Lâm đại nhân không chút do dự đáp, vấn đề này rất đơn giản, một nam nhân thông minh thì phải biết trả lời như thế nào.
– Không được!
Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn, hừ nhẹ:
– Chàng đi chết đi, toàn trêu chọc người khác, ta không cho chàng làm vậy, chàng phải cho ta biết rút cuộc chàng thích hình dạng nào nhất?
Thật là đổ mồ hôi, mới nói hai câu thì nha đầu kia đã hiện nguyên hình rồi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Hình dáng trước kia thì hợp với ta trước kia, còn hình dạng bây giờ lại thích hợp với ta bây giờ, như vậy được rồi a, con người của ta cũng không quá phức tạp, yêu cầu đơn giản mà.
Đại tiểu thư khẽ chau mày, cẩn thận suy nghĩ về những lời hắn nói, cả đến nửa ngày cũng chưa hiểu ra rốt cục là hắn thích hình dáng nào. Trong lúc đại tiểu thư đang ngẩn ngơ, hộp tranh để trên bàn lộ ra một góc của bức tranh. Lâm Vãn Vinh cười bảo:
– Đại tiểu thư, nàng hôm nay đã vẽ được gì rồi, cho ta nhìn một chút nhé?
Tiêu Ngọc Nhược đang trầm tư suy nghĩ, vô ý thức “ừ” một cái, chợt giật mình nhớ ra, vội vàng giành lại:
– Không được…
Lâm đại nhân làm sao cho nàng có cơ hội đổi ý, sớm đã mở tranh ra coi, chỉ thấy đây là một họa trục dài được cuộn tròn lại, trên vẽ bốn bức họa.
Bức họa đầu tiên, một người tuổi trẻ với nụ cười xấu xa, trong tay cầm một con kiến nhỏ, đang thả con kiến qua lỗ của viên ngọc, phía sau của con kiến còn thấy một sợi dây tơ thật tinh tế. Bức thứ hai, vài tên người Hồ đang đổ mồ hôi như mưa cưa đầu khúc gỗ, bên kia lại có một kẻ đang nhàn nhã đi dạo, chỉ huy binh sĩ cầm khúc gỗ bỏ xuống nước, gốc chìm ngọn nổi, cao thấp lập tức phân ra. Còn bức thứ ba, chính là trăm ngựa chạy loạn, mẹ con đứng sát vào nhau, một người đang đứng trước đàn ngựa, ánh mắt phảng phất vui mừng rồi lại thê lương. Bức cuối cùng, công chúa ngồi trong kiệu nhỏ hồi cung, một kẻ chạy theo kiệu như điên, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vui mừng lại vừa tỏ ra bất đắc dĩ.
Bốn bức tranh này mặt dù đều vẽ một người nhưng thần thái lại khác nhau, hoặc vui hoặc buồn, hoặc xảo trá, cơ trí rồi lại điên cuồng, mấy loại tính cách bất đồng lại cùng xuất hiện trên một khuôn mặt, đại tiểu thư bút pháp tinh tế, khắc họa thấu suốt thần thái của người này, tựa như nước chảy mây trôi không chút ngập ngừng, rất mực gần gũi.
– Không được xem, không được xem mà!
Đại tiểu thư thẹn thùng hô to, vội vàng ôm lấy bức tranh trở về, cuộn lại đem giấu sau lưng.
– Ta nói đại tiểu thư sao lại có hứng thú như vậy, phải đi ra ngoài để vẽ tranh. Nguyên lai là ‘Túy ông chi ý bất tại tửu’ a (‘Cảm hứng của Túy ông không đến từ rượu’ – ý là Đại tiểu thư đi vẽ vì Lâm Tam, chứ không phải vì thích vẽ)!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Nàng vẽ bức tranh này rất đẹp, là cố tình vẽ để tặng ta sao?
– Ai nói tặng cho chàng?
Đại tiểu thư hừ một tiếng:
– Bức tranh này của ta là để tặng Chỉ Tình tiểu thư. Chàng phải làm phò mã rồi, còn để ý gì đến bức tranh thô bỉ này nữa chứ?
Nha đầu này màn gì trò gì cũng lưu vào mắt khắc vào lòng a, Lâm Vãn Vinh bất kể nàng vùng vẫy, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, ở bên nàng nàng nhẹ giọng nói:
– Làm phò mã hay không sau này hãy biết, nhưng con gái của ta nhất định sẽ uống sữa của nàng mà lớn lên…
– Chàng đi chết đi…
Đại tiểu thư mặt hồng đến tận mang tai:
– Cái gì mà uống… thiếp, đồ bại hoại này, xấu hổ chết đi được!
Tiêu Ngọc Nhược mặt hoa đỏ hồng, cúi đầu không dám nhìn lên, khóe môi chợt lộ ra ý cười nhẹ, hình dáng ngượng ngùng mà ôn nhu kia phảng phất như gió xuân tháng ba lướt qua đôi gò má.
Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng ngứa ngáy, kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mềm mại:
– Đại tiểu thư, ta viết cho phu nhân một phong thư nhé!
– Sao, thư gì?
Đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi, bị hắn ôm vào ngực, nhớ tới bộ dạng xấu xa của hắn, trong lòng vừa thấy tức giận vừa thấy ngọt ngào.
– Nói rằng đại tiểu thư bị ta lừa rồi, mời phu nhân vào kinh để chủ trì công đạo.
Đại tiểu thư ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, sẵng giọng:
– Chàng còn dám nói, nếu mẫu thân biết được chuyện của chúng ta, còn không lột da của chàng ra à!
– Không sợ không sợ, việc lột da ta đã làm không ít rồi!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Đại tiểu thư nhìn hắn một cái, nói đầy vẻ chua chát:
– Đúng rồi, lột đến tận Cao Ly luôn. Vị Từ cung nữ đến từ Cao Ly kia khuôn trăng như vẽ, làn da tựa ngọc, ánh mắt sáng ngời, ôn nhu động lòng, không chỉ có tài xem bệnh mà còn tinh thông nông sự lịch toán bách khoa, chàng khi nào thì đi lột da nàng ta đây?
– Đại tiểu thư, nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta cùng Từ cung nữ thực sự chỉ là quan hệ hữu nghị thuần khiết mà thôi. Đương nhiên, nếu là nàng ấy mơ ước đến nam sắc của ta, ta ngoại trừ tấm thân trong sạch ra, cũng không còn biện pháp nào khác cả.
Lâm đại nhân trang nghiêm cất lời thề thốt.
Đại tiểu thư vừa bực mình vừa buồn cười, cấu nhẹ vào cánh tay hắn một cái:
Chàng nói thế ta liền tin sao? Xảo Xảo, Tần Tiên Nhi, Lạc Ngưng, ai không phải đều bắt đầu từ tình hữu nghị cực kỳ thuần khiết? Đáng ghét!
– Ài, vì Đại tiểu thư đã chán ghét vẻ thuần khiết của ta, ta đây đành phải nhân tiện không thuần khiết vậy.
Lâm đại nhân cười hắc hắc, thổi nhẹ một hơi vào tai Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược nhất thời mặt nóng tâm loạn, đứng cũng không vững.
Lâm Vãn Vinh ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng, đang định tiếp tục sờ mó xuống nữa, chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm mừng rỡ của Hoàn nhi:
– Tam ca, Đại tiểu thư, Kim Lăng có người đến!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |