Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 » Phần 30

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 30

Long Hoằng thôn này đúng là một thôn trang nhỏ cực kỳ tĩnh mật, chỉ có hơn mười hộ dân phân tán khắp nơi. Nương theo dãy núi, trong một góc khuất, kín đáo là một căn nhà gỗ nho nhỏ của Tần Tiên Nhi.

Phía trước là xà nhà kiên cố, trên đó có treo một dãy ống trúc trông rất tinh tế, từ trên xuống dưới dài ngắn không đồng nhất. Phía trên ống trúc, có những miếng đồng phiến, thiết phiến nho nhỏ, gió nhẹ thổi tới, đồng thiết nhẹ nhàng đánh lẫn nhau theo ống trúc, phát ra linh âm thanh nhã, thập phần dễ nghe.

Lâm Vãn Vinh ngây người ngơ ngác: “Đây không phải là Phong linh (chuông gió) sao? Nhà này có ai là diệu thủ nào mà ý tưởng cũng thật tinh tế, có thể làm ra xảo vật tuyệt vời như vậy?”

Cạnh đó là một cánh rừng trúc nằm xen kẻ với những ngọn tre cao vời vợi, khẽ lay động dập diều trong gió. Căn nhà nhỏ với những chiếc chuông gió bên rừng trúc mờ ảo trong mưa phùn, không biết nên dùng lời nào để diễn tả vẻ đẹp xuất trần này.

Hắn nguyên vốn tưởng rằng Tiên Nhi xuất thân bình thường, bây giờ nhìn quan cảnh này cũng trở nên mơ hồ: “Mộc ốc này u nhã giản khiết, ý cảnh thoát tục, chắc chắn không phải là chỗ của những kẻ tầm thường.”

Tiên Nhi đến gần Phong Linh, nhẹ nhàng lay động, một hồi linh âm thánh thót vang đến, nàng quay đầu lại, hướng về Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nói:
– Công tử, cái này gọi là Phong Linh, người nghe có vui tai không?

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên:
– Không chỉ có linh âm vui tai, mà ngay cả cái tên cũng cực kỳ trang nhã, Phong Linh này là do nàng làm ư?

Tần Tiên Nhi gật gật đầu:
– Lúc nhỏ chính nương thân dạy muội làm, nương thân bảo rằng gió cũng biết nói mà muội không tin, vì vậy nương thân dạy làm Phong Linh. Thì ra trong gió quả thật có thanh âm.

Tần Tiên Nhi trong lúc nói, nước mắt cũng lã chã rơi xuống. “Vẻ mặt nhu thuận này sao lão tử chưa bao giờ nhìn thấy nhỉ? Nha đầu kia trong lòng chứa rất nhiều tâm sự a!” Lâm Vãn Vinh có cảm giác thương yêu nàng vô cùng. Hắn cùng Tần Tiên Nhi quen biết bấy lâu, bình thường ngâm thơ phổ nhạc đều là tiếu ngữ hoan ca chứ chưa bao giờ thấy nàng có bộ dạng bi thương như thế này.

Tần Tiên Nhi vì hắn nhiều lần giúp đỡ, hắn lại không biết gì thân thế của nàng. Khi mới vào thôn, toàn nghĩ đến chuyện bậy bạ nên hắn lúc này cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn nắm lấy tay nàng dịu dàng nói:
– Tiên Nhi, không cần phải nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Nương thân nàng hy vọng nhất là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, đừng để cho người thất vọng!

Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng gạt nước mắt, nở một nụ cười:
– Công tử nói rất đúng, Tiên Nhi thất thố rồi, khiến cho công tử cười chê.

Lâm Vãn Vinh thấy nàng tựa như hoa (lê) dưới mưa thanh tú rạng rỡ, thì trong lòng lại bắt đầu dao động, những áy náy mới vừa đã sớm biến đi mất. Cầm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, cười hắc hắc:
– Tiên Nhi, không cần nói thế? Mau mau động phòng, mau mau vào phòng.

Tần Tiên Nhi nghe được thế khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng: “Không biết công tử cả ngày lo suy nghĩ cái gì? Muốn cùng với chàng nói chuyện nghiêm chỉnh, cũng đều không tìm được lúc nào cả.”

Tần Tiên Nhi mở cửa phòng. Bên trong bố trí cực kì giản khiết và tao nhã. Có một bộ bàn ghế bằng trúc được sắp xếp gọn gàng, trông rất sạch sẽ, không vẩn một tí bụi bặm. Ở giữa phòng, treo một bức họa nữ tử nhưng không nhìn ra tuổi tác, mi như viễn sơn, mục tựa xuân thủy, vẻ mặt điềm đạm u nhã, so với Tần Tiên Nhân có bảy phần giống nhau.

– Đó là nương thân nàng đấy ư?
Lâm Vãn Vinh hỏi.

Tần Tiên Nhân nhìn người trong bức họa đến xuất thần, được một lúc rồi gật gật đầu:
– Đúng vậy.

“Thì ra là nhạc mẫu phu nhân, cần phải cung kính!” Lâm Vãn Vinh quì xuống vái lạy bức họa, rồi xoay người sang Tiên Nhi cười nói:
– Tiên Nhi, nàng quả là được thừa hưởng sắc đẹp của nương thân!

Một câu khen được hai người, nịnh bợ mà thần không biết quỷ không hay, Tần Tiên Nhi nghe được trong lòng hoan hỉ, mặt mày đỏ ửng, khẽ đáp:
– Công tử đừng trêu chọc Tiên Nhi nữa.

Tần Tiên Nhi đi vào trong phòng lấy ra một bộ quần áo nam tử đưa cho Lâm Vãn Vinh thay. Đây là một bộ nho sam, có vể không phù hợp với khí thế ngang tàng của hắn, mà giống như một tên cẩu hùng trong bộ đồ kiểu phương tây. Hắn mặc vào người mà không biết cánh tay nên để ở đâu, cực kì không được tự nhiên. “Xem ra lão tử trời sanh không làm tài tử được rồi!” Lâm Vãn Vinh thầm than thở, bắt đầu buồn rầu.

Tần Tiên Nhi nhìn hắn, trong mắt ngạc nhiên, tiếp theo bắt đầu nở nụ cười:
– Công tử, chàng mặc trường sam này, so với tài tử còn muốn phong lưu hơn vài phần.

– Ta cũng cho là như thế !
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chẳng cần sĩ diện nói.

– Tiên Nhi tuyệt không cố ý tán dương công tử.
Tần Tiên Nhân thở dài:
– Khi còn ở Diệu Ngọc phường đã gặp vô số người. Vương tôn công tử đều gặp qua, ra mắt rất nhiều. Khí chất phi phàm hay giả tạo, loại nào cũng có, chỉ là không có một người nào có được phong độ khí thế như công tử cả.

Phong độ khí thế cái gì, cứ nói ta da mặt cực dày là được, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Tiên Nhân, quần áo này là của ai thế ? Không phải là dành riêng cho ta chứ.

Tần Tiên Nhi trợn mắt liếc hắn bật cười:
– Đây là quần áo của ngoại tổ phụ Tiên Nhi. Người ngày xưa làm Binh Bộ Thị Lang, sau khi cáo lão về quê thì quy ẩn ở đây. Đây chính là đồ của của lão nhân gia.

– Thì ra Tiên Nhi xuất thân danh môn ?
Lâm Vãn Vinh giật mình nói:
– Khó trách nàng có tài học như vậy, thì ra kế thừa từ nương thân. Nhưng nếu có ngoại tổ phụ như vậy, Tiên Nhi quyết không thể gia nhập Bạch Liên giáo. Bên trong chắc đã xảy ra ẩn khuất gì, hi vọng không có quan hệ tới chuyện nàng không muốn nhắc tới cha?

Phía hậu viện của mộc ốc, có một lương đình nho nhỏ. Hắn sau khi thay đổi xiêm y xong thần thanh khí sảng, đứng ở trong lương đình phóng mắt ra xa thấy cảnh non nước mông lung trong khói sương mờ ảo, toàn thân cực kì thoải mái.

“Ngoại tổ phụ của nàng thật sự là biết lựa chỗ a! Nơi đây non xanh nước biếc, rừng thẳm giữa gió sương, thật sự là chốn dưỡng thân lý tưởng. Khó trách Tiên Nhi cùng nương thân nàng đều là có khí chất cao quí, tựa như tiên tử vậy. Lão tử từ nay về sau nếu không có gì làm sẽ mua sạch chỗ này, kinh doanh bất động sản, xây dựng vài đại mộc ốc, mấy chục cái hồ bơi. Mỗi ngày cùng Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Nhị tiểu thư, Tiên Nhân nói chuyện phiếm, chiêm ngưỡng phong cảnh. Khi mệt mỏi thì có thể lên giường để bàn bạc diệu sự sanh con đẻ cái. Con mẹ nó, đời còn chuyện gì đẹp đẽ hơn chứ? ”

Tần Tiên Nhân đứng ở phía sau hắn. Nàng vừa mới tắm rửa xong, thay một bộ đồ trắng rất thanh nhã, mái tóc dài tỏa hương thơm tự nhiên, lại tô điểm lên ít phấn hồng, trông như một đóa hoa đào vậy.

“Non nước đã đẹp người càng đẹp hơn, quả là một ý cảnh tuyệt diệu! Bây giờ mà không thực hiện mĩ sự, thật sự là có lỗi với bản thân! ” Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy, cười ha hả:
– Tiên Nhi, nàng thay quần áo lúc nào sao không gọi ta?

Tần Tiên Nhi sửng sốt:
– Kêu công tử làm cái gì?

Lâm Vãn Vinh ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt:
– Kêu ta làm hộ pháp cho nàng, bằng không bị bọn tiểu đồ nhìn thấy được, ta không phải chịu nhiều tổn thất hay sao?

Tần Tiên Nhi vừa thẹn vừa buồn cười, cúi mặt xuống thầm nghĩ: “Nói tiểu đồ này nọ gì, chàng so với bọn chúng còn gian hơn ! ”

Lâm Vãn Vinh thấy trên cái bàn trúc trước người Tần Tiên Nhi đã bày biện một bình trà nhỏ tinh tế và bốn cái chén sứ, bên cạnh đặt một cái hoả lò để đun nước. Tần Tiên Nhi thấy hắn ngẩn người, nhịn không được nhoẻn miệng cười:
– Công tử hôm nay tới Long Hoằng thôn này, nếu không dùng qua nước giống Long Hoằng cùng trà Long Tỉnh, sao có thể nói là đã tới nơi này?

Giếng Long Hoằng? Long Tỉnh? Hắn nhảy dựng lên hỏi lại:
– Nơi này là thôn Long Tỉnh?

Tần Tiên Nhi gật đầu:
– Long Hoằng thôn này nhờ giếng nước mà nổi tiếng, cho nên ngoại nhân thường gọi nơi này tên là Long Tỉnh thôn.

“Trời ơi! Nguyên lai là tới Long Tỉnh thôn, lão tử thật sự là có số mà chưa biết hưởng rồi.” Lâm Vãn Vinh mặc dù đối với trà đạo cũng không rành rõi gì, nhưng Tây Hồ Long Tỉnh bốn chữ như sấm nổ ngang tai, làm gì mà hắn không biết.

– Như vậy nơi đây chính là nguồn gốc của Tây Hồ Long Tỉnh rồi.
Lâm Vãn Vinh liên tục thở dài:
– Long Tỉnh thôn, quả nhiên sơn thanh thủy tú, cảnh vật mỹ lệ. Tiên Nhi, nàng sinh ra đã xinh đẹp như thế, chắc là tiên nữ vườn trà rồi.

Tần Tiên Nhi chúm chím cười, sau đó vươn tay pha nước ấm vào bình trà nhỏ, dùng nước ấm tráng chén trà rồi bắt đầu rót trà ra chén. Một cỗ hương khí nhàn nhạt dần dần phảng phất khắp không gian đình viện. Lâm Vãn Vinh đối với trà đạo chỉ là đầu gỗ, nhưng khi hít thở thấy mùi hương trà Long Tỉnh này, tâm hồn bất giác cũng cảm thấy thật sảng khoái: “Mẹ ôi, Tây Hồ Long Tỉnh chánh tông, thuần tịnh màu xanh biếc tự nhiên, ngàn vàng cũng khó mà mua nổi, hương vị chắc thơm ngon vô cùng.”

Tần Tiên Nhân rót trà vào chén, vừa đủ bảy phần là ngừng, thấy lá trà long tỉnh hình thể như cây thương, nhị hoa non mới chớm, lá đan nhau sặc sỡ như lá cờ. Đúng là trà tốt thượng hảo hạng.

Lâm Vãn Vinh không hiểu lắm về trà đạo, chỉ thấy Tiên Nhân tay trắng, mũi ngọc, đôi môi anh đào, lúc mỉm cười đôi má lại hiện lên hai lúm đồng tiền trông thật đáng yêu. Uống trà rồi hân thưởng người đẹp, hắn liền nở nụ cười dâm tà. Tần Tiên Nhi nâng chén trà, đưa tới trước mặt Lâm Vãn Vinh, khẽ nói:
– Mời công tử phẩm trà.

Nhưng yêu cầu để pha chế trà ngon thì Lâm Vãn Vinh còn hiểu chút đạo lí, nhưng bình phẩm trà thế nào hắn một điểm cũng không thông. Dùng tinh thần không biết không có ngại, Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Tiên Nhi, không dối gạt nàng. Kêu ta uống trà thì được chứ kêu ta phẩm trà thì ta thật không biết làm sao. Nàng có thể dạy ta không?

Tần Tiên Nhi mỉm cười:
– Phương pháp phẩm trà rất là đơn giản. Uống từng chút từng chút một, nuốt nhẹ từng ngụm, trà vừa trôi qua cổ họng, dần ngậm miệng lại, lưỡi đẩy đưa nước trà, hương sen dâng lên mũi, tựa như phún triều. Đấy mới gọi là nếm nước phẩm trà.

– Phún triều? Cái tên này sáng tạo ghê, ta rất thích!
Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng vài tiếng.

Tần Tiên Nhi hai tay nâng chén, hớp một ngụm nhỏ, làm ví dụ cho Lâm Vãn Vinh nhìn. Hắn nói:
– Tiên Nhi, pháp môn phẩm trà này, đối chuyên gia như nàng mà nói tự nhiên đơn giản, còn đối với ta mà nói thì rất khó khăn. Ta có một chủ ý, có thể đơn giản hóa quá trình này nhiều lần.

– Giản hóa như thế nào?
Tần Tiên Nhân ngạc nhiên.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Nguyên tắc này rất đơn giản, có tên là: nàng phẩm (trà) ta thưởng (thức).

– Thiếp phẩm chàng thưởng?
Tần Tiên Nhân nghi hoặc nhíu mày, còn chưa hiểu hết thì thân thể đột nhiên căng cứng, bị hắn ôm vào trong lòng, một cái miệng rộng nóng bóng đã khéo léo đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

Tiên Nhi cả người mềm nhũn, trong lúc đó nghe một thanh âm tà dị vang lên bên tai mình:
– Cái này gọi là: nàng phẩm ta thưởng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 12
Chương Quốc Vĩ bình thản ung dung, dường như một chút cũng không để tâm đến sự chỉ trích của Hạ Tưởng Hạ Tưởng mới mặc kệ thái độ của y như thế nào, tiếp tục nói: Hội nghị thường vụ là trường hợp rất nghiêm túc, mọi việc đều phải chú ý một chương trình, mặc kệ là phát ngôn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Vĩnh Hằng – Quyển 15
Lúc này nữ tu này đang không ngừng ăn ngón tay của mình, tiên huyết chảy đầm đìa. Nhưng nàng hình như hoàn toàn không hay biết chút nào. Trên mặt nàng lộ ra, là một loại cảm giác đói khát điên cuồng dường như vĩnh viễn cũng vẫn không có cách nào ăn no. Tất cả những điều này, khiến cho tâm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 41
Cấp trên phong tỏa tin tức, hiện tại rốt cục Lục Thiếu Du tung tích không bao nhiêu người biết, nếu hắn trốn trong quân đoàn, chúng ta muốn tìm hắn không dễ dàng, chỉ trách hắn ưa thích náo động, lúc này không thể buông tha. Ánh mắt Phượng Tuy âm trầm. Phượng Tuy đại nhân, sợ rằng Lục...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân