Thấy hai đoàn nhân mã xé gió lao tới, Kim Đao đại Khả Hãn gật đầu mỉm cười. Nàng lấy từ phía sau ra một miếng vải đen, bịt mắt con thanh thông mã lại, rồi dùng một cái rọ mõm bằng trúc bao miệng con ngựa, kể từ đó, thanh thông mã có mắt không thể nhìn, có miệng không thể ăn được.
Cao Tù nhìn thế rất lấy làm kỳ quái, vỗ vỗ con chiến mã vượt qua Lâm Vãn Vinh và Hồ Bất Quy, thấp giọng hỏi:
– Lâm huynh đệ, Ngọc Già làm gì thế?
– Bịt mắt ngựa, làm cho nó không sợ ánh lửa, bịt miệng nó, để đảm bảo không sợ dụ dỗ đồ ăn! Nha đầu này muốn chúng ta không tìm được cách hạ thủ.
Lâm Vãn Vinh cười giải thích. Lão Cao à một tiếng, vô cùng bội phục tâm tư của Ngọc Già.
Nói về điều khiển và thuật cưỡi ngựa, mã đội Đồ Tác Tá chiếm ưu thế hoàn toàn, trên đường chạy tới mục tiêu, kị thuật của họ được phát huy đến mức tận cùng, vượt lên trước Nguyệt Thị hơn mười trượng, vọt tới trước mặt Ngọc Già. Đại Khả Hãn vẫn ngồi trên mình ngựa bất động, chỉ khẽ gật đầu với Đồ Tác Tá, chờ xem họ làm được gì.
Hữu vương hiển nhiên cũng sớm có chuẩn bị, khi tới trước mặt Ngọc Già, hắn vung tay lên, phía sau có mười mấy tên kỵ sĩ liền chia làm hai bộ phận, bốn người nhảy tới phía sau thanh thông mã, đồng thời huy động roi ngựa, tiếng roi ngựa quất lên vun vút, nhưng không hề trúng vào người con ngựa. Đây là thủ đoạn người Đột Quyết thường dùng để đuổi ngựa, chỉ là lần này tựa hồ không thấy hiệu quả bao nhiêu. Thanh thông mã xoay tới xoay lui, nghiêng đầu một bên lắc lư qua lại, nhưng tuyệt không chịu chuyển động một bước.
Người Đột Quyết trên thảo nguyên đều có thể đuổi ngựa. Thấy tình cảnh này, nhịn không được đều kinh hô.
Cách đầu tiên không linh, Đồ Tác Tá cũng không lo lắng gì. Lại một chiêu khác được sử dụng. Phía sau có hai dũng sĩ thoát ra, tay cầm cỏ non mà đại mã Đột Quyết thích ăn nhất, đưa đến trước mặt thanh thông mã. Chỉ là ngoài miệng ngựa đeo rọ mõm, Ngọc Già giật mạnh dây cương, thanh thông tiểu mã ra sức lắc lắc hai cái, đẩy mớ cỏ bóng loáng non mềm kia sang một bên mà không hề lưu luyến một chút nào.
Ngựa không ăn cỏ, quất roi không đi, tình cảnh kỳ quái này thì đến cả những người Đột Quyết cả đời ở chung với ngựa cũng có chút mê hoặc.
Lâm Vãn Vinh cũng không để ý. Nhìn mã đội Đồ Tác Tá một trước một sau chia làm hai đội, hắn gật đầu hưng phấn, thì thầm:
– Cao đại ca, Hồ đại ca, chiến lược của chúng ta tạm thời sửa đổi, mặc kệ Đồ Tác Tá, trước hãy tập trung tinh lực đánh thủ hạ hắn. Đánh đội thứ nhất đang ở phía sau mông ngựa ấy!
Hồ Bất Quy nghe thế hiểu được ngay, đây là chiến thuật phá từ từ. Dù sao Đồ Tác Tá cũng không làm gì được ngựa của Ngọc Già, hắn tuyệt sẽ không chạy mất. Thừa dịp binh lực hắn đang phân tán, họ tập trung triệt hạ đám dũng sĩ thủ hạ hắn, biến hắn thành kẻ đơn độc, cuối cùng quay trở lại đối phó hắn.
“Hô…” Lâm tướng quân rít lên vài tiếng, lao lên cùng Cao Tù, loan đao trong tay lóe ra hàn quang.
Dũng sĩ Đồ Tác Tá đang mải quất roi ngựa phía sau, đưa cỏ ra phía trước, không hề quan tâm đến việc khác. Bộ lạc Nguyệt Thị hung hãn trong nháy mắt đã hiện ra, mã đội hơn mười người cuồng phong quét tới phía sau ngựa Ngọc Già.
– Coi chừng!
Nhìn thấy sát khí lẫm liệt của Nguyệt Thị, Đồ Tác Tá giật mình ý thức được nguy hiểm, kêu giật một tiếng, giục ngựa tới hòng cứu giúp tộc nhân mình.
Thắng thua chỉ trong chốc lát, sao Lâm Vãn Vinh có thể buông tha được thời cơ tốt như vậy. Hắn giục ngựa chạy như điên, hơn mười người nhảy vào trận địch, đánh thẳng vào bốn gã người Hồ sau lưng Ngọc Già. Nếu đánh hội đồng như vậy mà không thắng, không bằng hắn tìm một khối đậu phụ đập đầu vào cho chết đi.
“Hừ… !” Lão Cao hống một tiếng, loan đao trong tay căn bản không cần biến hóa gì, vô cùng đơn giản, nhằm thẳng vào mặt người Đột Quyết mà ra sức chém tới. Dũng sĩ bộ tộc Đồ Tác Tá đều cực kỳ dũng mãnh, nổi tiếng cả thảo nguyên, đâu thèm coi đám Nguyệt Thị nho nhỏ ra gì. Hắn vừa nhấc tay lên, loan đao trong tay đỡ lấy đại đao của Cao Tù.
“Đương…” Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh, tia lửa bắn ra, Cao Tù dùng hết thần lực, đại đao dùng sức đè xuống, ép thẳng vào cổ người Đột Quyết kia. Tên người Hồ gồng người lên, bao nhiêu gân xanh trên mặt nổi lên hết, mồ hôi cuồn cuộn tuôn ra, cổ tay đã run rẩy dữ dội.
“A… !” Tiếng kêu gào thê thảm, máu me bắn ra, Lâm tướng quân cũng không biết từ đâu thò ra, nhân dịp tiện nghi có sẵn, một đao không khách khí chém thẳng vào đầu người Hồ này, đồng thời thì thầm bảo:
– Cao đại ca, tốc chiến tốc thắng, đừng trì hoãn!
Hồ Bất Quy bên kia cũng rút soạt đao ra, chém một người Đột Quyết khác rơi xuống ngựa.
Huyết quang và tiếng kêu thảm thiết khơi lên cơn giận dữ của Đồ Tác Tá, hắn gầm lên “hừ… hừ”, vung loan đao lao tới.
Ba người Cao Tù đưa mắt nhìn nhau, nhìn một tên Đột Quyết còn đang chống cự, ba người ba cây đại đao, dùng hết toàn thân khí lực, đồng thời chém tới. Lực đạo cỡ này, cho dù Đồ Tác Tá có đến cũng không thể đỡ được, bốn gã người Hồ phía sau Ngọc Già trong nháy mắt đã bị biến mất không chút sủi tăm.
– Đi!
Lâm Vãn Vinh khẽ quát một tiếng, thoắt cái đã xông ra ngoài. Phía sau đao phong xẹt qua, Đồ Tác Tá gầm lên nhưng cũng đã muộn mất nửa bước. Hơn mười người cưỡi ngựa tới nhanh mà đi cũng nhanh, chém bốn gã tộc nhân của Đồ Tác Tá, rồi lại giục ngựa phóng đi, từ đầu chí cuối không thấy liếc mắt nhìn Ngọc Già.
– Huuu…
Những người ủng hộ Nguyệt Thị nhất thời phát ra một trận hoan hô kinh thiên, đến cả họ cũng không ngờ, Nguyệt Thị lại dũng mãnh như thế, quả là Hữu vương ăn phải quả đắng rồi. Lúc này bên người Đồ Tác Tá chỉ còn sáu bảy người, mặc dù hắn mạnh mẽ vô cùng, nhưng Nguyệt Thị chiếm được ưu thế nhân số!
Đồ Tác Tá vì sơ ý bị Nguyệt Thị đánh tập kích, sự tức giận trong lòng tự nhiên không cần phải nói nữa, nhưng chỉ cần đại Khả Hãn không bị người ta lấy mất, thì sự thể vẫn còn trong lòng bàn tay.
Dựa theo quy tắc, phải đem được Ngọc Già và ngựa của nàng đi, không cho sử dụng vũ lực công kích. Đồ Tác Tá trầm ngâm một lát, rồi ghé tai hai tộc nhân dặn dò vài câu, hai người này xếp cỏ khô thành một vòng tròn có lỗ hổng, thanh thông mã đang ở chính giữa vòng tròn này, sau đó đốt lửa.
Hỏa quang bốc lên, Ngọc Già và thanh thông mã của nàng bị rơi vào chính giữa, nếu muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có một con đường, đi theo lỗ hổng về phía trước!
– Tiểu tử này quả là thông minh, biết dùng lửa!
Bọn người Cao Tù sau khi bỏ chạy, bây giờ đã dừng lại từ từ đi từng bước, nhìn xa xa đã thấy vòng lửa bốc lên. Đồ Tác Tá cũng biết Nguyệt Thị đang đợi để tung ra làn sóng công kích thứ hai, sớm đã chuẩn bị đội hình phòng thủ, làm họ không có chỗ nào có thể xuống tay.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Rất thông minh hả? Không ngờ! Chỉ là ngựa bị Ngọc Già bịt mắt, căn bản không sợ ánh lửa, Đồ Tác Tá chỉ ép Nguyệt Nha Nhi tự mình giục ngựa đi tới. Nhưng hắn quên, Nguyệt Nha Nhi quy định chỉ trong vòng ba bầu cát, nếu đốt lửa để nàng đi tới, mỗi lần đi tới được vài bước. Cứ như vậy tiếp tục, chỉ sợ ba ngày cũng không tới đích! Nhưng, Đồ Tác Tá thật ra đã nhắc ta một điểm, hắn có thể sử dụng lửa, ta cũng có thể dùng lửa mà! Cao đại ca, tìm vài cây gậy gỗ, bảo các huynh đệ buộc mồi lửa, rồi bỏ vào đó chút cỏ khô, đợi lát nữa dùng!
Cao Tù vội vàng lĩnh mệnh. Một lát sau, mọi người đều đã buộc chặt mồi lửa.
Đang nói chuyện, Ngọc Già quả nhiên đã lên tiếng giục thanh thông tiểu mã. Nhưng con tiểu mã đó tựa hồ đến cả chủ nhân nói cũng không chịu nghe, đảo quanh qua lại một lúc lâu, xem ra không tình nguyện động đậy một bước để đi ra ngoài vòng lửa, chỉ ngửa đầu không ngừng hắt hơi.
Tộc nhân Hữu vương lại làm thêm một vòng lửa nữa, Đồ Tác Tá cũng đã ý thức được vấn đề thời gian, hắn đi vòng quanh thanh thông mã của Ngọc Già một lúc lâu, cũng không tìm được vấn đề nằm ở nơi nào.
Hồ Bất Quy bên này cũng nhìn ra vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm:
– Quái, ngựa của Ngọc Già có chuyện gì thế nhỉ, sao không chịu đi? Xem thần thái nó, ngoại trừ không muốn đi, tất cả đều rất bình thường!
Lão Cao cười ha hả:
– Không đi là tốt, Nguyệt Nha Nhi không cần gả cho tên tiểu bạch diện Đột Quyết này nữa. Hắc, hắc, mau nhìn, Đồ Tác Tá muốn dùng sức mạnh rồi… Mẹ nó, tiểu tử này thật không biết xấu hổ!
“Dùng sức mạnh?! Đột Quyết Hữu Vương dùng sức mạnh với Kim Đao đại Khả Hãn?” Lời này quả thực động trời, tất cả mọi người đều chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại. Thì ra Đồ Tác Tá đi vòng quanh con ngựa vài vòng, thật sự không tìm được cách nào cả. Một là không làm, hai là làm tới cùng, hắn nắm cương của thanh thông mã, dùng sức kéo về phía trước.
Ngọc Già khẽ cau mày, nhưng không hề lên tiếng, xem ra cũng cam chịu trước hành động của hắn.
“Mẹ nó! Không phải đã sử dụng bạo lực sao? Phạm quy, Phạm quy rõ ràng, yêu cầu loại bỏ Hữu vương!” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng căm tức, người Đột Quyết đang vây xung quanh theo dõi cũng lắc lắc đầu, phá lên cười ha hả. Cử động này của Hữu vương quả thật làm mất hết thân phận, uy danh của hắn, nhưng ngẫm lại hắn cũng là vì Kim Đao Khả Hãn mĩ lệ, nên việc này cũng có thể cho qua được.
Thanh thông tiểu mã xem ra phản ứng đối với hành vi của Hữu vương, gò cứng thân thể, mặc kệ hắn lôi làm sao cũng không động đậy. Tộc nhân Đồ Tác Tá cũng tới hỗ trợ, ba bốn tráng hán cùng nhau lôi dây cương, còn có hai tên ở phía sau đốt lửa, Điêu Dương Đại Tái hôm nay quả trở thành kỳ quan ngàn năm khó gặp trên thảo nguyên!
Cao Tù nhịn không được, nhảy dựng lên chửi:
– Đám nam nhân khi dễ một thiếu nữ như vậy, con mẹ nó thật đúng là mất thể diện!
Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu:
– Ta đang cảm thấy, Ngọc Già mới là người khi dễ Đồ Tác Tá, ngươi không thấy à, lôi kéo như vậy một lúc rồi, mà tiểu mã của nàng căn bản không nhúc nhích lấy một bước!
Quả nhiên, vô luận Đồ Tác Tá dùng sức như thế nào, thanh thông mã dường như rất ghét họ, trước sau không nhúc nhích một bước, lỗ mũi đã thấp thoáng có vài vệt máu.
– Đồ Tác Tá, ngươi muốn dùng sức mạnh sao?
Rốt cục, đến cả Kim Đao đại Khả Hãn cũng không thể nhịn, nổi giận quát lên. Những người Hồ chung quanh cũng kêu gào chửi rủa.
– Giết!
Thấy mọi người chuẩn bị dừng tay, Lâm Vãn Vinh phát ra một gầm giận dữ, tiếng vó ngựa vang lên. Nguyệt Thị bộ lạc đã tới rồi!
Đồ Tác Tá hừ một tiếng, buông tay dắt ngựa ra, cùng tất cả tộc nhân nghiêm chỉnh đứng đợi Nguyệt Thị đến.
Tốc độ ngựa cực nhanh, chốc lát như muốn đụng vào Hữu vương rồi, trong mắt Đồ Tác Tá hiện lên ánh hung tàn, mã đao vung lên hét lớn một tiếng:
– Các dũng sĩ, tiêu diệt Nguyệt Thị, lên!
Song phương còn cách hơn hai mươi trượng là lao thẳng vào nhau. Tốc độ ngựa của Lâm Vãn Vinh không giảm, nhìn vòng lửa gần trong gang tấc đang cháy bùng bùng, đột nhiên gầm lên một tiếng:
– Các huynh đệ, châm lửa!
Mộc côn trong tay hắn buộc mồi lửa thô sơ đơn giản, lập tức bắt lửa sáng rực, mười cây lửa cùng bốc lên.
Đồ Tác Tá còn chưa ý thức được họ muốn làm gì, song phương tiếp cận nhau rồi.
“Phóng!” Hồ Bất Quy dùng tiếng Đột Quyết rống lên, hơn mười cây đuốc khổng lồ như có mắt lao ra. Khoảng cách song phương quá gần, căn bản không kịp tránh, những tia lửa bắn tung tóe, tộc nhân Đồ Tác Tá luống cuống tay chân né tránh hoặc gạt những ngọn đuốc kia, tuấn mã dưới thân họ bị hỏa quang kích thích kinh động, co chân cong người, hất đầu hí lên, trận hình người Hồ nhất thời đại loạn.
– Đừng loạn, theo ta lên!
Đồ Tác Tá thân trải trăm trận, dùng sức kéo dây cương, ổn định con ngựa đang rối loạn, cất tiếng hét lớn.
Trong thời điểm mấu chốt đâu thể dễ dàng bỏ qua được chứ! Hồ Bất Quy hống lên một tiếng, lao lên như mũi tên xé gió dùng một đao chém thẳng vào đầu đối thủ, đối tượng hắn chọn lựa không phải là ai khác, mà chính là Hữu vương Đột Quyết Đồ Tác Tá!
Đồ Tác Tá danh chấn thảo nguyên, thực lực đâu giống như người bình thường. Đối mặt với mũi đao Hồ Bất Quy đang dũng mãnh lao tới, hắn không né không tránh, vung đao nghênh tiếp.
“Choang… !” Những tia lửa tóe ra, Hồ Bất Quy chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, loan đao cơ hồ bay ra ngoài.
Hữu vương nắm chặt loan đao, trong mắt cũng có vài phần kinh ngạc, Nguyệt Thị nho nhỏ mà cũng có dũng sĩ như vậy!
“A!” Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đồ Tác Tá quay đầu lại nhìn, Chỉ thấy hơn mười đối thủ thừa dịp đội hình của tộc nhân mình đang loạn, bằng vào ưu thế nhân số, đã thực hiện chia cắt tuyệt đối. Hai người đầu lĩnh cực kỳ hèn hạ, một người dựa vào sức mạnh như trâu mà chém tới, tên còn lại chuyên đi sau lưng chém giết. Đội hình còn lại của Đồ Tác Tác chỉ còn sáu đến bảy tộc nhân, trong chớp mắt đã ngã xuống hết một nửa.
“Húuu… !” Đồ Tác Tá gầm lên, vung đao lao tới, phẫn nộ xoay người đi cứu tộc nhân mình. Hồ Bất Quy lao đến bên theo hắn như bóng với hình, mỗi đao xuất ra đều trực chỉ vào chỗ yếu hại, cuốn lấy hắn, nhưng lại không liều mạng với hắn.
“Bị lừa rồi!” Hữu vương lúc này mới tỉnh ngộ ra: “Tên Nguyệt Thị tộc nhân đối diện chỉ chuyên bám lấy mình, khí lực của hắn có lẽ cũng chỉ kém mình vài phần, nếu hắn cứ bám lấy mình thì cũng dễ dàng, nhưng như thế đồng bọn của hắn sẽ có nhiều thời gian. Nếu đợi mình thu thập được hắn, thì tộc nhân của mình cũng sẽ bị tộc nhân của hắn tiêu diệt hầu như không còn một mống.”
Nghĩ đến thế, Đồ Tác Tá nổi giận đùng đùng, hắn bộc phát tất cả sức mạnh của mình, hắn gào lên một tiếng, loan đao nhanh như thiểm điện chém thẳng vào mặt Hồ Bất Quy. Lão Hồ lắc người né tránh, mũi đao của Hữu vương Đột Quyết thế nhanh không ngừng nghỉ, cứ hết thế này đến thế khác, một đạo hàn quang lại quét vào bụng Hồ Bất Quy làm hắn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh.
Nhân cơ hội này, Đồ Tác Tá cước đạp yên ngựa, gầm lên một tiếng, quay đầu lại hướng về phía Nguyệt Thị tộc nhân đang tụ tập phóng tới.
Lấy hai đánh một, có nhân số ưu thế, lại có lão Cao trời sinh chuyên đánh đấm như vậy, vốn tưởng rằng dễ dàng làm thịt, nhưng những dũng sĩ của Đồ Tác Tá quả nhiên danh bất hư truyền, thân ở thế kém, nhưng hoàn toàn không sợ hãi, mỗi người đều hung tợn không sợ chết. Một trận này cũng mất rất nhiều công, hại Hồ Bất Quy thiếu chút nữa gặp độc thủ của Đồ Tác Tá.
– Cẩn thận!
Cao Tù và Lâm Vãn Vinh hợp lực chém rơi ngựa một dũng sĩ cuối cùng của Đồ Tác Tá, vừa xoay người lại đã thấy Hữu vương Đột Quyết giục ngựa như bay, đao như thiểm điện, bổ thẳng vào lưng Lâm Tam, chỉ còn cách hơn một trượng, tiếng gió rít lên vù vù bên tai.
– Con bà ngươi!
Trong lúc nguy cấp, mũi đao đã đến gần sau lưng, căn bản không kịp nhìn tình hình phía sau, Lâm Vãn Vinh cắn răng, cố quay đầu lại, loan đao trong tay rời tay, bắn ra thật nhanh, lao thẳng vào mặt Đồ Tác Tá.
Khoảng cách chỉ có hơn một thước, căn bản không thể tránh né, một đao này tuy có thể chém được tên Nguyệt Thị tộc nhân đó, nhưng mình lại cũng bị uy hiếp tính mạng. Đồ Tác Tá do dự một chút, một tiếng “choang” vang lên, gạt văng “phi đao” của Lâm Vãn Vinh đang bổ tới. Cao Tù nhân cơ hội này, nghênh đao lên, cản trở thế công của Đồ Tác Tá
“Xem như lấy lại được một cái mạng!” Chưa kịp sợ hãi, lửa giận đã bốc lên đầu: “Mẹ nó, người Đột Quyết giỏi lắm hả? Lão tử sợ gì ai chứ!”
Thấy Hữu vương vung đao nghênh đón Cao Tù, mà khoảng cách giữa Đồ Tác Tá và mình cũng chỉ còn chưa tới nửa trượng, Lâm Vãn Vinh đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy lên, xoát một cái đã nhảy tới sau lưng Đồ Tác Tá, kẹp cứng cổ hắn.
“Lâm… Lâm tướng quân… !” Hồ Bất Quy sợ hãi không nói nên lời.
Những người Hồ chung quanh chết lặng! Không ai ngờ được, không ngờ nhất là Nguyệt Thị bộ lạc lại có ý chí chiến đấu cường hãn như vậy, không chỉ tiêu diệt hết dũng sĩ của Đồ Tác Tá, mà còn nhảy lên cả lưng ngựa của đánh giáp lá cà với Hữu vương. Màn cuối cùng quả thực quá sức bất ngờ! Người Hồ hoan hô kinh thiên động địa, lần này, ai nấy đều nhất trí ủng hộ kêu tên của Nguyệt Thị bộ lạc nhỏ yếu, đến cả trong mắt Nguyệt Nha Nhi cũng nổi lên vẻ kinh sắc, rồi khẽ gật đầu.
Nguyệt Thị tộc nhân lại cường hãn như vậy, Hữu Vương Đột Quyết chấn động. Hắn một đao chế trụ thế công của Cao Tù, tay trái vòng ra phía sau đấm vào đầu tên đang tập kích!
– Dám chém ta? Ta bóp chết ngươi!
Trong lòng Lâm tướng quân nổi giận, hai tay nhanh như thiểm điện ra sức chọc vào mắt Đồ Tác Tá.
“A… !” Hữu vương đau quá kêu lên thảm thiết, vang vọng cả thảo nguyên, hắn ra sức lắc lắc đầu, tuấn mã dưới thân ngẩng đầu hí vang, dường như cảm giác được sự đau đớn của chủ nhân. Vừa diễn ra cảnh này, tất cả người Đột Quyết đều ngây người, Ngọc Già cũng sửng sốt!
Nói về bổn sự đánh giáp lá cà, Đồ Tác Tá là người thứ nhất thứ nhì trong cả Đột Quyết, nhưng hôm nay hắn trong lúc phân tâm, một tay phải đối phó Cao Tù cường hãn, bên kia lại ứng phó với sự tập kích từ phía sau, lại đụng phải một tên có thủ đoạn hạ lưu móc mắt chưa từng thấy trên thảo nguyên, chỉ một lần bất ngờ đã thảm hại thê lương.
Cao Tù thấy thế thầm khoái trá: “Đúng là ngươi không thể tưởng được thủ đoạn của Lâm huynh đệ!”
Mắt Đồ Tác Tá bị thương, tầm nhìn hoàn toàn giảm sút, ý nghĩ cũng rối loạn, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Hữu vương Đột Quyết, sự cường hãn của hắn hoàn toàn không phải phô trương. Hắn một tay giữ chặt cương ngựa, lợi dụng kỹ thuật khống chế ngựa cực cao, để ngựa nhấc đầu lên cao, không ngừng chồm lên, muốn vứt tên Nguyệt Thị tộc nhân phía sau ra. Đồng thời, tay kia cũng thò về phía sau, ra sức đánh mạnh. Trong cơn đau đớn, sức lực của cánh tay hắn đã giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn vun vút mạnh mẽ đấm thẳng vào mũi Lâm Vãn Vinh.
Ướt ướt, âm ấm. Không cần nghĩ cũng biết là máu mũi chảy ra rồi. Mùi máu kích thích hung tính, thừa dịp mắt Đồ Tác Tá còn đau đến mơ hồ, hắn đấm nhanh như điện, dùng chiêu “song lôi quán nhĩ”, một tả một hữu.
– Bụp… bụp!
Hai tiếng vang lên, một cú đòn rất nặng đánh vào huyệt Thái Dương của Đồ Tác Tá.
Hai người bây giờ đã hoàn toàn quấn vào nhau trên ngựa, Cao Tù cầm đao ngắm một lúc lâu, nhưng lại sợ lỡ tay chém nhầm, chém trúng vào Lâm huynh đệ.
Trận này không phải chơi, đổi là người khác, chỉ sợ xỉu rồi. Hữu vương ra sức vung tay, loan đao trong tay cũng cầm không vững, choang một cái rơi trên mặt đất. Nhưng hắn sức lực rất mạnh, đâu dễ dàng bị đánh ngã như vậy được, một tiếng gầm lên, lại đấm vào ngực Lâm Vãn Vinh.
Muốn tránh cũng không được, Lâm Vãn Vinh vung quyền, đấm thẳng vào mũi, hoa máu tóe ra, mặt Đồ Tác Tá bê bết máu, khuôn mặt dữ tợn, nhưng vẫn tiếp tục đánh vào trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh rên một tiếng, trong lòng như có hơn mười con côn trùng cắn xé. Huyết khí quay cuồng không ngừng, nhưng so với Đồ Tác Tá thì đòn này không đáng nhắc tới. Hai quyền của hắn vẫn đấm xuống như mưa, không ngừng đánh vào huyệt Thái Dương của Hữu vương.
Từ lúc bị móc vào con ngươi, bị tên Nguyệt Thị tộc nhân này leo lên lưng ngựa, Đồ Tác Tá quả là đi nhầm một nước, dẫn đến thua cả bàn. Nếu nói về đao chân thương thật, hắn không sợ ai cả, nhưng nếu nói về liều mạng đánh giáp lá cà, hắn có sức mạnh nhưng người khác giở thủ đoạn hèn hạ, ai thua ai thắng quả thật khó nói.
Năng lực kháng cự của Đồ Tác Tá có thể nói cực kỳ cường hãn. Tuy đầu óc choáng váng ý nghĩ kinh hãi, nhưng thủy chung không hề ngưng việc phản kháng, hắn chụp cứng eo Lâm Vãn Vinh, há miệng đầy máu cắn vào cổ hắn.
– Con bà ngươi!
Lâm Vãn Vinh một là không làm hai là làm đến nơi, đấm thẳng vào mũi hắn, phốc một tiếng, huyết quang tung tóe, Đồ Tác Tá mắt nổ đom đóm, mũi đã rách ra, máu chảy như suối. Lâm Vãn Vinh nhân cơ hội đấm thêm một quyền nặng, đánh trúng vào cằm hắn, làm gần cả một hàm răng rụng lả tả rơi ra ngoài.
Tuấn mã dưới thân Đồ Tác Tá quả là thông linh, nó cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm, đột nhiên ngẩng cổ hí dài, hai chân giơ cao, nhưng tên Nguyệt Thị tộc nhân vẫn tiếp tục.
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh vô cùng, nhân cơ hội này, nắm lấy cơ thể Hữu vương, dùng sức vật hắn xuống đất. Lúc Đồ Tác Tá sắp ngã ngựa, đột nhiên mở mắt ra, cả mặt đầy máu rất dữ tợn, a lớn một tiếng, phun ra một búng máu, dùng sức bóp chặt hông Lâm Vãn Vinh. Hai người cùng nhau rơi xuống.
– A!
Một kêu thảm thiết vang lên tận trời.
– Lâm huynh đệ (tướng quân)…
Cao Tù và Hồ Bất Quy đồng thời khẽ hô, cả hai lao nhanh tới phía trước. Lúc này, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh quỳ trên mặt đất, một chân vung lên đạp thẳng vào chỗ kín của Đồ Tác Tá. Tuy không thấy rõ mặt Lâm Vãn Vinh, nhưng có thể cảm giác được hắn đang cười âm hiểm. Hữu vương Đột Quyết che hạ bộ, lăn lộn trên đất, tru lên như chó.
“Quá độc ác!” Lão Cao nhìn chết lặng người: “Sau này cho dù Hữu vương có thể đi vào Đột Quyết vương cung, nhưng cũng không phải đi làm Hãn vương, mà là đi làm thái giám rồi!”
Nhìn Hữu Vương Đột Quyết đau đớn lăn lộn, Lâm Vãn Vinh nháy mắt với Hồ Bất Quy, ra hiệu cho hắn tiếp tục “dây dưa”. Cơ hội tốt như vậy, lão Hồ làm sao buông tha được? Hắn rút đao ra, quất một phát vào đùi Đồ Tác Tá, Lâm Vãn Vinh đứng gần nhất, nghe rõ ràng tiếng xương gãy răng rắc.
– Dừng tay!
Ngọc Già bên kia rốt cuộc ngồi không yên nữa, vội kêu lên.
Hồ Bất Quy xoay người lại cung kính, một tay để lên ngực, quay về Kim Đao đại Khả Hãn cúi chào. Ngọc Già gật gật đầu, nghiêm nghị bảo:
– Nguyệt Thị, các ngươi là một bộ lạc rất giỏi!
Trên thảo nguyên vang lên tiếng hoan hô rung cả trời đất, Đồ Tác Tá thất bại! Nguyệt Thị nhỏ bé đã hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, họ đánh bại Đột Quyết Hữu vương một đời bất bại. Thảo nguyên vẫn sùng bái anh hùng, không thể nghi ngờ gì nữa, Nguyệt Thị chính là anh hùng của họ.
Dưới tình hình này, Đồ Tác Tá đã mất chiến lực, tộc nhân Hữu vương cúi đầu ủ rũ đưa hắn ra ngoài. Hữu vương nhắm mắt lại, nhịn cơn đau nhức, quát lớn:
– Nguyệt Thị bộ lạc, sỉ nhục hôm nay, Đồ Tác Tá nhất định sẽ bắt các ngươi trả gấp bội! Các ngươi chờ đó!
– Đồ Tác Tá!
Ngọc Già trầm giọng:
– Ngươi bất tất nhụt chí, bổn Hãn tin ngươi nhất định sẽ đông sơn tái khởi thôi!
– Ngọc Già…
Hữu vương mắt rơm rớm, thốt lên phương danh đại Khả Hãn, rồi biết không đúng, hắn vội sửa lời:
– Đại Khả Hãn, ngài tin ta đi, Đồ Tác Tá là người mạnh nhất trên thảo nguyên! Ta nhất định sẽ không để ngài thất vọng!
Ngọc Già khẽ gật đầu, thở dài, phất tay ra hiệu cho tộc nhân đưa hắn ra.
Người hưng phấn nhất khoái chí nhất còn ai khác trừ tiểu Khả Hãn ra. Hắn đứng lên, lớn tiếng nói:
– Nguyệt Thị tộc nhân, các ngươi là bộ lạc dũng mãnh nhất thảo nguyên. Bổn Hãn tuyệt không nói đùa, nhất định thưởng cho các ngươi một hãn huyết bảo mã tốt nhất! Mặt khác, ta sẽ thưởng cho các ngươi đồng cỏ phì nhiêu, để tộc nhân các ngươi ăn no mặc ấm, hưng thịnh lớn mạnh, lại lập thêm kì công cho Đột Quyết chúng ta!
– Tạ Khả Hãn!
Hồ Bất Quy “cảm kích rơi nước mắt”, cúc cung hành lễ.
Cao Tù đi đến trước người Lâm Vãn Vinh, la lên:
– Lâm huynh đệ, ngươi sao rồi?
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng:
– Không có việc gì, chảy vài lít máu mũi thôi, về nhà ăn mấy trăm củ nhân sâm ngàn năm là được! Quan trọng nhất là, hôm nay đánh thật sướng! Phì, cái gì dũng sĩ thảo nguyên, cứt chó! Ta đã sớm thấy tên tiểu tử này không vừa mắt rồi!
Lão Cao cười hì hì:
– Bởi vì hắn dây dưa với Nguyệt Nha Nhi… Tất cả mọi người đều là nam nhân, ta có thể giải thích được!
“Ngươi giải thích cái rắm!” Lâm Vãn Vinh bật cười lắc đầu.
Hữu Vương bại trận, mà đồng hồ cát chỉ còn có một nấc nữa thôi, đại Khả Hãn và ái mã của nàng vẫn hoàn toàn bất động, thoạt nhìn xem ra cướp Khả Hãn quả là việc không làm được!
– Nguyệt Thị tộc nhân, mặc dù các ngươi dũng cảm nhất thảo nguyên, nhưng các ngươi làm bị thương Hữu vương Đột Quyết tôn quý Đồ Tác Tá,
Đại Khả Hãn đôi mắt chợt lạnh đi, đột nhiên nghiến răng:
– Những người hôm nay thượng tràng, mỗi người đánh gãy một chân, bồi tội cho Hữu vương! Ngày sau, ta phong thưởng cho bộ tộc các ngươi, để họ được tôn nghiêm phú quý, vĩnh viễn không bị khi dễ…
“Cái gì?!” Lão Cao nhất thời ngẩn ra, vội vàng nắm chặt loan đao.
Ánh mắt Ngọc Già băng giá, bốn phía sớm có thiết kỵ Đột Quyết tràn lên.
Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra: “Đây là món đồ chơi của Ngọc Già thôi. Đồ Tác Tá tuy trọng thương, nhưng thế lực bộ lạc hắn vẫn còn, muốn trấn an họ phải có người hy sinh, còn Nguyệt Thị thủ thắng, nếu so với bộ tộc Hữu vương thì lực lượng cơ hồ không đáng nói, họ đương nhiên là con dê thế mạng tốt nhất!”
Hữu vương tuy thất bại, Nguyệt Thị cũng không thắng, người thắng lợi chính thức là nha đầu Ngọc Già!
Tất cả tướng sĩ Đại Hoa đều nắm chặt loan đao, giữa sân tình thế khẩn trương đến không thể hít thở. Lâm Vãn Vinh nghiến răng, ghé tai Hồ Bất Quy nói vài câu.
Lão Hồ ra roi cho ngựa bước lên, ngạo nghễ nói:
– Khải bẩm đại Khả Hãn, hôm nay trận đấu Điêu Dương chưa chấm dứt, trong vòng thời gian quy định, Nguyệt Thị ta chắc chắn có thể đưa đại Khả Hãn tới đích!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 12:36 (GMT+7) |