Tần Tiên Nhi lắc đầu, dẩu môi mấy lần mới nhỏ giọng:
– Đi xem cái kẻ kia đã chết thật chưa, nếu thực là đã chết thì thiếp sẽ bắn pháo hoa ăn mừng.
Lâm Vãn Vinh cười thầm trong bụng, tính tình nha đầu này quả là bướng bỉnh, rõ ràng nàng quan tâm đến cha của mình nhưng lại không chịu nói rõ. Hắn lập tức cười hì hì, gật đầu đáp:
– Đúng vậy, đúng vậy. Đến lúc đó ta sẽ giúp nàng mua pháo hoa để bắn liền mấy ngày mấy đêm cũng được. Thế nào, có phải tướng công rất yêu thương nàng không?
Mặt Tần Tiên Nhi đỏ bừng, biết rằng không thể nào dối hắn nỗi lòng mình, mắt nàng liếc nhìn hắn chan chứa tình cảm, tình ý thật ngọt ngào không nói nên lời. Nàng vốn là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, diễm lệ vô song, hôm nay vì bái tế người mẹ đã mất nên trên người mặc áo tang, nhưng lại có một loại phong vị rất đặc biệt so với ngày thường, khiến Lâm đại nhân vừa nhìn thấy đã nổi tà tâm. Nếu không phải có chút cố kỵ là đang ở trước lăng của nhạc mẫu, nói không chừng hắn đã nhanh chóng chiếm tiện nghi của nha đầu này rồi.
Lúc này trời đã tối, Tần Tiên Nhi có chuyện trong lòng, lo lắng xuống núi, Lâm Vãn Vinh tự nhiên đi cùng nàng. Về tới thiện phòng của Tướng Quốc tự đã thấy thủ vệ xung quanh rút đi hết, cũng không thấy bóng dáng lão hoàng đế đâu, có lẽ đã lên đường hồi cung. Nhớ đến hồi nãy chứng kiến sức khỏe lão hoàng đế suy sụp, Lâm Vãn Vinh nhịn không được than nhẹ một tiếng, may mắn hôm nay tới kịp thời, bằng không nếu Tiên Nhi chẳng được gặp mặt cha nàng một lần nữa thì thế gian này lại vướng thêm một nỗi ăn năn.
Bất kể thừa nhận hay không, Tần Tiên Nhi bây giờ đã là công chúa Nghê Thường của Đại Hoa, thân phận cao quý vô cùng. Nàng lên núi bái tế vong mẫu, phượng giá (xe ngựa cho công chúa) vẫn ở nguyên dưới chân núi chờ đợi, vô số cung nữ và thái giám một mực chờ nàng, gặp công chúa xuống đến nơi, vội quỳ xuống hành lễ nghênh đón.
Tần Tiên Nhi thu lại nét cười trên mặt, tuy đang mặc áo tang nhưng vẫn trấn định thong dong, thái độ ung dung quý phái, nàng nhẹ đưa tay, bình thản nói:
– Tất cả đứng lên đi, ta có việc gấp phải về cung, các ngươi hãy đi mau mau một chút.
– Dạ.
Mọi người vội vàng ứng tiếng, lặng lẽ đứng dậy, chuyển động phượng giá quay về hoàng cung.
– Công chúa đúng là công chúa mà, chẳng thể che dấu được. Tiên Nhi, nàng càng lúc càng có khí chất đó.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– So sánh với nàng, ta thật sự không phù hợp rồi.
– Lại nói hươu nói vượn.
Một ả cung nữ vén rèm xe ngựa lên. Tần Tiên Nhi không đợi thái giám đỡ tay, điểm chân nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, bàn tay vuốt nhẹ rèm xe, quay đầu lại mỉm cười tựa hoa lê nở rộ bên đường.
Choáng, thật không thể tin được. Tiên Nhi làm công chúa thì càng lộ ra khí chất rạng ngời, không hề thua kém Ninh tiên tử hay An tỷ tỷ, thật sự cướp hết hồn vía của lão công ta mà. Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng Tần Tiên Nhi vui vẻ, ngượng ngùng nói:
– Tướng công, chàng còn chờ gì nữa, mau lên đây đi.
– Đi lên? Được, được, lập tức lên liền.
Lâm đại nhân lộ ra vẻ háo sắc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi, nhảy rầm một bước lên xe ngựa, cả hai cùng ngã người vào tấm đệm mềm mại trong khoang xe.
Bên ngoài, mấy cung nữ nghe công chúa gọi người này là tướng công, trong lòng đều rất ngạc nhiên, sao chỉ mới không gặp chốc lát mà công chúa đã có phò mã này? Tuy nhiên những chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không nên nhiều chuyện, đây là yếu quyết để có thể tồn tại được trong cung, cung nữ bên xe vội đưa tay hạ rèm xuống, khoang xe ấm áp liền trở thành thế giới riêng của công chúa và phò mã.
Phượng giá này của công chúa so với xe bình thường hoàn toàn khác biệt, có tám ngựa kéo, khoang xe vô cùng rộng rãi, chừng vài mươi thước vuông. Trong khoang trải một tấm thảm lớn màu hồng trên sàn, bốn bề đều được nạm vàng dát bạc, tôn quý vô cùng. Trước chiếc giường nhỏ giăng đầy màn mỏng màu vàng, đặt một bình rượu và bốn chén nhỏ, nhìn qua cũng biết chính là đồ sứ thượng phẩm. Trên giường áo ngủ bằng gấm vàng được sắp xếp gọn gàng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, thể hiện thân phận sao sang phú quý vô ngần của chủ nhân. Tần Tiên Nhi tuy quả thực xuất thân công chúa, từ thuở nhỏ đã nhìn những thứ này quen mắt, nhưng sau này lại phải đơn độc nhiều năm, sớm chứng kiến thế gian hiểm ác, lòng người thay đổi, đã sớm không để ý những vật ngoại thân. Lâm đại nhân dù gì cũng là người thế tục, mắt thấy đầy xe vàng bạc ngọc quý không khỏi tặc lưỡi kinh hãi than thầm, xa xỉ quá, lão bà này của ta thật là sung sướng quá a.
Tần Tiên Nhi mỉm cười hỏi:
– Tướng công, chàng nhìn gì vậy? Mê mẩn rồi à?
Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
– Tiên Nhi, chiếc xe ngựa này thật là đáng tiền, nếu là trước kia thì ta nhất định sẽ đem bán nó rồi.
Tần Tiên Nhi cười khúc khích, nép vào ngực hắn dịu dàng nói:
– Tướng công cứ tùy tiện mà xử lý, chỉ cần chàng đừng bán thiếp đi là được.
Người nàng tỏa ra mùi hương nồng ấm, Lâm Vãn Vinh ôm vào lòng liền có cảm giác thân hình nàng mềm mại như không xương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nức nở than:
– Sao có thể được chứ, ta yêu thương nàng còn không kịp. Tiểu Tiên Nhi cục cưng của ta, da tay của nàng thực sự láng mịn, cứ như là được rửa bằng sữa, hoàn toàn chẳng hề thua kém Đại Trường Kim kia.
– Đại Trường Kim là ai?
Tần Tiên Nhi nhẹ hỏi, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy lỗ tai của hắn nhéo một cái.
– À, Đại Trường Kim à, là ta đọc trong sách có một cô gái có chút hiểu biết về y thuật và nghề nông, chỉ thế thôi a.
Lâm đại nhân con mắt đảo lia lịa, cười đáp.
– Có thực không đó?
Tần Tiên Nhi cười khanh khách, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt:
– Nói vậy, Đại Trường Kim này không hề có quan hệ với tiểu cung nữ xinh đẹp đến từ Cao Ly kia phải không? Thực là hay, ngày mai thiếp sẽ cho gọi sứ đoàn Cao Ly, phát ra công văn ra lệnh cho bọn họ sớm trở về nước, cho có kẻ khỏi si tâm vọng tưởng với nàng ta.
Nha đầu này đang chỉ gà mắng chó, nhưng mà người có lòng si tâm vọng tưởng không phải là tướng công của nàng, tiểu vương tử Cao Ly kia nhiều lần muốn dâng Đại Trường Kim cho ta đều bị ta cự tuyệt. Ta thật không phải tầm thường, ý chí rất kiên định đó. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chậm rãi vuốt ve bờ eo thanh mảnh của nàng, lộ ra vẻ mặt cực kỳ dâm đãng:
– Ta đối với người khác chẳng có vọng tưởng gì, nhưng đối với tiểu công chúa đáng yêu này thì quả thực có vọng tưởng đó. Tiểu Tiên Nhi, tối nay nàng hãy theo ta đi thôi.
Tần Tiên Nhi nghe được những lời này, mặt mày đỏ bừng như có lửa, toàn thân bủn rủn, a lên một tiếng nhào vào trong lòng hắn, khẽ nói:
– Tướng công, đợi sư phụ trở về, chuyện gì Tiên Nhi cũng theo ý chàng hết.
Sư phụ? Nhắc đến An tỷ tỷ, bao nhiêu lửa dục trong lòng Lâm đại nhân lập tức tan thành mây khói, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ:
– Sư phụ của nàng đã đến tìm nàng sao?
– Vâng.
Tiên Nhi gật đầu đáp:
– Sư phụ nói người phải về xem qua Miêu trại, còn bảo chờ người trở lại sẽ nghĩ biện pháp giải Tình cổ cho thiếp, để thiếp cùng tướng công chính thức trở thành vợ chồng.
An tỷ tỷ chưa về sao? Đợi nàng trở lại. Phải đợi đến năm khỉ tháng ngựa nào bây giờ. Lâm Vãn Vinh kề sát khuôn mặt nàng thì thầm:
– Sư phụ của nàng trước lúc ra đi có nhắc đến chuyện gì hay không? Tỷ như… nhắc đến ta…
Tiên Nhi lấy làm kỳ lạ liếc hắn:
– Nhắc tới chàng làm gì? A, thiếp biết rồi, chắc chàng vừa làm chuyện xấu xa gì bị sư phụ trừng trị, cho nên mới sợ gặp người như vậy. Ha ha, sau này tướng công mà khi dễ thiếp, thiếp sẽ bẩm báo với sư phụ, để xem chàng còn dám hay không.
Một lời Tiên Nhi nói tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không sai sự thật là mấy, tuy nhiên nàng nếu biết được An tỷ tỷ cùng tướng công của nàng lúc đó đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, chẳng hiểu có làm rối loạn mọi sự lên hết không, chẳng biết lúc đó nàng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Lâm Vãn Vinh có chút không cam lòng, hỏi lại:
– Sư phụ nàng thật sự không lưu lại chút gì sao? Tỷ như phong thư, thư thêu tay hay huyết thư gì chẳng hạn?
Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách, dí vào trán hắn một cái, thỏ thẻ:
– Tướng công, chàng sao lại hồ đồ như vậy, chàng chẳng phải không biết tính cách của sư phụ, người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không thể níu kéo được. Người lưu lại nơi này để làm gì chứ, chẳng lẽ muốn chờ tình lang sao? Đừng nói đến chuyện người có tình lang hay không, chỉ thấy người quốc sắc thiên hương, nhan sắc thiên hạ vô song, sao có thể tìm được nam tử nào có thể xứng được với người trên đời này kia chứ? Những kẻ đấy đều chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
An tỷ tỷ đi không lưu luyến đúng là nhất quyết tuyệt tình, tựa như xóa đi tất cả bụi trần, đến không thấy hình, đi không thấy bóng, tuyệt chẳng lưu lại chút dấu vết nào, kiểu này đúng là tính cách của nàng. Lâm Vãn Vinh lòng vô cùng thất vọng, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tiên Nhi, cười nói:
– Nàng vừa bảo sư phụ nàng là thế gian vô song như vậy, chẳng lẽ trên đời này thực sự không có một nam nhân nào có thể xứng được với người sao? Nàng nhìn xem, tướng công của nàng vẻ ngoài cao lớn tuấn tú, tiêu sái lỗi lạc, quả thật thừa sức sánh đôi với sư phụ nàng.
Tiên Nhi nghe vậy liền chúm chím nở nụ cười duyên:
– Tướng công, cho dù chàng có tốt đẹp đến mấy cũng đã là tướng công của Tiên Nhi, sao có thể cùng sư phụ sánh đôi chứ.
Nàng chớp mắt mấy cái, chợt kinh ngạc nói:
– A, không phải chàng sinh lòng tơ tưởng sư phụ thiếp đấy chứ, thiếp đánh…
– Không có, không có, tuyệt đối không có.
Thấy tay của Tiên Nhi đã nắm lại thành quyền, Lâm Vãn Vinh vội vàng cười nói:
– Tiên Nhi, ngươi nhất thiết phải tin tưởng tướng công của nàng, nàng xem bộ dạng ta chính khí đường đường, vừa nhìn đã biết là người chính trực, thành thật rồi, sao có thể nghĩ đến những chuyện bừa bãi vậy chứ? A, nhưng nếu người khác suy nghĩ bậy bạ thì ta cũng không quản a.
Tần Tiên Nhi cố nhịn cười, dẩu môi:
– Nếu trên đời này ai cũng là người “thành thật” như chàng thì đúng là tận thế rồi. Người khác làm sao có thể suy nghĩ bậy bạ chứ, ta xem ra chỉ có chàng thích nghĩ ngợi lung tung thôi. Hừ, chàng có bộ dạng của sắc ma, sắc lang, sắc cuồng, nếu thực sự chàng dám có ý mơ tưởng đến sư phụ, thiếp sẽ báo với sư phụ để người thu thập chàng.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy, sửng sốt một chút rồi ha hả cười to, ôm lấy bờ eo Tiên Nhi, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ tươi như cánh anh đào của nàng, lại thèm thuồng liếm lên đầu lưỡi, mặt mày hớn hở nói:
– Được, được, nàng cứ mách An tỷ tỷ để người đến thu thập ta đi. Ai, mấy ngày này không bị người thu thập, ta quả thực có chút ngứa ngáy rồi đây.
Tần Tiên Nhi liếc hắn một cái, than thầm tướng công của nàng thật giống một tên vô lại, thật không còn biện pháp nào đối với hắn, nhưng nàng lại thích được ở cùng một nơi với tướng công, thích loại cảm giác vừa tự do thoải mái vừa luôn bất ngờ vui thích.
– Được rồi, Tiên Nhi, nàng nói An tỷ tỷ về Miêu trại, vậy Miêu trại ở chỗ nào vậy?
Lâm Vãn Vinh ấp ủ chuyện này trong lòng lâu lắm, rốt cục đã có cơ hội mở miệng hỏi.
Tiên Nhi nhìn hắn cảnh giác, dẩu đôi môi xinh đẹp lên:
– Thiếp không nói cho chàng biết, cứ để chàng suy nghĩ lung tung đi.
Nha đầu này thật là biết chuyện a, Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc, ôm lấy nàng kéo sát vào ngực mình, hai tay phủ lên bộ ngực đầy đặn của nàng, cảm nhận một cảm giác vừa mềm mại vừa cương cứng, làm cho hắn dồn dập động lòng, nhịn không được bắt đầu chậm rãi xoa nhẹ lên hai núm đỏ tươi kia.
Cả người Tiên Nhi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, cố hừ một tiếng nói:
– Sắc ma, tướng công, không nên… a…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/04/2017 12:39 (GMT+7) |