Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 » Phần 44

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 44

Sinh nhật? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một hồi rồi mới nhớ ra. Việc này tỷ đệ Lạc Viễn đã nói với mình, chính mình cũng đã đáp ứng với bọn họ nhất định sẽ đến, chỉ là mới đến Hàng Châu được vài ngày đã xảy ra việc tranh chấp với Đào Đông Thành, quá nhiều sự tình cần phải giải quyết, nhất thời đã quên mất mà thôi.

Lâm Vãn Vinh cười nói: ‘Lạc tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ đến lễ mừng thọ của lão thái thái. Mấy hôm nay không gặp Lạc Viễn, có phải là hắn đang bận rộn chuẩn bị không?’

Lạc Ngưng gật đầu đáp : ‘Đại thọ bảy mươi của tổ mẫu, công việc phải chuẩn bị rất nhiều, tiểu đệ bị phụ thân ủy thác làm một số việc, bận rộn đến mức không thoát thân được. Nếu hôm nay ta không phải đưa bức thư tín này cho người bạn thì có lẽ lúc này ta vẫn đang vất vả ở nhà đấy chứ.’

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói : ‘Vậy là nhờ có ta ở đây, giúp cho nàng có cơ hội quang minh chính đại mà lưu lại, Lạc tiểu thư có phải là nên cảm tạ ta hay không?’

Lạc Ngưng nhoẻn miệng cười, khẽ đáp: ‘Đại ca, ngươi nói chuyện thật có ý tứ.’

Lâm Vãn Vinh thấy nàng mặt trắng má hồng, nhan sắc đẹp như hoa, mắt long lanh như ngọc, thật là mê người, hắn chột dạ nghĩ thầm, tiểu nữ này biết rõ là ta đối với nàng ấy không có hứng thú, mà cứ mỗi lần gặp ta lại ưỡn ẹo, Nói nói cười cười cợt nhã với ta như vậy, không phải là cố ý trêu ghẹo ta đấy sao? Mẹ ơi, định lực của lão tử thực sự là càng ngày càng kém, mới gặp mỹ nữ thôi là đã muốn sụp đổ rồi, thật là tội lỗi, tội lỗi !.

Sau khi chia tay với Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh tính toán một chút, Lạc Ngưng tỷ đệ với mình có quan hệ rất tốt, lão Lạc này cũng rất tốt với mình, nói gì cũng phải chuẩn bị một phần hậu lễ, hôm trước trao đổi cùng Dữ Tháp Ốc Ni có được một ít kim cương. Giờ tặng cho lão thái thái này một viên, tiểu nữ Lạc Ngưng này kiểu gì cũng được lợi, vì lão thái thái nhất định sẽ đem viên kim cương tặng cho cháu gái bảo bối của mình, vậy coi như là gián tiếp thỏa mãn được một tâm nguyện nho nhỏ muốn có được kim cương của Lạc Ngưng.

Mới sáng sớm ngày thứ hai,trong khi Lâm Vãn Vinh còn đang ngủ say, Đại tiểu thư đã phái người đến tìm hắn.

Khi hắn đi vào đại sảnh, Biểu thiếu gia và Đại tiểu thư đều đã mặc đồ mới chờ hắn. Đại tiểu thư thấy hắn vẫn mặc áo xanh và đội chiếc mũ của gia đinh, nhịn không được nhướn mày, nhạt giọng hỏi: ‘Hôm nay là thọ thần của cao đường (mẹ) Lạc đại nhân, tại sao ngươi không chịu thay bộ đồ mới đi?’

Nguyên lai Đại tiểu thư và Biểu thiếu gia cũng được mời, sao mà ta lại không nghĩ tới nhỉ ? Lâm Vãn Vinh vỗ đầu cười ha ha nói : ‘Ta vốn đúng là một tiểu gia đinh, dù không thay y phục mới cũng không sao cả. Có Đại tiểu thư là đại biểu, thể hiện hình tượng xinh đẹp động lòng người của Tiêu gia chúng ta vậy là đủ rồi. Nếu ta cũng ăn mặc đẹp lên, chiếm hết oai phong của người, thì rõ ràng là ta có ý bất hảo rồi.’

“Đáng ghét” Đại tiểu thư nghe được, vừa thẹn vừa mừng, nhẹ giọng mắng yêu.

Hôm qua, Biểu thiếu gia vừa được Lâm Tam cứu giúp, thấy hắn được yêu chiều mà vẫn không sinh kiêu ngạo, giữ được bản sắc bình dân, vui vẻ và chất phác như cũ, không ngừng vỗ vai hắn thân mật nói : ‘Lâm Tam. Ngươi khá lắm, bổn thiếu gia quả thực đã không nhìn nhầm người.’

Đại tiểu thư khẽ cười, liếc mắt nhìn Lâm Tam, thầm nghĩ :”Người này bản lãnh giỏi nhất là xấu xa, giảo hoạt, cũng chỉ có thể lừa gạt được vị biểu ca này mà thôi”.

Biểu thiếu gia và Lâm Tam cưỡi ngựa, Đại tiểu thư thì ngồi kiệu, ba người cứ thẳng đến Tổng đốc phủ mà đi vào.

Mặc dù Lâm Vãn Vinh và tỷ đệ Lạc Ngưng có giao hảo, Lạc Mẫn cũng không phải là không quen biết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến Tổng đốc phủ. Nhìn từ xa đã thấy trước mắt là một tòa phủ cao lớn, sang trọng, bên ngoài sơn hồng. Hai bên đặt hai con sư tử bằng đá vô cùng uy vũ, ngay trên cửa chính, treo một tấm biển đồng có đề mấy chữ:” Kim Lăng Lạc Phủ “.

Còn cách tòa phủ đệ kia một quãng xa, Đại tiểu thư đã vội vã xuống kiệu, thúc giục hai người : ‘Các ngươi còn không mau mau xuống ngựa.’

Lâm Vãn Vinh không hiểu nói : ‘Đại tiểu thư, từ đây đến Tổng đốc phủ còn rất xa mà, xuống ngựa sớm thế làm gì ?’

Đại tiểu thư lườm hắn một cái nói : ‘Ngươi không biết chữ à ? sao không tự nhìn đi !’

Nhìn cái gì ? Lâm Vãn Vinh không hiểu, Biểu thiếu gia cũng như lạc trong sương mù.

Đại tiểu thư lộ vẻ bất đắc dĩ nói: ‘Tấm biển treo trước cửa phủ của Lạc đại nhân, chính là do hoàng đế tự tay viết cho đó, tôn quý vô cùng. Những người đi qua đây, văn nhân thì phải xuống kiệu, người học võ phải xuống ngựa, đây là quy củ, chẳng lẽ ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết ?’

Lâm Vãn Vinh thở ra một tiếng thật dài, không ngờ đích thân hoàng đế chỉ cần khơi khơi viết ra hai chữ lại có thể so sánh với đèn giao thông trên đường phố như thế. Hắn quay đầu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên bất kỳ ai đến đây, đều từ xa xa đã xuống ngựa, xuống kiệu, tản bộ mà đến.

Mẹ của tỉnh trưởng đại thọ có khác, quả thực là một đại sự, quan viên lớn nhỏ trong địa giới Giang Tô ai dám không nể mặt? Còn không tranh tiên mang đại lễ dâng lên chứ? Trong lúc Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu thư trò chuyện, thấy quan viên lớn nhỏ đi đi lại lại ở đây, mười người thì đã có đến tám người mang theo gia nhân để bưng đồ lễ thọ, khí thế bừng bừng.

Đại tiểu thư nhẹ giọng đáp : ‘Lâm Tam, việc ngươi ẩu đả với Hậu công tử, toàn là nhờ Lạc đại nhân ra mặt mới làm dịu xuống được, đại nhân với Tiêu gia ta thực sự là có đại ân, chúng ta không thể không báo, quà mừng lễ thọ này không thể xem nhẹ được.’

Đại tiểu thư từ ở chỗ chiếc kiệu mềm lấy ra một khuôn thọ đào, thọ diện và một hộp quà mừng thọ được bọc rất cẩn thận đưa cho Lâm Vãn Vinh nói : ‘Ngươi hãy giữ cho kỹ, nhớ đến khi gặp quản sự giữ cửa thì giao cho hắn.’

Cái hộp này cầm trong tay thì nặng trầm cả xuống, nhưng nếu so với những gói quà lớn nhỏ người khác mang tới thì thật nhỏ bé. Lâm Vãn Vinh không biết trong gói này có bảo bối gì, cười ha ha, rồi đi theo sau Đại tiểu thư và Biểu thiếu gia, bước đến trước cửa.

Bước tới trước cửa, Đại tiểu thư cung kính đưa lên tấm danh thiếp của mình, người giữ cửa xướng lên một tiếng : ‘Kim Lăng Tiêu gia, hạ thọ đào một khuôn, thọ diện một bộ, nước hoa mười bình, xà phòng một trăm cái, chúc Lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.’

Lâm Vãn Vinh nghe xong lời xướng, trong lòng giật thót một cái, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ rằng cái bao to nặng trĩu sát đất này lại có đến mười bình nước hoa, xà phòng thơm trăm cục, tính ra cũng đến gần 2000 lạng bạc, hơn nữa trong tình hình thị trường hiếm hoi như hiện nay những thứ đồ này có thể coi như là vô giá, lão Lạc lần này đúng là đại phát tài rồi, chỉ cần bán sang tay một cái cũng có thể kiếm được 3000 lạng bạc, thực là dễ phát tài mà.

Đại tiểu thư đẩy nhẹ hắn một cái, Lâm Vãn Vinh mới từ cơn kinh ngạc tỉnh trí lại, tính ra lão Lạc ngươi mặc dù gian xảo nhưng cuối cùng cũng là quan tốt, đối xử với ta cũng không tệ, số tiền này nhường cho lão cũng là hợp lý.

Đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi : ‘Lâm Tam, ngươi làm sao vậy?’ Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên: ‘Đại tiểu thư tinh minh rộng rãi, quả nhiên không hổ với bản sắc của gian thương.’

‘Đáng ghét.’ Đại tiểu thư sắc mặt đỏ lên, hừ nhẹ một tiếng, cất bước đi trước tiến qua cửa.

Quà thọ là nước hoa và xà phòng thơm, lại do đích thân Đại tiểu thư mang đến. Kỳ thực quà lễ thọ lần này, Tiêu Ngọc Nhược cũng đã tốn rất nhiều tâm tư, người khác mang đến không phải là ngọc khí cổ ngoạn, thì cũng là trân bảo, đa phần thì không có gì đặc sắc. Nhưng nước hoa và xà phòng thơm của Tiêu gia lần này, chính là bí quyết độc quyền, nổi danh Giang Triết, thực là có tiền cũng không mua được. Quà lễ thọ lần này không chỉ độc đáo, nổi bật mà còn coi như một lần quảng cáo rộng rãi cho Tiêu gia, đại tiểu thư quả nhiên tinh minh.

Ba người bước qua cửa đã thấy Lạc Mẫn mặt mày hồng hào bước lên tiếp đón nói: ‘Tiêu đại tiểu thư, thứ lỗi cho lão phu đón tiếp chậm trễ.’

Lạc Mẫn là người đứng đầu một tỉnh, quyền cao chức trọng, thân phận vô cùng tôn quý, thế nhưng lần này lại tự mình bước ra nghênh đón, coi như là nể mặt Tiêu gia lắm rồi. Đại tiểu thư được yêu mà sợ nói: ‘Tiểu nữ thiểu đức vô năng, làm sao dám phiền đại nhân dời gót ngọc như vậy được?’

Lạc Viễn đi một bên phía sau Lạc Mẫn, kéo Lâm Vãn Vinh cười nói : ‘Đại ca, ngươi cũng đến đây sao?’, rồi quay sang Quách Vô Thường nói : ‘Quách huynh, đã lâu không gặp, huynh cứ tự nhiên như ở nhà nhé.’

Ba người được chào đón tiến vào trong viện, phủ đệ của Lạc Mẫn quả thực rất rộng rãi, trong viện sớm đã đặt đầy bàn, số người trong đó rất đông, đều là quan viên lớn nhỏ các nơi. Họ biết Tiêu gia chỉ là phường con buôn, lại có thể được cha con Tổng đốc đích thân ra đón, thực sự cũng có chút kinh ngạc.

Sự việc sau đó càng khiến cho chúng nhân giật mình, đó là khi Lạc Mẫn dẫn Đại tiểu thư ba người tiến vào chính sảnh. Chính sảnh chỉ có hơn 10 bàn, đều là những nhân vật cực kỳ nổi danh trong tỉnh Giang Tô, Tiêu gia chỉ là một nhà buôn bán, làm thế nào có thể ngồi cùng bàn với bọn họ? Mặc dù, Đại tiểu thư tuy kinh nghiệm trường đời không ít, nhưng những người làm nghề buôn bán luôn bị người khác coi thường, nàng với quan trường lại rất ít có dịp tiếp xúc, bây giờ trước mắt bao nhiêu quan lại ngồi chung một bàn với họ, tự nhiên trong lòng không khỏi có chút bối rối.

Lâm Vãn Vinh kéo ống tay áo của nàng, nhẹ giọng nói vào bên tai nàng : ‘Đừng sợ, những người này không nuốt trôi được chúng ta đâu.’ Đại tiểu thư nhoẻn miệng cười, trong lòng bình thản lại rất nhiều, từ từ ngồi xuống.

Lạc Viễn đi đến bên hắn nói: ‘Đại ca, ngươi là đại ca của ta, thân phận cũng giống như bình thường, mời người mau mau ngồi xuống đi.’

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười nói: ‘Ta chỉ là một gia đinh nho nhỏ của Tiêu gia thôi, nơi này làm gì có thân phận? Ta đứng hầu ở bên cạnh Đại tiểu thư là được rồi.’ Nói giỡn sao, một gia đinh nho nhỏ như ta, nếu ngồi xuống bên cạnh những người này, không bị những quan lại ở đây ngũ mã phân thây, thì cũng sẽ khiến cho Lạc Mẫn gặp không ít phiền toái. Lâm Vãn Vinh là người thông minh, đứng ở phía sau Đại tiểu thư làm người hầu, cái cách giả nai ăn cọp này luôn là lựa chọn mà hắn thích thú nhất.

Trong đại sảnh này, người hắn quen biết cũng không ít, Lâm Vãn Vinh mới đưa mắt nhìn lại thì đã nhận ra người vừa mới gặp mặt ngày hôm qua, Đào Vũ Đào đại nhân. Đào Vũ là Tô Châu chức tạo, tính ra tối thiểu cũng là cấp phó tỉnh trưởng, đương nhiên được an bài ngồi ở chính sảnh này, hắn thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc sang Đại tiểu thư, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Lại thêm một người quen nữa, cũng đã nếm đòn của hắn là Hầu công tử. Mấy ngày không gặp, những vết máu bầm trên mặt vì bị đánh cũng đã tan hết, khôi phục lại bộ dạng tiêu sái, ngọc thụ lâm phong ngày trước.

Hầu Dược Bạch trừng mắt hung hăng nhìn Lâm Vãn Vinh, cắn chặt hàm răng, nộ hỏa trong mắt như muốn phun ra. Chỉ tiếc hắn là một văn nhược thư sinh, cho dù thế nào cũng không dám phát tiết ở chỗ này. Hơn nữa hắn đối với vẻ hung hãn của Lâm Vãn Vinh, trong lòng đã có tâm lý e sợ.

Lâm Vãn Vinh thấy hắn phải tự kiềm chế bản thân không dám phát tác, trong lòng không nhịn được, mẹ nó, ta đã không đánh ngươi, ngươi lại còn cả gan muốn đánh ta ư? Hắn dùng ánh mắt trừng trừng, hung hãn đáp lại cái liếc mắt của Hầu Dược Bạch, Hầu Dược Bạch sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu xuống. Thấy bộ dạng sợ hãi của hắn, Lâm Vãn Vinh khinh thường hừ lên một tiếng, mẹ kiếp, tên mặt trắng nhà ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng.

Nói đến nữ nhân, Lâm Vãn Vinh đột nhiên nghĩ đến cô nàng Đào Uyển Doanh kia đã mấy lần vì Hầu Dược Bạch ra mặt. Nàng tuy là một nữ nhân nhưng so với tên họ Hầu này còn có cốt khí hơn. Nhớ hồi đó trên đường ở Hàng Châu, ta đã trêu ghẹo tiểu cô nương này, bây giờ không biết cô nương này giờ thế nào ? Tội quá, tội quá, ta không hề làm chuyện gì hết, không phải lỗi của ta.

Ở giữa đại sảnh kia có một bàn dành cho người quan trọng nhất trong các nhân vật quan trọng được mời, chỉ dành một người ngồi. Người này mặt đen, mày rậm, khí thế kinh người. Lâm Vãn Vinh cũng nhận ra kẻ từng có vài lần duyên nợ với mình chính là Trình Thụy Niên đang đứng bên cạnh người này, vậy người này không phải là Trình Đức thì còn ai? Lâm Vãn Vinh trong lòng cả kinh tự tìm ra đáp án, trong địa giới Giang Tô này, người có khả năng ngồi vị trí chủ tọa trong bàn tiệc dành riêng cho gia đình Tổng đốc, trừ Trình Đức ra thì còn có ai đủ tư cách đây.

Trình Đức với Lạc Mẫn ở địa bàn này tranh giành đã đến mức ta sống ngươi chết, nhưng tên danh phận hắn vẫn là dưới quyền điều động của Lạc Mẫn, bề ngoài thì hai người này đều giữ hòa khí nhưng ai mà không biết hai người này đã sớm ở thế thủy hỏa bất dung rồi.

Khi Lâm Vãn Vinh bắt đầu cảm thấy nhàm chán, đột nhiên tiếng cổ nhạc vang trời truyền đến, người phụ trách nghi lễ lớn tiếng xướng lên : ‘Giờ tối đã đến, mời lão phu nhân nhập đường.’

Trong tiếng cổ nhạc, Lạc Ngưng trên người mặc một chiếc áo dài màu hồng, sắc mặt rạng rỡ đỡ một lão thái thái mặt đầy hồng sắc, mặt mũi hiền từ, chậm rãi đi vào. Lạc Mẫn dẫn Lạc Viễn đi theo phía sau hai người. Ba nhân vật lớn nhất của Lạc gia đều xuất hiện trước mắt mọi người.

‘Cung chúc lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.’ Người trong đại sảnh tất cả vừa đứng lên vừa xướng to lời chúc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 26
So sánh thì trước kia Giang đại giáo chủ tiếu ngọa Tiên giới, đẩy ngã Tiên giới không địch thủ, bản lĩnh đó chẳng còn rung động hồn người. Đằng trước, vũ trụ tiên đạo ngay trước mặt. Đột nhiên có người cười nói: Trước giờ không ai lay động Đinh Thiên Nguyên Thung được, nhưng bây...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Quan Trường – Quyển 10
Tiếp sau Trần Khiết Văn lại nói tới tinh thần cuộc họp hợp nhất sắt thép toàn tỉnh. Chiến Kính Bằng liền thể hiện lập trường, nói là tình hình Thiên Trạch đặc thù, lợi thế của việc hợp nhất không lớn, phải suy xét cẩn thận. Trần Khiết Văn đã hài lòng. Điều không ai ngờ là, cùng lúc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hạ Thiên – Quyển 3
Hạ Thiên có chút kinh ngạc: Tên kia là Lý Minh Nhân sao? Lý Minh Nhân là ai? Lãnh Băng Băng nhíu mày hỏi. Mộc Hàm dùng một câu nói trả lời vấn đề của cả hai người: Đúng vậy, hắn chính là anh của Lý Minh Hiên, là Lý Minh Nhân. Tên ngu ngốc này đến tìm tôi gây phiền phức, trước tiên túm hắn cái...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân