Tiểu vương tử vội vàng đưa mắt ra dấu với Từ Trường Kim, Từ cung nữ kiên định lắc đầu, cúi đầu cung kính nhỏ giọng thưa :
– Điện hạ, xin ngài thứ tội. Trường Kim tuy chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nhưng tuyệt không thể chấp nhận phát sinh ra chuyện hối lộ ngay trước mắt mình. Bất kể thế nào, ta cũng phải theo sự thật bẩm báo cho hoàng đế Đại Hoa.
Hoàng đế mỉm cười, nhìn Lâm Vãn Vinh đầy ý tứ thâm sâu, rồi nói với Từ Trường Kim :
– Từ cung nữ, lời ngươi nói đều là thật sao ? Nhưng có bằng chức xác thực không ?
– Bẩm bệ hạ, khi đại nhân A Sử Lặc hối lộ Lâm đại nhân, dân nữ ở ngay bên cạnh đã chính mắt nhìn thấy. Đại nhân A Sử Lặc vì muốn nhìn thấy uy lực của quân đội Đại Hoa, ngay tại chỗ tặng cho Lâm đại nhân hai viên dạ minh châu, hai thớt hãn huyết bảo mã. Lâm đại nhân không chỉ nhận hối lộ, hơn nữa còn dẫn A Sử Lặc đại nhân đi xem diễn luyện hỏa pháo trong quân. Hãn quốc Đột Quyết cùng Đại Hoa hiện giờ đang ở trạng thái đối địch, Lâm đại nhân vì tư lợi cá nhân tiết lộ cơ mật quốc gia, có thể đưa tới thương vong của vô số tướng sĩ và binh dân, dân nữ tuy là người Cao Ly, nhưng Cao Ly ta và Đại Hoa tắm chung một dòng sông, nhiều đời hữu hảo, tuyệt không nhẫn tâm nhìn dân chúng Đại Hoa chịu khổ nạn, cho nên tố cáo Lâm đại nhân với hoàng đế bệ hạ, mong Lâm đại nhân quay đầu là bờ.
Từ Trường Kim quan tâm tới dân sinh, chính trực vô tư, tuy là việc chẳng liên quan tới mình, lại có chút giao tình với Lâm đại nhân, nhưng nàng vẫn kiên trì ý kiến của mình, cứng cỏi mà nói trước mặt hoàng đế, không chút sợ hãi.
Lâm Vãn Vinh vẫn mỉm cười nhìn Từ cung nữ, thấy nàng da trắng cổ ngọc, môi đào mày liễu, đúng là một loại hưởng thụ. Sắc mặt tiểu vương tử Cao Ly lại xấu hổ, việc hắn tặng mã não cho Lâm đại nhân khẳng định cũng không che dấu nổi. Từ Trường Kim này cố chấp chính trực, ở trong nước Cao Ly đã có tiếng, không nghĩ rằng tới Đại Hoa rồi vẫn y như thế.
Từ cung nữ vừa nói xong, văn võ bá quan đều thầm kinh ngạc, nha đầu này quá không thức thời rồi, tiếp đãi sứ nhận hối lộ và việc bí mật công khai của Đại Hoa, hoàng đế đối với việc này cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua, bây giờ bị nàng phơi bày trên bàn, tiếp đãi sứ Lâm Tam này lại là do hoàng thượng khâm điển, như vậy chẳng phải là muốn hoàng thượng xấu hổ sao ?
Hoàng đế gật gù, vẫy tay với Cao Bình. Cao công công liền bưng một chiếc mâm ngọc lên, kéo vải đỏ che mâm ngọc xuống, chỉ thấy trong mâm đặt hai viên dạ minh châu lớn bằng ngón cái, ánh ngọc lấp lóe.
– Từ cung nữ, ngươi tới xem xem, đây có phải là hai viên dạ minh châu A Sử Lặc tặng cho Lâm Tam hay không ?
Hoàng đế mỉm cười hỏi Từ cung nữ vô cùng thân thiết.
Từ Trường Kim đi tới, cẩn thận giám định một lượt mới gật đầu nói :
– Chính là hai viên này. Bệ hạ, thứ này sao lại ở nơi ngài vậy ?
Hoàng đế cười vang :
– Nếu đúng là hai viên này, vậy không có chuyện gì nữa rồi. Việc Lâm Tam làm, đều là do trẫm sai khiến, quân đội Đại Hoa ta cường thịnh, hỏa pháo thiên uy, không sợ ai xem. Thịnh tình của đại nhân A Sử Lặc lại khó chối từ, việc tặng cho Lâm Tam hai viên dạ minh châu, hai thớt hãn huyết bảo mã, trẫm cũng đã biết. Xét thấy Lâm Tam tiếp đãi có công, trẫm đã đem những lễ vật này ban thưởng cho hắn rồi. Còn bảo hắn tặng lại cho A Sử Lặc đại nhân một bộ tranh của nước ta. Từ cung nữ, ngươi chính trực thiện lương, không sợ quyền thế, trẫm hết sức bội phục, hi vọng ngươi từ nay về sau kiên trì tinh thần này.
Chẳng trách Lâm đại nhân tiêu dao như vậy, hóa ra là hết thảy đều nhận ý chỉ của hoàng đế bệ hạ, đáng hận là người này lại dấu diếm không lọt giọt nước nào, còn làm bộ trước mặt ta. Từ Trường Kim liếc Lâm Vãn Vinh một cái, chỉ thấy Lâm đại nhân mặt mày hớn hởn, cực kỳ đắc ý. Nàng không khỏi lắc đầu mỉm cười, tính cách Lâm đại nhân thật khó nắm bắt, thích làm vẻ sâu xa.
– Tạ ơn bệ hạ khích lệ, Trường Kim chỉ lo cho hạnh phúc của dân chúng Đại Hoa và Cao Ly, chỉ mong thế, không cầu gì khác.
Từ cung nữ đạm nhã nói.
Hoàng đế mỉm cười gật đầu, rất là vui vẻ :
– Việc này đã làm rõ, vậy là được rồi. Lâm Tam, ngươi vừa rồi nói Đột Quyết quốc lực cường đại, ngang hàng với Đại Hoa, chẳng lẽ ngươi tán thành…
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói :
– Hoàng thượng, ý của tiểu dân là, Đại Hoa ta cùng Đột Quyết giằng co nhiều năm, vẫn chưa phân thắng bại, đại nhân A Sử Lặc đột nhiên để xuất việc cầu thân, tuy là thành tâm, nhưng cũng có chút đột ngột. Cao Ly cùng Đột Quyết, về phía công chúa mà nói, mỗi bên đều có sở trường, cũng có sở đoản. Tiểu dân kiến nghị vẫn nên do công chúa tự mình ra quyết định, nói không chừng công chúa cũng đã có chủ kiến rồi.
Chúng thần nghe rõ ràng, Lâm Tam này tuổi tuy còn trẻ, nhưng hóa ra cũng là kẻ lão luyện, nói tới nói lui, vẫn là chẳng ủng hộ phe nào, đem quả cầu đá cho công chúa.
Hoàng đế cười ha hả :
– Lời Lâm Tam không sai. Nếu hai nước đều có ý cầu thân, Đại Hoa ta cũng có vô số nam nhân ngưỡng mộ công chúa, trẫm liền làm đại hội chiêu thân, để cho Cao Ly, Đột Quyết và nam nhân Đại Hoa cùng tham gia, cạnh tranh công bằng, tùy cho Nghê Thường công chúa tuyển chọn, người công chúa nhìn trúng, bất kể là Cao Ly, Đột Quyết hay là nam nhân Đại Hoa, liền sẽ là giai tế của Đại Hoa, phò mã của công chúa. Chư vị ái khanh thấy thế nào ?”
– Hoàng thượng thánh minh !
Thành vương đã lâu chưa nói gì, trong mắt lóe sáng, là người đầu tiên cung kinh nói.
Chúng thần thấy hoàng thượng đã hạ quyết tâm, đều không dám phản đối, cung lên tiếng tán đồng.
Đường đường là công chúa của Đại Hoa, lại phải chiêu thân kén rể, trò đùa này có phải là đã quá đáng rồi không ? Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, Từ Vị đằng xa cũng mặt ủ mày chau, tràn đầy ưu lo.
– Hôm nay tuyền phò mã cho công chúa, trẫm không lên tiếng, hết thảy đều có công chúa định đoạt.
Hoàng đế cười :
– Ngoại trừ hai sứ đoàn Cao Ly, Đột Quyết, ngoài ra ra còn có vố số nam nhân Đại Hoa ta cùng ganh đua. Để cho đảm bảo, tất cả khảo hạch, đều do công chúa tự ra đề. A Sử Lặc, Lý vương tử, các ngươi có dị nghị gì chăng ?
– Bệ hạ anh minh.
Hai người cùng gật đầu, trong lòng đều có tính toàn. Đại Hoa nhân số tuy nhiều, nhưng đều là đơn đả độc đấu, Cao Ly và Đột Quyết mỗi bên đều có lượng lớn mưu sĩ hỗ trợ. Phần thắng nhiều hơn, nói tới cùng, loại tỷ thỉ này đối với bọn họ càng có lợi.
Hoàng đế gật đầu với Cao Bình, Cao công công tiến lên trước vài bước, cao giọng xướng :
– Cho mời Nghê Thường công chúa.
Chiên trống rầm trời, pháo lễ nổ vang, cửa cung cao cao chậm trãi mở ra, từ bên trong đi ra hai đội cung nữ y phục rực rỡ cánh hoa tung bay, trong tay mỗi người đều cầm một quả tú cầu màu đỏ, quả tú cầu này xuyên qua một sợi tơ vàng nối liền vào nhau, kéo dài tới đằng sau, buộc ở trên càng của chiếc kiệu nhỏ ở chính giữa.
Chiếc kiệu nhỏ màu vàng kia do tám người khiêng, trang phục hoa lệ, chính đỉnh kiệu gắn một quả tú cầu màu đỏ rất lớn, tám cung nữ xinh đẹp vây xung quanh hộ giá. Đội ngũ thật dài dọc theo thảm đỏ giữa sân chậm rãi đi đến, đi tới thẳng lầu nhỏ giữa sân, trong kiệu nhỏ màn che hạ thấp, không ai nhìn rõ hình dáng người trong kiệu.
Trong đám người nổ ra một trận hoan hô, mặc dù không nhìn rõ hình dáng, nhưng có thể đi ra từ trong nội viện hoàng cung, thì còn nghi ngờ gì nữa, đó đúng là tiểu công chúa được hoàng đế yêu thương nhất.
Bách quan văn võ đứng ở hai bên hoàng đễ, cũng không khỏi thì thầm bàn tán, tiểu công chúa của hoàng thượng nhiều năm không gặp, giờ đây không biết lớn lên xinh đẹp như thế nào rồi.
Sứ đoàn cầu thân của Đột Quyết và Cao Ly cũng phấn chấn, Lý Thừa Tái nhìn về phía chiệc kiệu nhỏ của công chúa, trong miệng lẩm bẩm, không không biết là đang lầm bẩm cái gì. Từ Trường Kim và vị Hàn Thượng Cung nương nương đang thấp giọng nói chuyện, từa hồ đang thương lượng chuyện tỉ thí sau đó.
Bên người sứ thần người Hồ cũng đứng một người Đột Quyết bộ dạng không khác hắn bao nhiêu, khuôn mặt tuy là phổ thông, nhưng trong mắt thần quang sâu kín, vẻ trí tuệ, hiển nhiên cũng không phải là hạng dễ đối phó.
Nghê Thường công chúa ? Đây chính là Thanh Tuyền sao ? Lâm Vãn Vinh nhìn chiếc kiệu nhỏ, hận không thể bay tới vén rèm kiệu lên xem hình dáng của nhân vật bên trong.
– Từ tiên sinh, Từ tiên sinh.
Lâm Vãn Vinh nhích tới gần bên người Từ Vị, khẽ gọi:
– Lâm tiểu huynh, chuyện gì thế ?
Từ Vị mày nhíu chặt, tựa hồ đang ngẫm nghĩ vẫn đề gì.
– Cái này, tham gia đua tranh phò mã, có điều kiện gì không ? Ta có thể báo danh không ?
Lâm Vãn Vinh trông đợi hỏi:
Từ Vị liếc mắt nhìn hắn, cười nói :
– Tiểu huynh đệ, ngươi hoài nghi Nghê Thường công chúa chính là vị tiểu thư Thanh Tuyền kia ?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói :
– Khả năng rất lớn. Từ tiên sinh, ta phải đi báo danh. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta cũng phải thử xem.
Từ Vị thở dài :
– Chỉ cần là nam tử tuổi trong khoảng từ hai mươi tới ba mươi, chưa từng cưới vợ, đều có thể tham gia, ngươi lẽ tất nhiên là có thể. Đột nhiên đâu ra một Nghê Thường công chúa, hoàng thượng làm việc, quả nhiên cao thâm mạc trắc, lão hủ nhìn mà không hiểu.
Lão Từ nói chuyện luôn là nói một nửa dấu một nửa, Lâm Vãn Vinh nghe không hiểu rõ, cũng không rảnh mà ngẫm nghĩ. Chiếc kiệu nhỏ phía Nghê Thường công chúa đã tới trước lầu, tiền vào trong lầu, hẳn là lập tức sắp lên lầu rồi.
Trái tìm Lâm Vãn Vinh đập rộn vài cái, đang muốn tham gia đội ngũ những kẻ cạnh tranh, lại thấy bên kia ánh mắt hoàng đế xoay chuyển, rơi vào trên người hắn :
– Lâm Tam, ngươi tới đây !
Ta trốn ở đằng sau lão Từ mà ông ta cũng có thể nhìn thấy ? Lão gia tử hoàng đế này quả nhiên không phải là chơi không. Hắn cười đi tới, hoàng đế mỉm cười nói :
– Lâm Tam, đêm qua ngủ có ngon giấc không ?
– Rất ngon, đa tạ lão gia tử khoản đãi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói :
– Tiểu dân sáng nay thiếu chút nữa ngủ quên.
Hoàng đế gật gù nói :
– Lâm Tam, chiêu thân hôm nay, trẫm ủy thác ngươi làm chiêu thân sứ, phụ trách giám sát…
Lâm Vãn Vinh vội vàng xua tay nói :
– Không được không được, hoàng thượng, tiểu dân muốn tham gia chiêu…
– To gan.
Thần sắc hoàng đế giận dữ nói:
– Muốn ngươi làm chiêu thân sứ thì làm chiêu thân sứ. Trẫm có khi nào nói để ngươi tham gia chiêu thân ? Người thiên hạ đều có thể đi, chỉ có ngươi, không thể đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |