– Ngài có kế sách gì, mau nói đi!
Từ Chỉ Tình mừng rỡ vô cùng, vội vàng thúc giục hắn.
Lâm Vãn Vinh ngưng thần nhìn bản đồ, ung dung trình bày:
– Đại Hoa chúng ta có câu, đó là binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước. Hơn hai mươi vạn nhân mã Đột Quyết, trú tại Ngũ Nguyên, mỗi ngày tiêu hao lương thảo, nhất định không phải là một con số nhỏ. Họ không giống chúng ta, có thể dựa vào Hưng Khánh phủ để bổ sung cấp dưỡng, theo ta được biết, lương thảo người Hồ cơ hồ đều được vận chuyển từ đại thảo nguyên đến. Chúng ta không ngại đánh thẳng vào điểm yếu này.
Kì tập lương thảo được áp dụng rất nhiều trong những cuộc chiến kinh điển từ cổ chí kim, hắn đưa ra chủ ý này, mọi người không thấy lạ, duy độc làm sao mới có thể tập kích được mới là việc làm mọi người khó xử.
Vu Tông Tài trộm nhìn Từ Chỉ Tình, lắc đầu:
– Lâm tướng quân, sợ là ngài chưa biết tập tính người Hồ. Người Đột Quyết lớn lên trên lưng ngựa, rất giỏi kỵ xạ, khi họ hành quân, khẩu lương của mỗi binh lính cơ hồ đều được mang theo bên người. Nhiều nhất mỗi người cũng có thể có được khẩu lương hơn mười ngày. Muốn đi tập kích lương thảo của họ, chỉ sợ không biết phải xuống tay chỗ nào.
Bao nhiêu người trong trướng đã chiến đấu với người Hồ bao nhiêu năm nay, đương nhiên rõ ràng tập tính của họ, mọi người đều gật gật đầu tán thành.
Từ Chỉ Tình mỉm cười:
– Vu đại ca, huynh hiểu lầm ý của Lâm tướng quân. Khẩu lương người Hồ được đem theo bên người thì đúng rồi, nhưng nếu khi họ cấp tốc hành quân, đi lại như gió, mười ngày khẩu lương cũng đủ họ đánh xong một trận đại chiến. Nhưng lần này khác hẳn, quân ta đại thắng Ngũ Nguyên, thật hoàn toàn ngoài dự liệu của người Đột Quyết, mà Lộc Đông Tán vô cùng thận trọng, nhất định sẽ dò xét trước sau, mới quyết định tiếp tục tiến lên, tốc độ hành quân giảm xuống rất nhiều. Từ Ngũ Nguyên tới đây, ít nhất họ còn phải mất thời gian ba ngày. Như thế thời gian từ thảo nguyên tiến công Ngũ Nguyên, khi tới trước Hạ Lan sơn, gặp phải thành lũy của quân chủ lực ta, người Đột Quyết ít nhất đã dùng hết một nửa khẩu lương. Nếu huynh là Lộc Đông Tán, huynh sẽ làm sao?
– Ý của quân sư là nói, muốn đánh Hạ Lan sơn, Lộc Đông Tán phải đưa lương thảo từ trong thảo nguyên tới!
Tả Khâu giật mình hiểu ra.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, nhìn lão tán thưởng.
– Lương thực của người Hồ không đủ!
Từ Chỉ Tình phân tích tiếp:
– Khi họ chinh phục những bộ lạc khác, đều là những cuộc chiến tranh trên thảo nguyên Đại mạc, lương thảo tùy thời điều phối, việc cung cấp có vẻ không trọng yếu. Nhưng lần này thì hoàn toàn bất đồng. Người Hồ tuy dũng mãnh, nhưng lại chưa bao giờ tập trung nhiều hơn ba mươi vạn trọng binh, lần này là lần đầu tiên họ tác chiến đại quy mô như thế, lại còn nam hạ Trung Nguyên, cuộc chiến lâu dài, qui mô trải rộng nên sẽ rất thiếu thốn. Tác chiến đại quy mô như vậy, không chỉ đấu nhau về dũng khí tướng sĩ song phương, mà còn so về quốc lực hai bên nữa. Ta có thể nói khẳng định, trước khi công hãm Hưng Khánh phủ, ba mươi vạn người Đột Quyết tuyệt không có khả năng lấy được của Đại Hoa ta chút lương thực nào. Bởi vậy, hậu cần chính là chỗ yếu nhất của người Đột Quyết.
Từ Chỉ Tình phân tích như vậy rất hợp tình hợp lý, trong lòng chư tướng đều đã hiểu, đúng là người Hồ người đông lực mạnh, nhưng cũng phải thấy được chỗ yếu của họ.
Lâm Vãn Vinh nhún nhún vai, tỏ vẻ hối lỗi:
– Nghe Từ tiểu thư như vậy, ta đột nhiên hơi hối hận. Ta chém năm ngàn thớt chiến mã ở Ngũ Nguyên, vậy chẳng phải là để dành cho người Hồ rất nhiều khẩu lương hay sao?
Trướng bồng cười ồ lên, Tả Khâu vỗ vai hắn:
– Không sao! Năm ngàn thớt chiến mã so với ba mươi vạn tàu há mồm của người Hồ mà nói thì như chén nước nhỏ, cũng chỉ một miệng cơm mà thôi. Nhưng Lâm lão đệ đã để lại một bóng ma trong lòng người Hồ như vậy thì chỉ sợ cả đời cũng không thể xóa mờ.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không khí trong trướng lại thoải mái hơn nhiều.
Vu Tông Tài không phục tranh cãi:
– Cho dù Lộc Đông Tán điều tập rất nhiều lương thảo, vậy cũng chỉ tiến hành ở thảo nguyên. Hơn mười vạn người Hồ chắn ngang trước mặt quân ta, chẳng lẽ chúng ta có thể chắp cánh bay tới mà tập kích?
Từ Chỉ Tình gật gù:
– Vu đại ca nói rất đúng, việc này ta cũng khó có thể giải thích, chẳng biết Lâm tướng quân muốn kì tập như thế nào đây?
Đích thực đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, muốn xuyên qua hơn mười vạn người Đột Quyết, quả thực là một nhiệm vụ bất khả thi, tất cả mọi người đều dán mắt vào người Lâm Vãn Vinh, xem hắn nói như thế nào.
Lâm Vãn Vinh đi đến trước bản đồ, im lặng thật lâu, đột nhiên thở dài:
– Từ quân sư, các vị đại ca, các người thấy địa thế Hạ Lan sơn như thế nào?
Hắn tùy tiện hỏi như thế, làm mọi người đều sửng sốt. Hạ Lan sơn thì có chỗ nào mà đi được, không phải là một tòa núi thật lớn sao? Nó chắn ngang nam bắc, chính là biên giới thiên nhiên giữa Đại Hoa và Đột Quyết, cũng đường ranh giới của hai nền văn hóa, ngoài ra thì còn có thể nhìn ra cái gì?
– Hạ Lan núi cao ngàn thước, chỗ cao nhất tên là Ngao Bao, chính là núi cao nhất của Đại Hoa ở tây bắc, kéo dài tám trăm dặm, nguy nga tráng lệ, núi non trùng điệp. Lên đến đỉnh núi Hạ Lan, nhìn về phía đông, sẽ thấy được nước sông Hoàng Hà cuộn sóng và cao nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư (Ordos). Đi về phía tây bắc, sẽ tiến vào thảo nguyên A Lạp Thiện (Alxa)…
Từ Chỉ Tình cẩn thận giải thích, lấy ra những chữ nhỏ màu đỏ, đính vào từng nơi chốn cụ thể trên bản đồ.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nhìn nàng cảm kích, nhìn những tiêu chú lớn nhỏ trên bản đồ, vẻ mặt chuyên chú, chợt hơi ngẩn người ra.
Từ tiểu thư đứng gần hắn nhất, chỉ thấy thần quang trong mắt hắn lóe lên, trong miệng lẩm bẩm như tự nhủ:
“Cỗ xe kia
Đạp phá núi Hạ Lan tan nát
Chí nam nhi ăn thịt rợ Hồ
Cười vang uống máu giặc Hung Nô…
Hạ Lan, Hạ Lan vĩ đại…”
“Hắn lại đọc thơ rồi!” Trong lòng Từ Chỉ Tình như rộn lên, gương mặt nóng bừng, khẽ hỏi:
– Ngài nói cái gì đó?
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh đảo quanh nhìn mọi người, cười to:
– Hạ Lan là một ngọn núi thật vĩ đại! Chúng ta không chỉ cần phải bảo vệ cho Hạ Lan sơn, mà còn phải từ đây đánh ra ngoài.
Đánh ra ngoài? Từ tiểu thư nhìn thẳng vào bản đồ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên biến sắc:
– Ngài… chẳng lẽ là ngài muốn từ đông sang tây, xuyên qua Hạ Lan sơn, tiến vào A Lạp Thiện thảo nguyên?
Một lời của Từ tiểu thư đã đánh thức người trong mộng, sắc mặt chư tướng trong trướng nhất tề đại biến. Nên biết Hạ Lan sơn thiên nhiên hiểm trở, chỉ có hai hẻm núi xuyên qua nam bắc, trải qua ngàn năm mới hình thành, địa thế hiểm nghèo như vậy, rất khó vượt qua. Phần còn lại thì chỉ là rừng rậm nguyên thủy núi non trùng điệp, cao chót vót, đỉnh núi phủ tuyết, khí hậu khắc nghiệt, từ xưa tới nay không có đường nào có người đặt chân. Nếu muốn xuyên qua Hạ Lan sơn, quả thực đúng là người mơ nói mộng.
– Chẳng lẽ không thể?
Thần sắc Lâm Vãn Vinh lạnh lùng, ngón tay thẳng tắp chỉ vào chân núi tây bắc Hạ Lan sơn:
– Từ quân sư, nơi này có phải là Ba Ngạn Hạo Đặc (Bayan) không?
Từ Chỉ Tình khẽ cắn răng, gật gật đầu:
– Đúng, nơi này đúng là Ba Ngạn Hạo Đặc, ở phía tây bắc Hạ Lan sơn. Bình nguyên rộng lớn này là nơi chuyên sản xuất cừu, lông cừu ở đây rất mềm mại, màu sắc sáng bóng, mịn màng như mây, đó chính là ‘thiên kim cừu’. Lương thực của người Đột Quyết phần lớn được chuyển tới đây.
– Đúng là nó rồi!
Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh tay, đập lên bản đồ:
– Yết hầu của người Đột Quyết!
Trong trướng mọi người câm như hến. Mãi lâu sau, Tả Khâu mới nói:
– Lâm huynh đệ, có phải là ngươi điên rồi không? Người Hồ biết rõ Ba Ngạn Hạo Đặc ở chân núi tây bắc Hạ Lan Sơn, nhưng vẫn yên tâm lớn mật thiết lập trạm cung cấp quân lương ở chỗ này, ngươi có biết là vì sao không?
– Xin được nghe.
Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói.
Tả Khâu lắc đầu, thở dài:
– Không chỉ nguyên nhân là vì sản vật phong phú, khoảng cách gần Ngũ Nguyên, mà quan trọng nhất chính là con đường từ đông sang phía tây bắc Hạ Lan sơn, từ thiên cổ tới nay là một tử lộ, chưa bao giờ có người còn sống mà đi ra ngoài được. Nếu không như thế, người Đột Quyết đã sớm tràn đến rồi. Để toàn bộ lương thực ở đây, họ còn yên tâm hơn chúng ta nhiều!
– Đúng vậy, căn bản là đây là một tử lộ!
Vu Tông Tài phụ họa:
– Lâm tướng quân, chẳng lẽ ngài muốn làm anh hùng đến điên cuồng rồi? Nếu con đường này thông thoáng, giữa chúng ta và Đột Quyết còn có gì gọi là thiên hiểm trở cách nữa?
Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi:
– Vu lão đệ, chuyện nào càng không có khả năng thì lại càng có thể đột phá. Con đường này ngươi chưa tự mình đi qua, làm sao ngươi có thể kết luận nó là một tử lộ được?
– Truyền thuyết của vô số tiền nhân, chẳng lẽ còn có lầm lẫn?
Vu Tông Tài hừ một tiếng.
– Mọi chuyện tiền nhân kể lại vị tất đều đúng, đường đi là do con người tạo ra mà.
Lâm Vãn Vinh thở dài, ung dung nói.
Trong trướng nhất thời cực kỳ im lặng, dường như tiếng một cái kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Từ Chỉ Tình, xem nàng sẽ nói như thế nào. Từ tiểu thư nhìn chằm chằm vào bản đồ, cắn đôi môi đỏ mọng trầm mặc thật lâu, rồi nhè nhẹ mở miệng:
– Đi đường này, ngài nắm chắc được bao nhiêu thành?
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu:
– Không chắc lắm! Cái duy nhất ta có thể khẳng định chính là ở chân núi Hạ Lan sơn, nhất định có đường thông qua, chỉ là bây giờ chúng ta chưa tìm được mà thôi.
Vẻ mặt hắn rất tự tin, làm Từ Chỉ Tình càng thêm nghi hoặc. Với những người hiểu rõ Lâm Vãn Vinh, việc nhỏ thì nói sao cũng được, đại sự hắn không nói láo, nhất là thời khắc quan hệ đến sinh mạng Đại Hoa, hắn tuyệt sẽ không bịa chuyện nói bậy.
– Vậy ngài làm sao có thể khẳng định được?
Từ Chỉ Tình hạ giọng xuống, có vẻ hơi bực bội.
Lâm Vãn Vinh cũng không biết làm sao giải thích được: “Chẳng lẽ nói ta trước kia đã đi qua rồi?” Sự thật là Hạ Lan sơn đích xác có một hành lang. Nhưng có thông nhau hay không ở trên cái thế giới này không thì hắn cũng không chắc lắm.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ:
– Không khẳng định, thật sự là tình thế quá khó. Nếu các vị đại ca có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, ta nguyện ý vào thâm sơn cùng cốc du ngoạn.
Mọi người đều trầm mặc. Đúng như Lâm Vãn Vinh nói, bây giờ đại quân đóng ở chân núi Hạ Lan, người Đột Quyết đang trầm ổn tiến về phía này, khó tránh khỏi một trận huyết chiến. Nếu nghĩ không ra khác biện pháp, cũng chỉ có nước quyết chiến với người Đột Quyết một trận mà thôi.
Từ Chỉ Tình cũng biết đạo lý này, nhất thời rất trù trừ. Trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài:
– Hôm nay thương nghị đến đó thôi, đợi ta ngẫm lại sau.
Mọi người biết nàng khó xử, liền cáo từ ra về, Lâm Vãn Vinh còn chưa đi ra được vài bước, đã bị Từ tiểu thư giữ lại:
– Ngươi từ từ…
– Từ tiểu thư, tìm ta có việc?
Thấy đám Tả Khâu đã đi thật xa, Lâm Vãn Vinh xoay người lại, cười hì hì.
Từ Chỉ Tình lấy trong áo một phong thư, không nói gì lặng lẽ đưa cho hắn. Lâm Vãn Vinh mở thư ra nhìn lướt qua, chỉ thấy toàn là tranh của những nữ nhân xinh đẹp như tiên. Có bức tranh vẽ một nữ tử ngồi ngay ngắn trong tiểu đình, đôi mi thanh tú cong vút, vẻ mặt buồn buồn, bụng hơi nhô lên, rõ ràng là một thiếu phụ đang mong nhớ gì đó.
– Thanh Tuyền!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, đây chính là thư gửi từ kinh trung, người vẽ ra bức tranh đó chính là Tiêu tiểu thư. Trên bức họa Tiêu Thanh Tuyền không hề viết một chữ nào, nhưng lại có ý nghĩa hơn ngàn vạn lời nói.
Nữ tử thứ hai hiện ra. Nữ tử này ngồi trên xe ngựa, nhấc rèm lên lộ ra một gương mặt xinh đẹp động lòng người, gương mặt mỹ lệ kia mang theo vẻ u oán lạnh lùng, đôi chân vô ý lộ ra ngoài xe, trên chân cột một sợi tơ hồng tươi tắn nhè nhẹ phấp phới.
– Đại tiểu thư!
Lâm Vãn Vinh vui như điên, đây chính là bức tự họa của Tiêu Ngọc Nhược. Trong lúc mỏi mệt bôn ba vẫn khắc cốt ghi tâm bóng hình hắn. Lâm Tam ngấu nghiến xem không bỏ sót chút nào.
Kế tiếp đó là Ngưng Nhi, Xảo Xảo, Ngọc Sương, Tiên Nhi… mấy vị phu nhân mỗi người đều tự họa một bức, tình cảnh khác nhau, dáng vẻ tư thế cũng khác biệt, nhưng lại cùng diễn tả tính cách rất thích hợp cũng như thể hiện tinh tế nỗi tương tư vô hạn.
Đặc biệt nha đầu Ngưng Nhi là sáng tạo nhất, nằm dài trên giường, vẻ mặt lười biếng, cái chăn mỏng quấn lấy thân hình mềm mại, hơi lộ ra bờ vai tròn trịa, một ngón tay trắng mịn vươn ra khỏi mép chăn, khều cây nến đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên như đánh phấn, đến cả ánh nến lung linh cũng không bằng.
Tất cả những bức thư này ngoại trừ hình vẽ các vị phu nhân, còn lại không có một chữ nào, nhưng lại làm người xem nóng bừng trong lòng. Thật sự là là một loại thư nhà sáng tạo nhất trên thế giới này, cũng không biết ai nghĩ ra chủ ý này, thật sự quá đặc biệt, quá tài năng!
“Nha đầu Ngưng Nhi chẳng biết trùm chăn làm gì cơ chứ!” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng bực bội, ánh mắt lại lưu luyến nhìn vào người những vị phu nhân, chẳng biết bao nhiêu nước miếng đã chảy xuống rồi.
– Xem xong chưa?!
Thanh âm Từ Chỉ Tình vang lên bên tai hắn.
Lâm Vãn Vinh giật mình, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có Từ tiểu thư, vội lau nước miếng ở khóe miệng, cười ha hả:
– Xem xong rồi, xem xong rồi. Thanh Tuyền các nàng thật là… mấy bức họa này cũng không tệ, chỉ tội là mặc nhiều quần áo quá, để ta viết thư trả lời bảo các nàng cải tiến, lần sau vẽ cảnh mặc đồ tắm thì tốt hơn.
Từ Chỉ Tình đỏ mặt, khắp cả người cũng nóng bừng theo, dịu dàng nói:
– Nhà ngươi nhiều kiều thê quyến rũ, thâm tình chân thành, lại rất quan tâm hậu ái, còn không biết bớt đụng chạm người ngoài đi… Vượt qua Hạ Lan sơn, đánh vào yết hầu người Hồ, việc nguy hiểm như vậy, ngươi còn muốn đi không?!
Từ tiểu thư mỉm cười, dịu dàng nhìn hắn, vẻ mặt rất hiền hậu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2017 08:39 (GMT+7) |