Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn quyển hoạ sách đó, lòng xuân chợt rạo rực. Những lộ tuyến kì quái đó lúc này dường như đang nhập vào trong tâm trí hắn, một luồng khí chầm chậm vận hành nhưng đáng tiếc chẳng được bao lâu thì an tĩnh trở lại.
Có trò vui, trong lòng Lâm Vãn Vinh vui mừng. Tuy không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện tình huống này nhưng so với cái được gọi là thưởng thức thuần tuý của Xuân Cung hoạ sách trước đây thì hơn rất nhiều.
Lâm Vãn Vinh cất quyển hoạ sách đố đi rồi chợt nghĩ ra muộn như vậy rồi. Một mình Xảo Xảo xông ra ngoài, tâm trạng lại vô cùng không ổn định, liệu có thể xảy ra nguy hiểm gì không đây? Lâm Vãn Vinh vội vàng khoác y phục lên người rồi lao đi.
Trên đường không hề nhìn thấy bóng dáng của Đổng Xảo Xảo. Lâm Vãn Vinh trong lòng vô cùng lo lắng, đối với một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu như Xảo Xảo, hắn đã có lòng thương yêu, không phải lấy làm nương tử thì là em gái cũng rất thuận mắt đấy chứ.
Đương nhiên là có thể làm nương tử, tốt nhất là làm nương tử đi.
Nhận thấy đã đến Đổng gia rồi và cuối cùng Lâm Vãn Vinh cũng nhìn thấy Xảo Xảo. Nàng đang ngồi co ro trong một góc, toàn thân hơi run rẩy dường như nàng đang khóc.
“Xảo Xảo!”
Lâm Vãn Vinh vội vàng xông đến.
Đổng Xảo Xảo nghe thấy tiếng của hắn lập tức nhào tới lao vào lòng hắn, thút thít khóc và nói:
“Lâm đại ca… Lâm đại ca… ”
“Xảo Xảo !Không sao.. không sao. Là ta không tốt, ta ức hiếp Xảo Xảo, ta đáng chết, ta đê tiện, ta hạ lưu…… ”
Lâm Vãn Vinh vừa tự mắng bản thân vừa len lén nhìn nét mặt của Xảo Xảo.
Quả nhiên Đổng Xảo Xảo vội vàng ngước khuôn mặt đẫm lệ của nàng lên nói:
“Không phải, không phải. Lâm đại ca, không phải lỗi của chàng, là do Xảo Xảo dụ dỗ chàng, Xảo Xảo là đứa con gái không biết liêm sỉ… ”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, thì ra là vì chuyện này ư. Đổng Xảo Xảo này quả là một nha đầu lương thiện đáng yêu. Về mặt này nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, nằm trong lòng Lâm Vãn Vinh có sự tiếp xúc thân mật như vậy nhưng sau khi tỉnh táo trở lại việc đầu tiên nghĩ đến lại là tự trách mình chứ không hề nghĩ đến việc chính là Lâm Vãn Vinh cố ý trêu ghẹo nàng.
“Xảo Xảo! Là lỗi của đại ca, đại ca không nên trêu ghẹo nàng… ”
Với da mặt của Lâm Vãn Vinh thì khó mà có một lần hắn thành tâm thành ý chủ động xin lỗi nhưng Đổng Xảo Xảo đã khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy mình thực sự đê tiện.
“Xảo Xảo! Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm…… ”
Một câu còn chưa nói dứt thì Đổng Xảo Xảo đã nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn của nàng áp lên môi Lâm Vãn Vinh, nàng nói:
“Đại ca! Đừng nói, chàng đừng nói gì cả. Chàng là ngôi sao sáng trên chín tầng mây, Xảo Xảo chỉ là một ngọn cỏ nhỏ nhoi nơi mặt đất. Xảo Xảo không muốn sau này chàng phải hối hận. ”
“Xảo Xảo! Ta tình nguyện mà….. ”
Gương mặt Đổng Xảo Xảo đẫm lệ những vẫn giữ chặt hai môi chàng :
“Đại ca! Chàng cần theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn nữa thuộc về chàng, đừng vì muội mà mất đi những gì chàng muốn có. ”
Lâm Vãn Vinh ôm chặt nàng vào trong lòng. Nước mắt của Đổng Xảo Xảo không ngừng tuông rơi nhưng nàng vẫn không cho Lâm Vãn Vinh nói một câu nào hết.
Đến cuối cùng, đột nhiên Đổng Xảo Xảo nở ra một nụ cười, nàng nhẹ nhàng nói:
“Đại ca! Có phải ngày mai chàng sẽ đến Tiêu gia phải không?”
Đến lúc này nàng mới buông bỏ tay đang áp trên hai cánh môi Lâm Vãn Vinh, trên mi vẫn còn đọng lại mấy hạt lệ châu, cặp môi nhỏ nhắn đỏ mọng hé mở đẹp đến không thể miêu tả bằng lời.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói :
“Đúng vậy nhưng trước khi đến Tiêu gia ta phải làm một việc lớn này trước đã. ”
“Việc lớn gì vậy?”
Đổng Xảo Xảo thấy vô cùng kì lạ hỏi.
“Ăn Xảo Xảo của ta. ”
Lâm Vãn Vinh nửa đùa nửa thật nói.
Đổng Xảo Xảo thẹn thùng nói:
“Đại ca!Chàng lại nói linh tinh rồi. ”
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng với một vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
“Tiểu ny tử! Ta sẽ vĩnh viễn đối xử với nàng……… ”
“Đại ca!”
Đổng Xảo Xảo vội vàng ngăn hắn lại, đôi mắt nàng mênh mông như được bao phủ bởi sóng nước. Nàng vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đặt lên môi Lâm Vãn Vinh :
“Sau này chàng sẽ còn gặp nhiều người con gái tốt hơn Xảo Xảo rất nhiều, chàng đừng vì muội mà vứt bỏ những cơ hội lớn. ”
“Vứt bỏ, vì sao phải vứt bỏ?”
Lâm Vãn Vinh cảm thấy kì lạ bèn hỏi:
“Lẽ nào trên thế giới này một người đàn ông chỉ có thể lấy một nương tử thôi sao?”
“Chàng……… ”
Đổng Xảo Xảo tức giận vô cùng, đánh hắn một quyền rồi quay người bỏ chạy.
Thì ra cô gái này cũng biết ghen đấy chứ. Lâm Vãn Vinh mhìn bóng dáng yểu điệu và cặp mông không ngừng đưa qua đưa lại của nàng khiến trong lòng hắn dâng lên một dục vọng mãnh lịêt. Chà… Xem ra đêm nay lại phải phiền đến Ngũ cô nương rồi.
Ấy! Chẳng phải lão tử vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ cho việc yêu đương hay sao?
Như vậy với Xảo Xảo có được tính là yêu đương hay không đây? Chà! Thất bại, thất bại rồi, lại dễ dàng bị con gái mê hoặc như vậy cơ chứ? Đúng rồi, Xảo Xảo chưa hề nói nàng ấy thích ta, ta hình như cũng chưa từng nói yêu nàng, cứ như vậy mà bị mê hoặc thì thật chẳng có chút trình độ nào cả. Cũng không biết cấu tạo cơ thể của phụ nữ của thế giới này có giống với ở thế giới của mình không nhỉ, khi nào rảnh rỗi nhất định phải tìm Xảo Xảo “giao lưu” một chút mới được. Lâm Vãn Vinh chẳng biết làm sao chỉ lắc lắc đầu, thầm nghĩ một cách không biết liêm sỉ.
Đêm hôm đó ngủ thật ngon giấc. Quyển Xuân Cung hoạ sách đó hắn đã xem đi xem lại vài lần, quả nhiên mạnh hơn những loại thần dược long hổ báo gì đó của bọn công tử con nhà giàu rất nhiều. Còn như giữa hắn và ngũ cô nương (5 cô gái, ý chỉ bàn tay với 5 ngón) có xảy ra chuyện gì hay không thì lại là chuyện vô cùng bí mật, ngoài Lâm Vãn Vinh không ai biết cả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |