Quân nhân đánh nhau, giống như đường lớn đã thông, phục thì cũng phục rồi, không nói hai lời. Thủ hạ tướng sĩ của Tô Mộ Bạch hơn vạn người, hôm nay đã thấy sự can đảm trung nghĩa của Lâm tướng quân, đều tin tưởng chủ động cùng hắn bắt tay nói chuyện. Lâm tướng quân đã lĩnh roi nhưng lại kêu gọi được tâm tư mọi người, uy vọng trong quân lại cao hơn một tầng, việc này đám Đỗ Tu Nguyên thật không hề nghĩ đến.
Cà người Hồ Bất Quy cũng đầy vết thương, nhưng hắn trải qua vô số chiến hỏa tẩy lễ, chính là khúc gỗ thành tinh, da thật dày, không giống tiểu mặt đen Lâm tướng quân chỉ ra vẻ chứ chẳng chịu đòn được. Hồ Bất Quy ăn roi rồi, lại cùng mọi người thưởng thức rượu mạnh, sau đó lăn ra đất ngủ say sưa, lớp lớp vết thương sau lưng tựa như không tồn tại.
“Đại Hồ tử, ta cái gì cũng không nể ngươi, nhưng về khoản da dày, không phục không được.” Tiểu tướng áo bào trắng hô phong hoán vũ Lâm tướng quân bất đắc dĩ kết luận.
Mấy người dìu Lâm tướng quân mới vừa về trước cửa nhà, đã thấy một tiểu kiệu nhanh chóng từ xa đi tới. Còn chưa đến gần, đã nghe âm thanh con gái vội vã từ bên trong cất tiếng:
– Dừng lại, mau dừng lại.
Tiểu kiệu hạ xuống, nữ tử bên trong lao ra, thấy Lâm Tam được mọi người dìu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không tự chủ được hốc mắt đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống:
– Ngươi, ngươi đây là làm sao?
– Ngươi lại nói dối ta.
Nữ tử kia gạt nước mắt, chạy lại liếc nhìn hắn, cắn môi khóc:
– Coi người khác đều là kẻ ngốc sao?
Đại tiểu thư tới gần bên người Lâm Tam. Nhìn thấy vết roi ngang dọc lên lưng hắn, nhất thời kinh hãi nhảy dựng lên, bàn tay nhỏ bé che miệng, nước mắt giàn giụa.
Đỗ Tu Nguyên hộ tống Lâm Vãn Vinh trở về, vẻ mặt xấu hổ, ôm quyền nói:
– Phu nhân, mạt tướng vô lực bảo vệ tướng quân, xin phu nhân trách phạt.
– Cái gì phu nhân?
Đại tiểu thư vẫn trào nước mắt, sắc mặt lại đỏ bừng, liếc mắt xem xét Lâm Vãn Vinh, cứng giọng:
– Ngươi, ngươi không được nói lung tung.
– Ta cho tới bây giờ không có nói linh tinh.
Lâm Vãn Vinh cười khổ đáp:
– Nhưng là người khác nói lung tung, ta muốn quản cũng không được.
– Tên chết dẫm này, bộ dáng đã như vậy, còn muốn khi dễ người.
Đại tiểu thư vừa giận vừa yêu liếc nhìn lại, đỡ lấy cánh tay hắn. Len lén hướng lưng hắn ngó qua, nhất thời lại bi thương trong lòng, vội kìm nén nước mắt nói:
– Các vị quan binh đại ca nhanh vào nhà ngồi, Hoàn nhi, pha trà…
Đỗ Tu Nguyên vội vàng khoát tay nói:
– Phu nhân không cần đối tốt với mạt tướng như vậy. Hôm nay không thể bảo vệ tốt Lâm tướng quân, tiểu nhân thật sự hổ thẹn. Lúc này tướng quân bình yên trở về, chỉ còn biết ủy thác phu nhân chiếu cố hắn thật tốt. Lâm tướng quân chính là linh hồn của ba quân tướng sĩ, mạt tướng đại biểu cho mấy vạn tướng sĩ trong quân xin cảm tạ ân đức phu nhân.
Đỗ Tu Nguyên miệng nói mà trong mắt ẩn chứa ánh lệ, quỳ xuống hướng về Đại tiểu thư dập đầu.
Tiêu Ngọc Nhược vội vàng lên tiếng:
– Vị đại ca này sao lại nói vậy. Chiếu cố hắn chính là trách nhiệm của ta, ân đức gì chứ. Tên chết dẫm này, sao chẳng thấy nói câu nào, nhanh mời vị đại ca này đứng lên.
Lâm Vãn Vinh ngoác miệng ra cười:
– Đỗ đại ca ngươi nhanh đứng lên đi. Bằng không, cứ giữ bộ dạng này lâu hơn, chẳng biết nàng còn hành hạ ta thế nào nữa. Được rồi…
Hắn nhướng mày, nhẹ giọng kêu, hoá ra Đại tiểu thư nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhịn không được véo khẽ bên hông hắn, hắn kinh hãi kêu lên, làm động vết thương trên người, đau đớn rên rỉ. Tiêu Ngọc Nhược vừa thương xót vừa hối hận, nhanh chóng kéo lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy áy náy.
Đỗ Tu Nguyên đứng dậy than thở:
– Tướng quân cùng phu nhân thật ân ái khác thường, làm người khác ghen tỵ. Mạt tướng không dám quấy rầy hai người nữa, xin cáo từ Lâm tướng quân, huynh đệ ta ngày mai gặp lại.
Lâm Vãn Vinh khoát tay cười, Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng tiễn khách ra ngoài, vừa quay lại, đã thấy sắc mặt Lâm Tam tái nhợt, tiều tụy quá sức, đâu còn bộ dáng rồng bay hổ chạy thường ngày.
Hiện không có người ngoài, Đại tiểu thư không che dấu vẻ lo lắng cùng tức giận nữa, lệ rớt như nước sông cuồn cuộn chảy xuôi, nói:
– Đáng chết, ta mới một ngày không ở nhà, bộ dáng ngươi sao lại thành như vậy?
Lâm Vãn Vinh hì hì cười:
– Việc hôm nay là ngoài ý muốn, các huynh đệ quá nhiệt tình, đánh vài roi, cũng chẳng quan hệ gì. Được rồi, nàng không phải ở nhà Từ tiểu thư sao? Như thế nào lại về nhanh như vậy? Ta còn tưởng nàng tối thiểu phải sống nửa tháng mười ngày ở đó chứ.
Đại tiểu thư lau nước mắt, nói nhỏ:
– Vốn là muốn cùng Từ tỷ tỷ nói chút chuyện, chỉ là nghĩ tên Diêm Vương ngươi ở nhà không biết lại tạo ra chuyện bực mình gì. Lòng đang bất an thì Từ tỷ tỷ trở về, nói ngươi bị trọng thương, ta, ta, ta sợ đến mất hồn…
Nói đến đây, Tiêu Ngọc Nhược không kìm được nữa, oa oa khóc oà lên, lại nhớ tới sự lo lắng mới vừa rồi, nước mắt liền như nước sông lúc vỡ đê, rớt xuống không ngừng.
Đổ mồ hôi, Từ Chỉ Tình nha đầu kia nói cái gì vậy, doạ Đại tiểu thư thành bộ dạng này. Thấy Đại tiểu thư khuôn ngực run run, dáng điệu như hoa lê trong mưa, hắn mới vừa rồi huyết khí lẫm liệt, lúc này còn không đến một nửa, kéo tay Đại tiểu thư, cười nói:
– Đừng khóc mà, ta không có việc gì. Không tin nàng hôn ta một cái thử xem đi? Sao cơ, nàng không muốn? Chẳng nhẽ muốn ta hôn nàng, xin nàng đấy, ta đang bị thương mà!
– Hôn cái đầu ngươi.
Đại tiểu thư càng thêm ngượng ngùng, nhẹ giọng hừ nói:
– Bộ dạng lúc nào cũng như thế, trong đầu toàn nghĩ những điều bậy bạ.
Thấy dáng vẻ Lâm Tam khó chịu, nàng trong lòng không yên, sắc mặt cũng không vui lên được, vươn bàn tay nhỏ, khe khẽ vuốt lên vết thương trên lưng hắn, thanh âm run rẩy hỏi:
– Là kẻ nào đánh ngươi? Xuống tay độc ác như vậy? Có đau không…
Lâm Vãn Vinh nhẹ than:
– Cũng đau một chút, nhưng cho dù có đau nữa, cũng không bằng Đại tiểu thư nàng đau lòng.
– Miệng lưỡi giảo hoạt.
Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ ửng, trong mắt ẩn hiện nhu quang, khẽ gọi một tiếng:
– Hoàn nhi…
Từ bên ngoài tiểu nha hoàn liền vội bước vào, Đại tiểu thư dịu dàng nói:
– Tam ca bị thương, ngươi cùng ta dìu hắn vào.
Hoàn nhi dạ một tiếng, hai người liền đồng thời đỡ lấy hắn, cẩn thận dìu vào phòng.
Tư vị được hai cô gái một tả một hữu ôm ấp thật khiến dâm ý khó cưỡng, cảm thụ bờ vai mềm mại cùng chiếc eo thon của hai người, nhìn gương mặt Đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần cùng vành tai trắng nõn, lòng dâm hắn bộc phát mạnh mẽ, liền ở bên tai Đại tiểu thư khe khẽ thổi một hơi. Tiêu Ngọc Nhược trong lòng run rẩy, cả người như nhũn ra, bước đi cũng có chút xiêu vẹo. Khuôn mặt thanh tú của nàng nóng rần, hung hăng trừng mắt với hắn một cái, vẻ mặt tức giận và xấu hổ, quyến rũ đến tiêu hồn.
– Trên giường thật thoải mái a!
Hai người dìu hắn nằm lên giường, Lâm Vãn Vinh ôm gối, xúc động cảm khái than một tiếng.
Đại tiểu thư cũng không để ý tới hắn, hướng tiểu nha đầu bảo:
– Hoàn nhi, ngươi đi chuẩn bị nước thuốc. À, phải rồi, còn cả kéo nữa!
Lâm Vãn Vinh hoảng sợ, vội vàng nói:
– Đại tiểu thư, nàng cần kéo làm gì? Nàng vạn lần đừng nghĩ quẩn. Ta còn chưa có chết đâu, hết thảy công năng đều rất bình thường, không tin nàng thử xem.
Hoàn nhi cười khúc khích, Đại tiểu thư xấu hổ tức giận đến phát sầu, muốn dẫm hắn mấy cái, nhưng như thế nào cũng không nỡ xuống chân. Đành hung hăng tóm lấy tay hắn:
– Nói hươu nói vượn! Làm người khác chê cười.
Đợi tiểu nha hoàn đi ra cửa, Lâm Vãn Vinh liền kéo tay nàng, Đại tiểu thư sắc mặt dịu dàng, nhu thuận ngồi ở bên hắn. Lại nhớ điều Từ Chỉ nói qua với mình, cũng không biết như thế nào mới có thể thực hiện, nhịn không được khe khẽ thở dài một tiếng.
Lâm Vãn Vinh liền hỏi:
– Đại tiểu thư nàng hôm nay thần sắc có chút không ổn, chẳng nhẽ bị Từ Chỉ Tình khi dễ? Nói cho ta biết, ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng.
Ta không bị ngươi khi dễ là đã cám ơn trời đất rồi. Nào đâu có người khác đến khi dễ ta. Đại tiểu thư thở dài nói:
– Lâm Tam, ta hỏi ngươi một việc. Ngươi liệu trả lời ta thành thật, cấm giấu diếm điểm gì.
– Thiên hạ còn có người thành thật hơn ta sao?
Lâm Vãn Vinh mặt không đổi sắc:
– Đại tiểu thư, nàng cùng ta ở chung lâu như vậy, cách hành xử của ta nàng hẳn là đã biết rõ ràng, còn muốn ta nhắc lại sao?
Đại tiểu thư vẻ mặt si ngốc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Lâm Tam, nếu có một ngày ta cũng mất tích giống như Tiếu tiểu thư, ngươi cũng điên cuồng tìm ta như vậy chứ? Cũng vì ta làm bất cứ chuyện gì chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |