Qua dãy núi non trùng trùng điệp điệp, cái đập vào mắt đầu tiên là một tấm thảm xanh biếc mênh mông, trải rộng không ngớt, chạy thẳng về phía chân trời. Điểm lên đó là vô số các loài hoa nhỏ đủ mọi màu sắc, như những ngôi sao rơi xuống, mỹ lệ tuyệt vời. Một dòng sông rộng lớn trong ngần, cuồn cuộn đổ xuống, chậm rãi xuôi về phương xa, dưới mặt trời mùa xuân ấm áp, mặt nước lấp lánh, ánh lên những sắc vàng chói chang.
– Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!
Bôn ba mấy tháng, xuyên Tuyết Sơn, vượt Đại mạc, nếm trải sinh tử trùng trùng, một lần nữa lại thấy cả thảo nguyên xanh biếc, các tướng sĩ nhịn không được hoan hô ầm ĩ, vui đến phát khóc.
Từ núi Hạ Lan tới núi A Nhĩ Thái, họ đi một con đường chưa bao giờ có người đặt chân đến, không chỉ vượt qua thảo nguyên xâm nhập vào những bộ lạc người Hồ, mà còn thần không biết quỷ không hay lẳng lặng tiến vào mảnh đất vốn được coi là trái tim của người Đột Quyết. Lần đầu tiên vượt qua núi Hạ Lan, lần đầu tiên bước vào thảo nguyên A Lạp Thiện, lần đầu tiên đứng trước vương đình Khắc Tư Nhĩ của người Hồ, giấc mộng của vô số tướng sĩ biên thùy, nay đã được họ nhất nhất thực hiện thay, đây khẳng định là một chuyến đi vĩ đại nhất trong lịch sử Đại Hoa, sẽ được sử sách ghi lại, một cuộc trường chinh vừa vĩ đại vừa quang vinh.
Dọc theo con sông, vô số trâu, bò, cừu, dê đang nhàn nhã gặm cỏ uống nước, thỉnh thoảng chạy tới chạy lui. Những đàn tuấn mã tung vó hí vang, bờm phát phơ trong gió, như những đợt sóng chập chùng. Xa xa vọng lại những tiếng ca cao vút, trong trẻo, đó là tiếng hát của người Hồ trên đồng cỏ, âm thanh ngân vang, không ngừng phiêu đãng.
Cỏ xanh, nước biếc, trời thăm thẳm, thảo nguyên A Lạp Thiện tươi đẹp an bình, giống như đào nguyên nằm ngoài cõi trần tục.
Cảnh đẹp trước mắt hiện ra như vẽ, nhiệt huyết mọi người sôi trào, đến cả Hồ Bất Quy vốn là người trầm ổn như vậy cũng không nhịn được phải ứa lệ, lẩm bẩm nói:
– Đã tới, chúng ta thật sự đã tới! Thật đúng đây là Khoa Bố Đa. Qua nơi này, chúng ta có thể đã đến được vương đình Khắc Tư Nhĩ của người Hồ rồi. Lão Cao, hình như ta đang nằm mơ… mau, mau đánh ta hai cái.
Cao Tù cười hắc hắc rồi trở nên nghiêm túc:
– Cái gì nằm mơ, lão Cao ta luôn luôn tin tưởng, chỉ cần có Lâm huynh đệ dẫn dắt, mặc kệ phía trước có khốn khó bao nhiêu, chúng ta nhất định sẽ tới Khắc Tư Nhĩ. Sao, ta đoán đúng không?!
“Da mặt tên này dày thật. Chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Lâm tướng quân rồi!” Hồ Bất Quy bất lực lườm hắn, cười khổ lắc đầu.
– Lâm đại ca, tiếp theo chúng ta đi đâu? Cứ như vậy mà đánh giết à?
Nhìn đám dê, trâu ở hai bờ sông, mắt Lý Vũ Lăng sáng bừng. Mấy ngày nay, thương thế hắn đã khỏi hẳn, sức lực cũng hồi phục lại bảy, tám phần, lúc này khoa chân múa tay nhảy nhót như một đứa trẻ.
– Gấp cái gì.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lướt mắt nhìn về bốn phía:
– Khoa Bố Đa này là một chỗ tốt, cất giấu rất nhiều bảo bối, ta muốn tìm một vật ở đây!
– Bảo bối?!
Vừa nghe hai chữ này, mắt Cao Tù đã trở nên xanh lè:
– Bảo bối gì? Vàng bạc tài bảo hay là trân châu mã não? Lâm huynh đệ cứ yên tâm, lão Cao ta giỏi nhất là tìm bảo bối đó. Cho dù phải đào sâu ba thước, ta cũng nhất định có thể đào ra cho ngươi.
Lý Vũ Lăng khoát tay tỏ vẻ khinh thường:
– Hừ, cái gì vàng bạc tài bảo. Người Đột Quyết đến cả đao kiếm cũng không biết luyện, kiếm đâu ra những thứ này chứ? Ta thấy ngươi đi đào vài bộ xương dê thì chắc dễ hơn đó.
Kỹ thuật luyện kim của người Đột Quyết thua xa Đại Hoa, sản xuất ra đao thương khí giới cũng rất thô sơ, tiểu Lý tử khinh thị họ cũng không phải là không có đạo lý.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Là bảo bối gì, đợi khi các ngươi gặp được sẽ biết. Hồ đại ca, đã phái trinh sát ra ngoài chưa?
Hồ Bất Quy vội vàng gật đầu:
– Phái hai mươi huynh đệ đi rồi. Do đã gần đến vương đình người Hồ, để tránh việc đánh rắn động cỏ, ta lệnh cho thăm dò trong vòng trăm dặm thôi, gặp việc lập tức hồi báo, không được mạo hiểm ra xa.
– Tốt lắm!
Lâm Vãn Vinh vung tay lên, nghiêm túc nói:
– Tiếp tục phân phó, tối nay đóng quân ở đây. Bởi vì đã gần đến trung ương của quân địch rồi, lúc nào cũng có thể phát sinh dị biến. Mọi người đề phòng, không được ra khỏi trướng bồng, không cho đốt lửa, luôn luôn mang theo binh giáp, ngủ cũng phải mặc. Nếu có ai vi phạm, xử lý theo quân pháp!
Hồ Bất Quy vội vội vàng vàng gật đầu, đang muốn đi an bài, Lâm Vãn Vinh đột nhiên gọi giật lại:
– Trở về đây đã… !
Lão Hồ xoay người lại, Lâm Vãn Vinh ngưng thần thật lâu, rồi lạnh lùng nói:
– Ngọc Già, nhất định phải giám sát kĩ cô ta!!
Sự nhắc nhở này có thể nói là vô cùng kịp thời. Từ Y Ngô tiến vào biển Chết, một đường tới đây, Nguyệt Nha Nhi cùng mọi người đồng cam cộng khổ. Bọn người Cao Tù, tiểu Lý tử, Hồ Bất Quy đã dần dần thay đổi ấn tượng về nàng, việc giới tuyến địch ta cũng càng ngày càng mơ hồ. Nếu trên Đại mạc, Tuyết sơn thì việc này không gì đặc biệt, nhưng lúc này đã tiến vào thảo nguyên, Khắc Tư Nhĩ gần ngay trước mắt, không đề phòng một chút, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy Ngọc Già. Nếu nàng âm thầm động tay động chân, làm cho người Hồ phát hiện ra, vậy mọi thứ coi như đều toi cơm!
– Mạt tướng hiểu rồi!
Hồ Bất Quy trịnh trọng tuân lệnh, vội vàng bước đi.
Lý Vũ Lăng nháy mắt, hỏi nhỏ:
– Lâm đại ca, mấy ngày nay huynh có đi thăm Ngọc Già không?!
Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu. Từ chân núi tuyết sơn, Nguyệt Nha Nhi vừa thấy hắn từ xa, đã lập tức lẻn mất. Vẻ mặt bình lặng như nước, không hề phẫn nộ, không hề vui mừng, đến cả thái độ băng giá ngày xưa cũng đều tan biến. Dùng cụm từ ‘người dưng nước lả’ để hình dung mối quan hệ giữa hai người bây giờ thì quả là quá hợp.
Lý Vũ Lăng than thở, mặt mũi nhăn nhó:
– Đáng tiếc quá, nếu nàng không phải là người Đột Quyết thì tốt quá!
“Nếu nàng không phải người Đột Quyết, chỉ sợ sẽ không gặp được chúng ta!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Nếu thật sự gặp Ngọc Già trên chiến trường, vậy lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào nhỉ? Từ đồng sinh cộng tử lại trở thành ngươi sống ta chết, đời người thật sự là kỳ diệu vô cùng!
Đại quân một lần nữa tiến vào thảo nguyên, tâm lý lúc này cũng thoải mái nhiều. Thân ở gần ngay bên đầu não người Hồ, đại chiến lúc nào cũng có thể xảy ra, các chiến sĩ cũng có vẻ tự đắc. Đối với họ, xuyên qua La Bố Bạc, vượt qua Thiên Sơn, sớm đã là cửu tử nhất sinh rồi, nay phải đối mặt với vương đình người Hồ thì đã làm sao? Họ không có gì phải sợ hãi cả.
Lâm Vãn Vinh đi dạo dọc theo chân núi, đôi mắt long lên đánh giá tình hình xung quanh, cũng không biết là đang tìm cái gì. Đi qua đi lại mãi, hết cả nửa canh giờ, vẫn không tìm được gì cả. Ngước mắt nhìn quanh, chỉ còn có ngọn núi nhỏ xa xa là chưa dò tới, đang muốn bước qua đó, Cao Tù đi theo bên người đã đột nhiên cả kinh:
– Ủa, không phải Ngọc Già ở đằng kia sao?
“Ngọc Già?” Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một góc xéo xa xa, một thân bóng dáng tuyệt mỹ khoanh hai tay, lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt lơ đãng, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Quả nhiên là Nguyệt Nha Nhi! Nàng khoác lên bộ váy dài thườn thượt, ôm sát lấy tấm thân thướt tha, những đường cong khiêu gợi như ẩn như hiện. Bộ váy được ‘đổi vật lấy vật’ ở trong Thiên Sơn băng tuyết, bây giờ coi như là của nàng rồi. Lâm Vãn Vinh hơi do dự một chút, rồi đi nhanh tới gần.
Tiếng bước chân lạo xạo làm bừng tỉnh cơn trầm tư của Ngọc Già, nàng xoay người lại nhìn, ánh mắt bình thản.
Vừa đi tới gần vách núi đó, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm rất đặc trưng, lại pha lẫn chút mùi hăng hắc, Lâm Vãn Vinh vểnh mũi lên ngửi ngửi, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, bước chân hắn càng nhanh hơn. Vài bước nữa là tới ụ đất kia, hướng về phía Nguyệt Nha Nhi mỉm cười:
– Chào tiểu muội muội. Ở đây ngắm phong cảnh à?
Ngọc Già không nói một lời đứng dậy, lướt ngang qua người hắn mà đi, lững thững đi xuống dưới chân núi.
Lâm Vãn Vinh cười không nói gì, ánh mắt nhìn về phía trước. Hai bên núi này phong cảnh hùng vĩ, một bên là cỏ xanh rậm rạp, bên kia là một vùng đất cao nguyên nâu vàng. Vùng đất đó trải rộng ngút tầm mắt, mọc đầy những cây nhỏ, cao chỉ vài thước, lá màu xanh, lớn bằng bàn tay, nhìn như lá chuối. Có vài cây lớn một chút đã có hoa, có quả, trắng trăng hồng hồng, trông rất đẹp mắt.
“Thứ này quả là quen thuộc!” Lâm Vãn Vinh ngoác miệng cười như không ngập lại nỗi nữa, hít và một hơi dài, than:
– Lạt tị thảo (cây thuốc lá) đẹp quá!
Nguyệt Nha Nhi đã đi được vài bước rồi bỗng khựng lại, vội vội vàng vàng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng:
– Làm sao ngươi biết được đây là lạt tị thảo?!
Ta không biết mới là lạ! Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Tiểu muội muội, nàng hỏi ta sao?!
Ngọc Già cắn chặt răng, khẽ gật đầu.
Lâm Vãn Vinh nháy mắt:
– Ngày đó nàng chữa bệnh cho tiểu Lý tử, không phải đã dùng tới loại lạt tị thảo này sao? Ngày đó ta đã thấy rồi, bây giờ có cái gì mà kỳ quái chứ?!
– Ngươi nói láo!
Ngọc Già lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường vạch rõ lời dối trá của hắn:
– Trong khi ta chữa bệnh, dùng lạt tị thảo đã cắt nhỏ ra rồi, sợi mỏng như tơ. Còn đây là lạt tị thảo còn ở trên cây, phải trải qua việc phơi khô, sấy lên, cắt nhỏ rồi cuối cùng mới thành hình. Hơn nữa hình thức hoàn toàn thay đổi. Ngươi đã thấy được cây lạt tị thảo này từ bao giờ?
Ngọc Già quả nhiên là một người thông minh, thoáng chốc đã túm được cái đuôi của hắn. Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Tiểu muội muội, nàng đừng quên, ta là một kỳ nhân đã chu du qua rất nhiều nước, biết lạt tị thảo thì có cái gì ngạc nhiên. Ta không chỉ biết nó, mà còn có thể sử dụng nó làm rất nhiều việc, nàng tin không?!
Chu du nhiều nước, vốn đã không có mấy người tin, hết lần này tới lần khác hắn bây giờ cứ mở miệng là lấy nó làm lý do, mà bắt bẻ hắn thì không có biện pháp. Ngọc Già liếc mắt nhìn hắn, hầm hừ vài tiếng rồi quay đầu đi.
– Ta đi nam về bắc, biết lạt tị thảo thì cũng không có gì kỳ quái.
Lâm Vãn Vinh được dịp bốc phét, quan sát nàng:
– Thật ra tiểu muội muội biết được thứ này cũng quả là khá hiểu biết đó. Theo ta được biết, cho dù ở Đột Quyết của các ngươi, chuyện lạt tị thảo này cũng là một việc tuyệt mật, chẳng có mấy người hiểu rõ, nàng còn nhỏ tuổi, làm sao biết được chuyện này chứ.
– Đọc sách đó!
Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói.
– Đọc sách hả?!
Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, làm bộ như khó hiểu hỏi:
– Ta cũng đọc rất nhiều kì thư, ví như Động Huyền Tử tam thập lục tán thủ, sư thái và Dục Nữ Tâm Kinh, lão nạp Nhục Bồ Đoàn, những khoáng cổ kì thư này ta xem đi xem lại biết bao nhiêu lần, làm sao không tìm được sách nào có ghi lại chuyện này?
Ngươi quả nhiên chỉ xem ‘kì thư’! Nguyệt Nha Nhi mặt nóng lên, rồi quay đầu đi không thèm để ý đến hắn.
– Lâm huynh đệ, đây là bảo bối ngươi muốn tìm à, là mấy cái cây này sao?!
Cao Tù xem ra rất thất vọng, thở dài.
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn mỉm cười:
– Đích thị là những cây này, nhưng ẩn chứa trong đó chính là vàng là bạc đó. Đem thứ này đến Tây Dương sẽ thu về rất nhiều tiền, đây là việc buôn bán một vốn bốn lời! Chỗ này gọi là Khoa Bố Đa Thị, Cao đại ca, ngươi phải nhớ kỹ tên này đó, he he!
Lão Cao mơ mơ màng màng không biết hắn đang nói cái gì, Ngọc Già ngược lại rõ ràng vô cùng, nàng hoảng sợ đến nỗi khuôn mặt biến sắc, tức giận vội vàng hỏi:
– Oa Lão Công, ngươi muốn làm gì?
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng khoát tay:
– Bây giờ còn chưa nghĩ ra muốn làm gì, đợi ta về sau từ từ suy nghĩ tiếp vậy. Sau này có thời gian, ta sẽ nói cho Ngọc Già tiểu thư nghe.
Bổn sự của tên lưu manh này quả là kinh người, việc gì cũng biết. Ngọc Già kinh hãi nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc hắn bình thản, miệng cười tủm tỉm, cứ như hắn không làm hại ai cả.
– Nếu ngươi dám cướp bóc Khoa Bố Đa, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi.
Dưới cơn hoảng sợ, thiếu nữ Đột Quyết ngẩng phắt đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
– Sẽ không buông tha ta ư?!
Lâm Vãn Vinh than thở:
– Ngọc Già tiểu thư, Đại Hoa chúng ta có câu, chỉ có quan lại được phóng hỏa, không cho dân chúng được đốt đèn. Ta cướp một Khoa Bố Đa của nàng, nàng sẽ không buông tha ta. Các ngươi có bao giờ tự hỏi, người Đột Quyết các ngươi đoạt của Đại Hoa ta bao nhiêu đất đai, giết hại bao nhiêu đồng bào của ta không? Họ có buông tha nàng không?!
Ngọc Già nghe vậy chỉ biết im lặng không nói gì. Đó là một mâu thuẫn không có cách nào giải khai, cho dù người thông minh nhất trên thế giới, đối mặt với nan đề này, chỉ sợ cũng rơi vào cảnh hữu tâm vô lực.
– Ngọc Già tiểu thư, nhà nàng ở Khắc Tư Nhĩ, phải không?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên liếc mắt nhìn nàng.
Khi kỵ binh Đại Hoa thần kỳ xuất hiện ở núi núi A Nhĩ Thái, Ngọc Già đã biết hắn muốn làm gì rồi. Vừa nghe những lời ấy, nàng ương bướng ngẩng đầu lên, cắn răng nói:
– Ngươi hỏi làm gì? Nếu đúng thì sao? Nếu không thì như thế nào?
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc lắc đầu. Mặt trời đã khuất sau núi, màn đêm dần dần phủ xuống, gió lạnh thảo nguyên không ngừng thổi ù ù bên tai.
Trời đã tối mịt rồi, gió cũng đã nổi lên!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 12:36 (GMT+7) |