Bên cạnh bàn trang điểm đặt chiếc bàn to hình vuông, bên trên sắp xếp chính tề văn thư tứ bảo ‘bút mực giấy nghiên’, phía trên còn có một giá sách, chất đầy kinh sử, các loại cuộn giấy nhỏ đề thơ viết văn, trên mỗi trang giấy của quyển sách đều mang theo dấu ấn nhàn nhạt, rõ ràng là thường xuyên bị người ta lật qua lật lại, có thể thấy được Lạc Ngưng thực sự chăm học.
Nằm cạnh bên giá sách là một chiếc dao cầm, vuốt thử thì quả là không một chút bụi, cổ phác mà tao nhã.
Khuê phòng đó là đạo phòng tuyến cuối cùng của nữ tử thời xưa, nam tử lạ không tuyệt đối không thể tùy tiện tiến vào. Lâm Vãn Vinh cũng không để ý đến tục lệ này, dù sao thì Lạc lão phu nhân cũng để hắn đi lên, “lão tử chỉ phụng chỉ xâm nhập mà.” Hắn lần đầu tiên tiến vào khuê phòng của Lạc Ngưng, nhìn sơ qua thì trong lòng cảm khái: “kinh sử tử tập, cầm kỳ thư họa, Lạc tài nữ này thật sự đều học qua. Danh tiếng tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Trong phòng thoang thoảng hương thơm, không phải mùi đàn hương, mà là mùi thơm thân thể trời sinh của con gái, mùi này so với Xảo Xảo khác nhau, là một loại thanh tân khác, thưởng thức thật thảnh thơi ngây ngất.
Văn hương thức nữ nhân ( ngửi mùi nhận nữ nhân ), thật sự là không sai, Lâm Vãn Vinh thầm thở dài: “Mỗi một nữ tử hương vị đều riêng biệt, cần dựa vào cảm tính mới có thể phát hiện và trải nghiệm qua.
Trong màn che màu hồng, Lạc Ngưng nằm tĩnh lặng trên giường, sắc mặt tái nhợt thoáng lẫn chút hồng, hô hấp khe khẽ lại kéo dài, giống một mỹ nhân đang yên giấc đợi vương tử đến đánh thức.
Lâm Vãn Vinh nhìn Lạc Ngưng một cái, thầm nghĩ: “Nha đầu này ngay cả đang ngủ cũng đẹp như vậy, quả nhiên không hổ là Kim Lăng đệ nhất mỹ nữ.” Ở trong khuê phòng Lạc Ngưng, trong lòng hắn đột nhiên có ảo giác dường như chính mình là chúa tể nơi này. Đặc biệt mới vừa rồi một phen vụng trộm thân mật với Xảo Xảo, trong lòng hắn vẫn còn kích thích, đối với nơi này có một cảm thụ đặc biệt.
– Ngưng tỷ tỷ thật đáng thương!
Xảo Xảo u buồn thở dài:
– Muội lâm bệnh thì bên mình còn có Lâm đại ca quan tâm, yêu thương. Tỷ ấy bị bệnh thì ngay cả người nói chuyện cũng không có. So với tỷ ấy, muội vẫn còn may mắn hơn nhiều. Đại ca, huynh đối với muội thật tốt!
Lâm Vãn Vinh nắm cánh tay nhỏ bé của Xảo Xảo, cũng không biết phải nói gì. Tài học phẩm chất dung mạo của Lạc Ngưng, những trang công tử theo đuổi nàng mang đến sông Tần Hoài có thể ngăn cả dòng nước chảy, xa thì có Hậu Dược Bạch, gần thì có Triệu Khang Ninh. Có thể quả quyết rằng nàng đối với Hầu Dược Bạch không có chút hảo cảm, nhưng Triệu Khang Ninh này văn chương võ nghệ đều phi phàm, vì sao cũng không khơi dậy được sự rung động trong lòng nàng? Nhớ tới ngày chúc thọ lão thái thái, Lạc Ngưng đã nói qua với hắn, Lâm Vãn Vinh chỉ đành bất đắt dĩ cười: “tâm tư của nữ nhân, thật sự khó dò a!”
Ánh mắt của hắn xem xét xung quanh, dưới giường của Lạc Ngưng là một đôi tú hoa hài, hai chiếc hài đặt hai bên, có chút tán loạn.
Xảo Xảo nhíu mày :
– Lạ thật, chiếc hài của Ngưng tỷ tỷ, lúc vừa rồi lúc ta mới ra ngoài vẫn gọn gàng, ai di chuyển nó?
Nàng khom người xuống, xếp lại chiếc hài kia.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Không phải chính là gió sao?
Trên giường Lạc Ngưng ư hử một tiếng, thân thể chậm rãi vặn vẹo, tựa hồ có dấu hiệu tỉnh lại. Xảo Xảo vui vẻ nói:
– Ngưng tỷ tỷ tỉnh lại rồi.
Đang lúc nói chuyện thì Lạc Ngưng đã từ từ mở hai mắt, nhìn trái phải một vòng, liếc mắt qua Xảo Xảo rồi lại hướng về Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
– Lâm đại ca, huynh đã đến rồi ư!
Xảo Xảo kinh ngạc, vui vẻ nói:
– Ngưng tỷtỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
Lạc Ngưng trên mặt đỏ lên, ngượng ngập nói :
– Vừa mới tỉnh lại, nghe thấy tiếng muội cùng đại ca trò chuyện.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Sáng nay ta biết được Lạc tiểu thư sinh bệnh, đã muốn đến thăm tiểu thư, thế nhưng ta vừa mới tới lại gặp Xảo Xảo cũng ở chỗ này, cùng Xảo Xảo nói hai câu, e là tiếng chúng ta quá lớn, đánh thức Lạc tiểu thư rồi, có lỗi quá, có lỗi quá!
Hắn nói dối ngay cả phác thảo cũng chả cần, rõ ràng đã ở trong phòng nàng giở trò cầm thú, nhưng lại nói thành mới đến. Xảo Xảo nghe được trong lòng nhảy loạn lên, vội cúi đầu không dám nhìn hắn.
Lạc Ngưng cũng không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt nổi lên một áng hồng, khẽ nói:
– Tiếng các người không lớn nên ta cũng không nghe được gì, đâu phải do các ngươi đánh thức, ta ngủ đủ rồi nên tự tỉnh lại thôi.
Xảo Xảo thấy lúc nàng đã tỉnh, sắc mặt hồng hào trở lại, tinh thần sức lực cũng đã tốt lên, vội nói :
– Ngưng tỷ tỷ, người có đói không? Ta đi nấu chút cháo hạt sen mà tỷ thích nhất nhé.
Lạc Ngưng nhẹ nhàng gật đầu:
– Xảo Xảo, thật sự cám ơn muội!
Đổng Xảo Xảo điềm nhiên mỉm cười:
– Ngưng tỷ tỷ còn khách khí với muội như vậy làm gì. Đại ca, huynh hãy trò chuyện với Ngưng tỷ tỷ, muội đi nấu chút cháo.
Lâm Vãn Vinh gật đầu, Xảo Xảo cười với hắn, liền vội vã đi ra ngoài.
– Xảo Xảo thật là một cô nương tốt!
Lạc Ngưng nhìn bóng lưng của Xảo Xảo, khẽ thở dài :
– Lâm đại ca, huynh nhất định phải đối xử với muội ấy thật tốt!
– Đó là tự nhiên!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Nha đầu này làm người ta yêu thương chết được, ta không tốt với muội ấy thì còn tốt với ai?
Lạc Ngưng thấy hắn đối với Xảo Xảo yêu thương sâu sắc, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ ảm đạm, liền quay đầu lại không nói.
Sau khi Xảo Xảo rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lâm Vãn Vinh cùng Lạc Ngưng. Đây là khuê phòng của Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh ở lại chỗ này có chút không ổn, huống chi hắn bên ngoài còn làm chút chuyện không thể kẻ cho ai hay, nhất thời không biết nói gì, không khí tức thời trở nên trầm xuống.
Lạc Ngưng thấy vẻ mặt hắn có vẻ xấu hổ, liền chậm rãi nói:
– Lâm đại ca, cảm ơn huynh tới thăm ta, ta còn tưởng rằng huynh nhất định sẽ không tới nữa.
– Ta như thế nào có thể không đến
Lâm Vãn Vinh nói tiếp:
– Vừa nghe nói nàng bị bệnh, trong lòng ta rất lo lắng, thế nhưng ban ngày nhiều việc không dứt ra được, giờ mới thừa dịp đến đây. Lạc đại nhân đối đãi với ta không tệ, Lạc Viễn lại là huynh đệ của ta, huống chi Lạc tiểu thư cũng vì ta mà bệnh, ta nếu không đến thăm nàng, vậy còn là người sao?
Lạc Ngưng sắc mặt như mây hồng, ôn nhu nói:
– Đại ca nói cái gì? Ngưng Nhi như thế nào vì huynh mà bệnh, ta không hiểu được.
Lâm Vãn Vinh than thở:
– Lạc tiểu thư, ta biết nàng tính tình cao ngạo, không muốn thấy ân sư bị người ta đánh bại, nhưng chuyện ta với lệnh sư lúc đó không thể hòa giải. Nói trắng ra là ta với nàng không phải là người cùng một đường. Nàng bởi vậy mà bệnh, quả thật là có chút không đáng.
Lạc Ngưng liếc mắt nhìn hắn. môi đỏ mọng khẽ hé, buồn bã:
– Lâm đại ca, người nói đúng, ta bởi vậy mà bệnh, quả thật không đáng.
Nàng than thở rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
– Bệnh hôm nay, giống như kén tằm rút tơ, lấy đi tất cả khí lực của ta, ta trong lòng trống rỗng, không biết cùng ai nói chuyện mới tốt.
Tâm tư Lạc ngưng tựa hồ rất nặng nề, Lâm Vãn Vinh nói:
– Lạc tiểu thư, thứ lỗi cho ta nói thẳng, bằng hữu của nàng quả thật quá ít, ngoại trừ Xảo Xảo, sợ rằng ngay cả người để nói chuyện cũng không có.
Lạc Ngưng nhìn hắn một cái, khẽ đáp:
– Lâm đại ca sao lại cũng như thế? Huynh trí tuệ hơn người, tài hoa ngút trời, nhưng lại chẳng có mấy người có thể gọi là bằng hữu, e là huynh tâm sự so với ta còn nhiều hơn.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nhìn, Lạc Ngưng này sao hiểu rõ ta như thế, Lâm Vãn Vinh từ khi tới thế giới này cho tới nay, mặc dù nhìn qua thì thuận buồm xuôi gió bá đạo khoa trương, nhưng có thể nói rằng thật sự không có một người tri kỷ. Với sự trải nghiệm của hắn, e là chỉ có thể làm bạn cùng thượng đế.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Lạc tiểu thư, ta và nàng không giống nhau, sự trải nghiệm của ta vô cùng độc đáo. Cho dù là ai cũng không cách nào nghe mà hiểu được, không có mấy bằng hữu cũng là rất bình thường.
Lạc Ngưng ôn nhu nói:
– Đại ca, Ngưng Nhi nguyện ý nghe huynh nói chuyện, huynh có nguyện ý đem tâm sự nói cho ta biết không?
Lạc Ngưng thần sắc kiên định, trên mặt thoáng ửng ánh hồng, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn. Lâm Vãn Vinh cười khổ: “Nói cho nàng, nói cho nàng như thế nào đây? Nàng không nghĩ ta là người điên mới lạ đó.”
Hắn lắc đầu:
– Mỗi người trong lòng đều có chút bí mật không thể nói cho người khác biết, cái này gọi là ẩn tư (bí mật riêng tư), không thể chia sẻ cùng ai được
Lạc Ngưng thấy hắn uyển chuyển cự tuyệt mình, thần sắc nhất thời buồn bã:
– Đại ca, huynh còn nhớ ngày đó ngao du, huynh đã nói lời gì không?
– Nói cái gì?
Lâm Vãn Vinh hỏi.
– Huynh nói, ta và huynh là hai người ở thế giới khác nhau…
Lạc ngưng nước mắt tuôn rơi:
– Chẳng lẽ trong lòng đại ca, thật sự là không thể chịu nổi Ngưng Nhi, ngay cả tư cách cùng đại ca nói chuyện cũng không có sao? Lâm đại ca có biết không, nghe nói nhưng lời này, ta chỉ muốn chết ngay tức khắc.
– Nghiêm khắc mà nói, ta và nàng đúng là hai người ở thế giới khác nhau!
Lâm Vãn Vinh bùi ngùi:
– Lạc tiểu thư, nếu nàng ở vào địa vị ta lúc đó, nàng nói thế nào? Ân sư của nàng, bằng hữu của nàng, đối với một người nông phụ yếu đuối không chỗ dựa dẫm lại cười nhạo vũ nhục như vậy, ta nên làm thế nào? Ta là một người chẳng điểm tốt đẹp nào, nhưng chuyện nên làm nhất định sẽ làm. Ta cùng bọn họ vĩnh viễn không thể cùng chung dưới một vòm trời.
Lạc Ngưng nước mắt ướt nhòa, nghẹn ngào:
– Đại ca, ân sư của ta bọn họ thật sự có chỗ không đúng. Nhưng huynh biết ta rồi, Ngưng Nhi cho tới bây giờ không có xem thường bất kì ai. Suy nghĩ tuy có chút hơi phi thực tế, nhưng ta chưa từng có ý hại người, ta hy vọng mỗi người đều tốt lành, huynh vì sao không thể tha thứ cho Ngưng nhi một lần. Ngưng nhi cho tới bây giờ không có làm qua chuyện xấu gì. Đại ca, ta không muốn ta và huynh ở hai thế giới…
Lạc Ngưng nói dồn dập, trên mặt đỏ bừng, lên dẫn tới một trận ho nhẹ.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng kích động thành ra bộ dạng này, trong lòng cũng không đành, vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng hai ba cái.
Lạc Ngưng đang yếu nhược như vậy cũng không biết sức mạnh đến từ nơi nào, mạnh mẽ vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy hắn:
– Đại ca, ta thích huynh, Ngưng nhi thích huynh…!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/04/2017 12:36 (GMT+7) |