Hắn mỉm cười nói tiếp:
– Có lẽ sẽ có một ngày, trong các quan viên lớn nhỏ ở Tự Châu sẽ xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người Miêu, nói không chừng đến cả phủ doãn Tự Châu cũng có xuất thân người Miêu ấy chứ!
Chúng nhân còn đang hưng phấn vì chuyện Trưởng lão Nghị sự đoàn, hắn lại nhắc đến tiếp chuyện người Miêu có thể thi trạng nguyên, làm đại quan, quả thực khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Bố Y lão đa là người trầm ổn nhất, nhưng nghe xong cũng không khỏi trợn mắt há mồm:
– Ngươi… ngươi nói thật sao? Người Miêu chúng ta thật sự có thể làm quan?
Lâm Tam nghiêm chỉnh đáp:
– Đại Hoa chúng ta dân chúng đông đảo, trăm tộc cùng sống với nhau, đời đời đều thân thiết như môi với răng, chẳng khác chi anh em ruột thịt. Bất luận thân phận địa vị ra sao, bất luận thuộc dân tộc nào, người người cũng đều là bình đẳng như nhau. Hương thân của Miêu tộc và bách tính của Hoa tộc cũng vậy, đều chăm chỉ chất phác, thông tuệ thiện lương, đương nhiên cũng có thể làm quan rồi!
Mấy cái kiến nghị của hắn, quả thực là vô cùng tiên tiến, chư vị trưởng lão nghe mà đều hưng phấn vô cùng, bắt đầu ồn ào nghị luận với nhau.
Qua một hồi lâu, một trưởng lão lớn tiếng hỏi:
– Ngươi là người thế nào, dựa vào cái gì mà nói ra những lời này? Cách nghĩ của ngươi tuy tốt, nhưng chỉ là ý của một mình người mà thôi, phải có hoàng đế ở kinh thành gật đầu mới được! Chỉ bằng vào một tên tiểu mễ đa trẻ tuổi như ngươi, chỉ nói suông như thế thì tính làm gì?
“Ta là người thế nào?” Hắn liếc nhìn sang An Bích Như. Thấy An tỷ tỷ đang đưa tình nhìn hắn, chỉ lắc đầu mỉm cười, nhưng lại không nói gì.
– Nói suông thì đương nhiên không thể tính rồi.
Hắn cười hì hì nháy mắt một cái:
– Tuy vậy, con người ta đây chủ ý xấu rất nhiều, trong kinh thành bằng hữu cũng không ít, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, nhất định có thể hoàn thành việc đó. Nếu không tin, các vị có thể hỏi thử Thánh cô xem!
“Thánh cô?” Chư vị trưởng lão đều vội vã nhìn về phía An Bích Như. Sư phụ tỷ tỷ mỉm cười lườm hắn một cái, lặng lẽ gật đầu.
Vị Hồng Miêu tiểu a ca này cười híp mắt lại, khuôn mặt không chút đứng đắn, mọi người đều không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng Thánh cô là lãnh tụ tinh thần của toàn Miêu trại, nàng đã gật đầu rồi, chuyện này tự nhiên chẳng thể là giả.
Loáng một cái, trong thạch thất đã lại ồn ào cả lên lần nữa, nếu thực sự có thể thi hành đúng theo như tên người Hoa này nói, đưa Trưởng lão đoàn vào ở trong nha phủ, cùng với quan phủ kiềm chế lẫn nhau, như vậy thì địa vị của người Miêu ở Tự Châu sẽ phát sinh một biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hoa Miêu một nhà, người người bình đẳng, đây là một cảnh tượng dụ nhân biết bao, đến lúc đó các hương thân ở toàn Tự Châu đều có thể thoải mái sinh sống rồi.
Trong khi đa số mọi người đang chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp thì vẫn còn có mấy người giữ được sự tỉnh táo. Một vị lão đầu đứng ngay phía sau Hàn Nông, nhìn địa vị chắc chỉ dưới Hàn Nông, là trưởng lão đứng thứ hai ở Miêu tộc này rồi, nhị trưởng lão nghi hoặc nhìn hắn, lớn tiếng truy hỏi:
– Ngươi là một người Hoa, tại sao lại giúp đỡ Miêu tộc chúng ta như vậy?
– Tại sao ta lại không thể giúp đỡ Miêu tộc chứ? Hoa Miêu lưỡng tộc vốn là tình thân như thủ túc, làm cho tất cả hương thân đều có thể sống những ngày tốt đẹp, là tâm nguyện mà mỗi con người lương thiện đều mong muốn, ta đương nhiên cũng không phải ngoại lệ rồi!
– Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Nhị trưởng lão nhìn hắn ánh mắt gian xảo đang rực sáng lấp lánh kia, tự nhiên là chẳng thể hoàn toàn tin tưởng.
– Điều này…
Lâm Tam liếc sang hồ li tỷ tỷ, An Bích Như khuôn mặt đỏ hồng, hơi cúi đầu xuống, có được sự cổ vũ to lớn này, hắn lập tức vui vẻ nói tiếp:
– Kì thực, tại hạ tới Miêu tộc lần này, chính là vì làm một chuyện đại sự quan trọng nhất trong đời một người, mong được các vị trưởng lão a thúc thành toàn cho!
Hắn ôm quyền hướng về phía chúng nhân khom người liên tục, rất là cung kính, kiến nghị mà vừa rồi hắn đề ra, đã được các trưởng lão khẳng định là chính xác, ấn tượng của mọi người đối với hắn cũng đã thay đổi. Một vị trưởng lão thân thiện hỏi:
– Tiểu mễ đa, vì chuyện gì mà khiến ngươi phải tới đây?
– A thúc, ta muốn xin Miêu tộc một thứ bảo bối mỹ lệ nhất!
“Bảo bối mỹ lệ nhất? Đó là thứ gì vậy?” Các vị trưởng lão nghe rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau. An Bích Như lén lườm hắn một cái, trong mắt tràn ngập vẻ dịu ngọt. Hàn Nông nhíu mày hỏi:
– Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, quanh co làm gì?
– Vâng, vâng!
Lâm Tam ngượng ngùng cười nói:
– Ta muốn lấy Thánh cô làm vợ!
– Cái gì…
Trừ Hàn Nông ra, các vị trưởng lão nghe mà đều đại kinh thất sắc, đồng loạt phẫn nộ quát to:
– Ngươi muốn lấy Thánh cô? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
– Tại sao?
Lâm Tam nhíu mày, lấy làm khó hiểu hỏi.
– Thánh cô là phượng hoàng mỹ lệ nhất của Miêu tộc chúng ta. Vô số mễ đa kính ngưỡng ái mộ người, sao có thể gả cho một tên người Hoa như ngươi chứ?
Nhị trưởng lão hừ một tiếng đáp.
– Người Hoa thì sao chứ?
Lâm Tam cười khà khà:
– Trên lịch sử Hoa Miêu cũng đã từng thông hôn với nhau rồi, ta và Thánh cô tình đầu ý hợp, tại sao không thể lấy nàng chứ?
– Thánh cô là người đứng đầu Miêu tộc chúng ta, nếu gả người cho một tên người Hoa, vậy Miêu tộc chúng ta phải làm sao đây?
Nhị trưởng lão hai môi mím chặt, không nhường một bước.
Tự Châu là nơi Hoa Miêu ở lẫn với nhau, hai tộc thông hôn cũng là chuyện thường thấy, cũng chẳng tính là kỳ lạ. Chỉ là thân phận của An Bích Như có chút đặc thù, nàng thân là cột trụ tinh thần của Miêu tộc, được vô số người kính ngưỡng, nàng muốn gả cho một người Hoa, người Miêu làm sao có thể dễ dàng đáp ứng chứ.
Trong các trưởng lão tại đây, Hàn Nông đại trưởng lão là người duy nhất đã biết trước một chút. Thấy hai bên đều không chịu nhượng bộ, cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co liền vội nói:
– Có gả hay không, gả cho ai, theo lý thì nên do Thánh cô quyết định, hay là chúng ta nghe ý kiến của người đi đã.
An Bích Như tuy phóng đãng vô cùng, nhưng nghe vậy hai gò má cũng không khỏi đỏ bừng lên. Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự, sao có thể giữ nổi bình tĩnh chứ? Nàng lặng lẽ cúi thấp đầu, mặt mũi đỏ rực như ráng chiều, thỏ thẻ nói:
– Tên Lâm Tam này có nhiều chủ ý quỷ quái, thủ đoạn xấu xa, khi ta ở bên ngoài, hắn thường xuyên khi phụ ta…
“Không phải chứ!” Lâm Tam nghe mà sững sờ: “Tỷ tỷ, sao nàng lại đem mọi chuyện nói ngược lại hết như thế, ai nhiều chủ ý quỷ quái hơn, ai thủ đoạn xấu xa hơn, ai khi phụ ai? Lão thiên là rõ ràng nhất mà! Cứ thế này, đám người đằng gái của nàng, ai còn dám gả nàng cho ta chứ?”
Hắn lo lắng đến nóng ran hết cả đầu lên. Lén liếc về phía thánh cô trừng mắt một cái, An Bích Như cúi gằm mặt, mặt đỏ tới mang tai, khẽ nói tiếp:
– … Bị hắn khi phụ nhiều rồi, ta… ta dần dần cũng thành quen. Lúc tức giận thì cũng đánh hắn, cãi nhau với hắn. Nhưng khi không không cãi, ngược lại lại cảm thấy nhớ nhung vô cùng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 13:39 (GMT+7) |