão bà còn phải leo tường? Đạo lý thời nào đây!” Rắc rắc bẻ người khởi động vài cái, đang muốn trèo qua, chợt nghe một tiếng ‘kẹt kẹt’ vang lên, cánh cửa lớn đỏ son kia hé mở, thấp thoáng một chiếc đèn lồng, một tiểu nha hoàn xinh đẹp thò đầu ra, kinh hãi hét lên:
– Ngươi là ai? Ở đây làm gì?
“Ta là ai? Câu này hỏi thật hay!” Thấy dáng vẻ tiểu nha hoàn này rất đáng yêu, Lâm Vãn Vinh nhảy tới vài bước, trêu chọc:
– Muội hỏi ta sao? Người khác đều gọi ta là Tam ca! Tiểu muội muội, muội bao nhiêu tuổi? Một mình ở đây sao? Có sợ hay không? Muốn Tam ca tới bồi tiếp muội được không?
– A…
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên kêu lên một tiếng lùi lại, mặt đỏ bừng:
– Ngài là Lâm đại nhân?!
– Ấy, tiểu muội muội, muội biết ta?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nghiêm chỉnh:
– Cũng phải, dáng vẻ ngọc thụ phong lâm của ta sớm đã khắc vào trong lòng vô số thiếu nữ hoài xuân, muội nhận ra ta cũng chẳng có gì lạ.
Tiểu nha hoàn phì cười:
– Ta vốn không biết ngài, là tiểu thư nhà ta nói qua đặc trưng của ngài, ta vừa đối chiếu liền nhận ra ngài rồi.
– Đặc trưng của ta? Đặc trưng gì?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái.
Tiểu nha hoàn nói:
– Tiểu thư nhà ta nói, nhìn thấy một người mặt mày luôn hớn hở tươi cười, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ở trước cửa hay láo liên dòm ngó, vậy đúng là Lâm đại nhân không còn nghi ngờ gì nữa.
– Oa, có nhầm hay không vậy? Ai biết ta sâu sắc như thế?
Lâm Vãn Vinh tức giận bất bình:
– Còn cho người ta chút riêng tư nữa hay không? Tiểu thư nhà muội là ai, ta đi cãi lý với cô ta.
Tiểu nha hoàn cười khúc khích, giơ đèn lồng trong tay lên, chỉ thấy trên giấy da có viết một chữ ” Từ” to tướng, sắc mặt Lâm đại nhân liền thay đổi, ảo não xua tay:
– Câu phía sau thu hồi lại, coi như ta chưa nói qua. Nhưng mà có một việc ta phải nhắc nhở muội, tiểu muội muội, muội còn nhỏ tuổi, có những chuyện ngàn vạn lần không thể nghe nói không, cái gì mà hơn hớn cười đùa, vô sỉ tự đại, thấy nữ nhân liền trêu chọc, ta là dạng người đó sao? Ta một năm cũng không trêu chọc mấy người, ngược lại còn bị người ta trêu chọc nhiều hơn.
Tiểu nha hoàn mím môi cười, khom người với hắn:
– Đại nhân, là tiểu thư đặc biệt dặn dò ta tới đón ngài, xin đi theo ta.
“Tiểu thư nhà ngươi đón ta? Còn có thiên lý nữa hay không? Đây chính là nhà của ta mà!” Tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đi ở phía trước, Lâm đại nhân buồn bực theo sau. Toàn nhà này hoàn toàn làm mới một lượt, nơi nơi đều sạch sẽ gọn gàng, trong vườn trồng đầy hoa cỏ mới chuyển đến, tràn trề sức sống. Trên đường xuyên gian vượt ngõ, tới hậu viện mới dừng lại. Phía trước là một tòa tiểu lâu ba tầng có dáng vẻ thanh nhã, ánh đèn sáng ngời, tiểu nha hoàn hành lễ:
– Đại nhân, ba vị tiểu thư ở trên đợi ngài đó!
Lâm Vãn Vinh gật đầu, vừa bước tới ngưỡng cửa, đã nghe trên lầu truyền tới tiếng cười vui vẻ, giọng của Xảo Xảo vang lên:
– Chỉ Tình tỷ tỷ, tỷ vẽ mắt thật đẹp, nếu đại ca trông thấy, chắn chắn nhìn tới đờ người.
Giọng Từ tiểu thư vọng lại:
– Vô duyên vô cơ nhắc đến hắn làm gì, làm hỏng mất cao hứng của người. Đúng rồi Xảo Xảo, cái mascara với bút kẻ mắt này, đúng là do tiểu cung nữ Cao Ly Từ Trường Kim kia tặng sao? Không ngờ Cao Ly còn có nhân tài thế này. Có điều, Xảo Xảo, Ngưng Nhi, chớ trách ta không nhắc nhở các muội nhé, nghe nói vị gọi là Từ tiểu cung nữ này cùng Lâm Tam nhà các muội qua lại mập mờ. Các muội phải giữ chặt, nếu để hồ ly dị quốc tới câu hồn hắn, đó là sỉ nhục của nữ nhân Đại Hoa ta.
Lâm Vãn Vinh nghe được thầm nghiến răng: “Chẳng phải chỉ mới sờ nhầm ngươi vài lần, lại hôn ngươi vài cái thôi sao? Có cần nha đầu ngươi xếp đặt ta ở sau lưng như thế không?
Hắn cất bước rầm rầm lên lầu, liền thấy ba nữ nhân đang ngồi ở trước gương, hi hi ha ha rộn ràng vẽ mi, trên mắt Từ tiểu thư mới vẽ lên một lớp trang điểm trong màu lam nhạt có chút ánh bạc, kết hợp với thân hình nẩy nở bốc lửa của nàng, quả thực như Xảo Xảo nói… quyến rũ dị thường.
– Thấy chưa, muội đã biết đại ca nhìn thẳng vào sẽ đờ đẫn ra mà…
Tiếng cười khe khẽ của Xảo Xảo vang lên ở bên tai, Lâm Vãn Vinh lúc đó mới tỉnh lại, cười hắc hắc:
– Ánh mắt của ta không thẳng, chẳng lẽ cong hay sao? Ấy, chẳng lẽ ta nhìn nhầm… Đây chẳng phải Từ tiểu thư à? Chúng ta vừa chia cách mấy canh giờ, sao bây giờ đã gặp mặt rồi?
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng, bất mãn cãi lại:
– Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi sao? Nếu không phải là cha từ trong cung truyền tin về kêu ta tới báo cho ngươi, ta chẳng muốn nhìn thấy ngươi.
Thấy đại ca và Từ tỷ tỷ tựa hồ như có điều gì bất mãn, Xảo Xảo vội kéo tay Lâm Vãn Vinh mỉm cười hòa giải:
– Đúng đó, đại ca, Từ tỷ tỷ đến vì truyền đạt tin tức của Từ đại nhân đưa về từ trong cung. Còn nữa, Từ tỷ tỷ góp sức rất lớn giúp tu bổ lại toà nhà của chúng ta, rất nhiều nơi do tỷ ấy tự tay sửa sang, có thể nói, tỷ ấy còn quen thuộc nhà chúng ta hơn chàng đó. Có đúng thế không Từ tỷ tỷ?
Từ Chỉ Tình khẽ cười:
– Ta nể mặt Xảo Xảo và Ngưng Nhi mới tới giúp đỡ, chẳng liên quan đến người khác.
Tình tình nha đầu này rất ngang bướng, Lâm Vãn Vinh đã từng lĩnh giáo rồi, cùng không tranh chấp với nàng nữa, bỗng nhớ tới đêm nay là ngày đặc biệt, len lén nhìn Lạc Nhưng một cái, thấy nàng đang tràn ngập xuân ý, thẹn thùng nhìn hắn.
– Thì ra là Từ tiểu thư tới truyền lệnh. Không biết Từ đại nhân có gì phân phó.
“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!” Thấy biểu lộ mê hoặc của Ngưng Nhi, cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng hỷ sự sắp thành, Lâm đại nhân nóng như bị lửa đốt, hận không thể nói hai ba câu đuổi Từ Chỉ Tình đi.
Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
– Hoàng thượng triệu gặp cha vào nghị sự, từ trưa tới giờ còn chưa ra. Trong cung vừa rồi mới có tin, hoàng thượng triệu ngươi lên điện nghị sự vào buổi tảo triều sáng mai, quân tình khẩn cấp, không thể trễ nải, mời người cần phải đi sớm.
– Vào triều sớm à?
Lâm Vãn Vinh do dự một chút:
– Nhưng ta còn muốn ngủ nữa!
– Ngươi…
Từ tiểu thư cực kỳ tức giận, hận không thể tiến lên đánh hắn một cái.”Hoàng đế quá khách khí với Lâm Tam rồi, với thân phận cửu đỉnh chí tôn của người, gọi ai thượng triều người đó còn chẳng cảm kích rơi lệ thúc ngựa chạy đi. Chỉ có Lâm Tam ngươi là ngoại lệ, cứ như thể chẳng coi quốc sự ra gì.” Từ tiểu thư lẽ dĩ nhiên phải có đôi chút tức giận.
Cố làm nguôi đi lại cơn giận trong lòng, Từ tiểu thư chậm rãi nói tiếp:
– Cha nói, quân tình khẩn cấp, có ba việc cần thảo luận. Thứ nhất, thiên hoàng Đông Doanh phái đặc sứ đến, lấy lý do Kế Cung Vũ Thụ thất tung ở trong biên giới Đại Hoa, yêu cầu Đại Hoa giải thích. Thứ hai, hôm qua mười vạn đại quân Đông Doanh giương buồm xuất chinh, hướng thẳng tới Cao Ly, chiến sự có thể xảy ra trong tức thời. Thứ ba, đại quân Lý Thái đại nhân sắp xuất phát, muốn thương thảo việc xuất quân.
Ba việc này, ít nhiều có liên quan tới Lâm Vãn Vinh, muốn từ chối cùng không được, Lâm Vãn Vinh không cách nào khác đành gật đầu:
– Vậy phải tới xem sao rồi… Ài, đang tiếc là không thực hiện được xuân mộng của ta rồi.
– Cha còn nói, ông đang nghe ngóng chuyện của Tiêu Thanh Tuyền tiểu thư nơi hoàng thượng, khi có tin tức sẽ lập tức thông tri cho ngươi.
Từ Chỉ Tình bổ sung thêm.
– Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “Lão Từ này làm việc thật có hiệu quả!”
Từ Chỉ Tình gắt gỏng:
– Ai thèm lừa ngươi!
Bàn xong chính sự, Từ Chỉ Tình tựa hồ dường như vẫn còn điều để nói, cũng không để ý đây là nhà ai, kéo Xảo Xảo ra trò chuyện.
– Đại ca, muội có mấy chuyện muốn nói với huynh, huynh vào đây một chút.
Lạc Ngưng nhìn hắn cười quyến rũ, xoay người bước vào phòng.
– Có chuyện kể với ta ư?
Lâm Vãn Vinh vừa mới bước vào phòng, cửa phòng khẽ khép lại, một cơ thể nóng bỏng như rắn quấn lấy, toàn thân Ngưng Nhi chỉ mặc một chiếc yếm mỏng manh, ép sát vào người hắn, thở dồn dập:
– Đại ca, đây là nhà chúng ta, huynh có thích không?
– Thích lắm!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, lập tức máu toàn thân sôi lên, cố làm bộ:
– Ngưng Nhi, Từ tiểu thư còn ở bên ngoài đó.
– Muội mặt kệ!
Hơi thở Lạc tiểu thư thơm ngát như lan:
– Đại ca, đây là nhà chúng ta, Ngưng Nhi rất vui. Huynh còn nhớ khi ở Kim Lăng, huynh ở trong phòng ta làm gì với Xảo Xảo không? Ngưng Nhi cũng muốn làm một lần.
“Yêu cầu này thật khó cự tuyệt.” Lâm Vãn Vinh xuôi tay xuống miết lên hai mép lồn căng mọng sớm đã tràn đầy nước dâm, Lạc Ngưng khẽ ‘a’ một tiếng, toàn thân nóng như lửa, nhẹ nhàng nhấc đôi chân ngọc lên, như một con rắn uốn éo quấn lấy người hắn, đôi mắt mơ màng:
– Đại ca, huynh làm khẽ một chút, Ngưng Nhi sợ không nhịn được làm Từ tỷ tỷ nghe thấy… a, đại ca, huynh thật xấu…
“Đại tiểu thư thật sự là nhìn một cái đã nhìn thấu bản chất Lạc tài nữ, đây đúng là một con hồ ly không hơn không kém!” Lâm Vãn Vinh sao có thể nhẫn nại nổi, vội nhấc một chân của nàng lên, kê ngay con cu cương cứng dũng mãnh lên ngay lỗ lồn, thúc mạnh một cái, Lạc tài nữ ‘ư hử’ rên một tiếng cực kì khiêu gợi, tựa như tiếng kêu của một chú mèo con, quay đầu nhìn hắn, môi hồng chúm chím, ánh mắt long lanh:
– Đại ca, là huynh cố ý! Huynh không chịu lưu ý tới Từ tỷ tỷ, tỷ ấy ở ngay bên ngoài đó. A, tỷ ấy nghe thấy rồi…
– Tiếng gì vậy?
Từ Chỉ Tình nhíu mày lại, tò mò liếc mắt về phía phòng trong.
– Ồ, không có gì
Gương mặt Xảo Xảo bỗng ửng hồng, vội vàng che giấu:
– Có thể là con mèo nhỏ trong nhà đó thôi!
– Mèo gọi xuân.. !
Từ tiểu thư hừ một tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao nữa, mặt mình cũng đỏ bừng lên.
– Á… a… Nhẹ thôi… Từ tỷ tỷ… tỷ ấy còn ở đây… ưm
Mặc kệ Lạc Ngưng rên la lớn nhỏ, Lâm Tam vẫn hung hăng nắc mạnh bạo vào trong lỗ lồn của Lạc tiểu thư, càng nhấp thì nước dâm từ sâu thẳm trong âm hộ Lạc Tiểu thư càng chảy ra nhiều hơn, sớm đã làm 2 đám lông bê bết nước lồn rồi. Lúc này Lạc Ngưng mặt đỏ ửng, mắt lờ đờ sướng khoái, bầu vú cương lên ngạo nghễ, nàng rên rỉ:
– Đại ca… ngực muội… ưm… ưm… muội muốn…
Lâm Tam nhanh chóng đưa hai tay lên nắn bóp lấy cặp ngực no đầy cương cứng, vừa xoa nắn vừa thúc những cái thật mạnh bạo vào sâu trong lỗ lồn của nàng. Chả bao lâu thì cặp ngực no đầy từ trắng hồng đã đỏ tấy lên bởi những cú nhào nặn một cách thô bạo của Lâm Tam.
Cả người Lạc Ngưng như tê dại, sự sướng khoái từ những cú thúc vào sâu trong lỗ lồn, ma sát lên từng thớ thịt sâu trong âm hộ làm nàng sớm đã chịu không nổi, lại bị Lâm Tam không ngừng nhào nắn trên cặp vú to bự của nàng khiến cái cảm giác bức bách buồn tiểu càng lúc càng xuất hiện một cách rõ rệt, miệng nàng rên rỉ:
– Đại ca… mạnh… mạnh nữa lên… ưm…
Biết đã đến giai đoạn nước rút, Lâm Tam thúc liên tục những cú thúc thật mạnh, thật nhanh, khiến Lạc Ngưng 2 tròng mắt trợn ngược lên, miệng há rộng, từ sâu thẳm trong lỗ lồn tiết ra một đợt âm tinh mạnh mẽ, bao trùm lấy dương vật của Lâm Tam, cùng lúc đó lỗ tiểu của Lạc tiểu thư như mất kiểm soát, một đợt nước tiểu phún ra, rồi 2 đợt, rồi cả thác nước mạnh mẽ phún trào, nước tiểu từ lỗ tiểu của nàng bắn ra xối xả, ướt cả phần bụng dưới của Lâm Tam. Lâm Tam cố gắng thúc mạnh bạo thêm 4 5 cú nữa rồi bắn vào sâu bên trong nàng một loạt âm tinh mạnh mẽ, xuất tinh xong cũng là lúc Lâm Tam kiệt sức, đổ gục lên thân thể đang miên man chìm đắm trên cõi thiên thai của nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/04/2017 12:39 (GMT+7) |