Lâm Vãn Vinh cả kinh, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán, quay về phía xe ngựa nói:
– Đại tiểu thư, ta đi gặp một người quen, sẽ lập tức trở về ngay.
Tiêu Ngọc Nhược vội vén rèm nhưng chỉ nhìn thấy hắn xoay người xuống ngựa, phi nhanh về hướng tửu lầu.
Lâm Vãn Vinh tiến vào tửu lầu, chạy thẳng lên lầu ba, trên này rất rộng lớn, khi hắn tìm thấy chỗ mình quan sát lúc nãy thì không còn thấy bóng dáng Ngụy đại thúc đâu cả.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ là ta hoa mắt ư? Lão nhân mù rõ ràng đã về nhà, nhưng sao lại xuất hiện ở Hàng Châu này? Trong lòng hắn vừa nghĩ vừa bực bội liền bước xuống lầu.
Trong một phòng đặt riêng ở phía trên, một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Một trung niên có sắc mặt hơi tái, mình khoác đạo bào màu vàng, khí chất ung dung, nhìn thân ảnh Lâm Vãn Vinh khẽ nói:
– Đó là Lâm Vãn Vinh mà ngươi nói ư?
– Bẩm chủ tử, chính là người này.
Đứng bên cạnh y là một lão nhân với đôi mắt trống trơn, không ngờ là một người mù. Nghe người trung niên hỏi, lão vội vàng cung kính đáp.
Người trung niên hứng thú liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gật gật đầu nói:
– Tiểu tử này cũng tinh lanh, ta và ngươi mới nhàn tọa trong chốc lát mà lại để hắn nhìn thấy. Việc kinh doanh của Tiêu gia gần đây đều là chủ ý của hắn phải không?
– Theo nô tài điều tra được thì quả thật là do Lâm Vãn Vinh một tay tạo ra.
Lão nhân mù nói.
Người trung niên cười:
– Hắn trông cũng giống người biết làm ăn. Nhìn dáng ngẩng đầu bước thẳng của hắn cảm giác không phải là dạng người tốt lành, rất đúng so với miêu tả của ngươi, thật thú vị. Xe ngựa ở kia là người của Tiêu gia ư?
– Đúng vậy, theo nô tài thì kia là Tiêu gia Đại tiểu thư.
Lão nhân cung kính nói.
– Tiêu Đại tiểu thư?
Trên mặt người trung niên xuất hiện một tia thất vọng, thở dài một cái rồi nói:
– Nhoáng cái đã là hai mươi năm qua đi. Không nghĩ tới con gái nàng đã lớn như vậy.
Trên mặt hắn phảng phất như đang hồi tưởng rồi nói:
– Mấy năm nay ngươi ở tại Tiêu gia, trông Quách tiểu thư như thế nào?
– Bẩm chủ tử, theo nô tài thấy, mấy năm nay Quách tiểu thư chịu nhiều đau khổ. Lão gia và thiếu gia của họ Tiêu lần lượt qua đời, toàn bộ Tiêu gia phụ thuộc vào nàng mà sinh tồn, quả thật không dễ dàng. Đến khi Đại tiểu thư lớn lên, nàng mới nhàn rỗi được chút ít.
Người trung niên gật đầu nói:
– Cũng không biết nàng có nhớ ta không? Năm đó ta cũng quá cẩn thận, bỏ qua cơ duyên.
Lão nhân mù vội nói:
– Chủ tử, đúng là năm đó ngài ẩn nhẫn nên mới thành đại sự, nô tài trong lòng bội phục vô hạn.
– Ẩn nhẫn gì chứ? Ta đã chịu đựng quá nhiều.
Người đó trên mặt hiện lên một tia tàn khốc, lại nói:
– Ngươi ở Tiêu gia mấy năm nay, Quách tiểu thư có biết thân phận ngươi không?
– Nàng không biết, năm đó nô tài chỉ nói là môn hạ của người bạn cũ của Tiêu lão thái gia, Quách tiểu thư vẫn rất tín nhiệm nô tài. Đến lúc nô tài rời khỏi Tiêu gia, nô tài đã tiến cử Lâm Vãn Vinh này.
Lão nhân nói.
Trên mặt trung niên nhân khôi phục vẻ lạnh nhạt nói:
– Nghe ngươi nhắc tới chuyện này, Lâm Vãn Vinh này thật ra có chút thủ đoạn. Trước hết cứ để hắn bảo hộ chu toàn cho Tiêu gia, những chuyện khác từ từ quan sát.
Có thể tìm được một lời tán thưởng của người trung niên nảy thật không dễ, lão nhân mù không vội vàng lên tiếng, ánh mắt trống rỗng như lóe lên chút u quang.
Lâm Vãn Vinh về tới trước xe ngựa, Tiêu Ngọc Nhược liếc mắt nhìn hắn hỏi:
– Ngươi đi đâu vội vàng như thế chứ?
Lâm Vãn Vinh không tìm thấy Ngụy lão nhân, tâm tình không vui, gật đầu nói:
– Thấy một người bạn cũ. À, đó là Ngụy đại thúc, Đại tiểu thư ngươi chắc biết chứ?
– Ngụy bá?
Đại tiểu thư nhíu mày nói:
– Ta đương nhiên biết ông ta, đó là môn hạ người bằng hữu của tổ phụ ta. Ông ta đã ở tại Tiêu gia ta đã nhiều năm, mấy tháng trước mới vừa rời khỏi. Ngươi và ông ta biết nhau ư?
Hóa ra là môn hạ bạn cũ của lão thái gia, khó trách Ngụy lão không cần làm gì, có thể ở tại Tiêu gia dưỡng lão. Lâm Vãn Vinh thuật lại chuyện xưa của mình và Ngụy lão một lần, Đại tiểu thư gật đầu nói:
– Ngươi vốn do Ngụy bá tiến cử, cũng khó trách, Ngụy bá xem mặt đoán người luôn chính xác, nương thân vẫn rất kính trọng ông ta.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
– Ánh mắt Đại tiểu thư cũng không tệ à.
– Da mặt ngươi thật sự dày.
Đại tiểu thư nhẹ giọng nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/04/2017 12:36 (GMT+7) |