– Tùng: Sao ra muộn vậy mày?
– Em: Ờ, tại mấy bả hỏi dai quá.
– Thăng: Được rồi, bắt đầu tác chiến thôi.
Xong bọn em tìm một trại mà bọn em cho là dễ hù nhất rồi bày binh bố trận ở một cái cây thông gần đó.
Đầu tiên bọn em cột ở hai đầu hình nộm hai sợi dây để kéo lên kéo xuống hoặc rút lui. Sau đó là cả đám tìm nơi ẩn náu và chỉ chừa lại một thằng làm nhiệm vụ chính. Thằng đó không ai khác chính là em.
Em hiên ngang bước vào trại đó rồi mượn vài ba lý do để dụ họ ra ngoài trại. Trong trại này toàn là con gái không nên khá dễ lừa, em chỉ nói đại vài câu mà bọn nó đã theo em ra bên ngoài hết. Em đứng ngay chỗ hình nộm rồi ra hiệu cho anh em hành động. Em giả vờ làm rớt đồ rồi cúi xuống lượm. Ngay lúc đó mấy thằng kia thả hình nộm xuống, lũ kia thì hết ầm lên. Căn vừa lúc bọn thằng Tùng vừa kéo hình nộm lên thì em đứng dậy.
– Em: Có chuyện gì mà hét lên thế. – Mặt tỉnh bơ.
Mấy đứa con gái đó ôm nhau mà mặt xanh lét. Có đứa lấy tay chỉ chỉ ra sau lưng em. Em quay ra đằng sau thì chẳng thấy có gì cả. Chắc là mấy thằng kia kéo lên rồi. Em lại quay lại giả vờ ngu hết sức tỏ vẻ không hiểu.
– Bịch!!! – Tiếng rơi khô khốc phát ra từ đằng sau lưng em.
– A… A… A… – Cả đám con gái hét toáng lên rồi mỗi đứa một hướng chạy bán sống bán chết. Mấy thằng kia thì nhanh chóng phi ra dọn dẹp hiện trường rồi chuồn.
– Haha, công nhận nhìn mặt bọn nó tội ghê luôn, hộc hộc. – Thằng Thăng vừa thở vừa cười.
– Em: Mà bọn mày chơi ác quá, cho cái hình nộm lơ lửng là được rồi, làm gì mà cho nó rơi tội thế.
– Tùng: Tao cũng có muốn cho nó rơi đâu. Tại từ đầu tới cuối tao không kéo dây được.
– Em: Mày giỡn mặt tao à? Mày không kéo được thì sao cái hình nộm bay lên bay xuống được.
– Quân: Cái hình bay lên bay xuống đâu phải hình nộm của mình, thằng Tùng nói thật mà.
Nói thật, lúc em nghe tin đó là mém nữa em són ra quần luôn rồi.
– Em: Đệch, thôi tao éo chơi nữa, tao về đây. – Xong em chuồn lẹ vì em cũng nhát ma bỏ mẹ ra chứ nói gì.
Trại em đã tắt đèn hết rồi, có lẽ đã ngủ hết rồi. Vì chưa buồn ngủ nên ê nhẹ nhàng ra gốc cây sau trại ngắm trăng đếm sao. Gió hiu hiu thổi qua những tán lá thông tạo nên bản nhạc vi vu trong không gian tĩnh mịch. Những ngôi sao lấp lánh lấp ló sau những áng mây, mặt trăng vẫn chưa được tròn lắm. Lúc đó những dòng ký ức cùng ngắm trăng với nhỏ lại thi nhau ùa về. Bất chợt mắt em nhòa đi, sống mũi cay cay.
– Sao giờ này chưa ngủ đi? – Cái Phụng không biết ở đâu chui ra chạm vào vai em.
– Phụng (P): Không, tại Phụng cũng chưa buồn ngủ thôi.
– Em: Ừ.
– P: Bộ Đức đang buồn hả?
– Em: Đâu có, sao Phụng hỏi vậy?
– P: Không sao nước mắt chảy kìa.
– Em: À… tại bị con bó bay vào mắt thôi, không có gì đâu.
– P: Nếu Đức không muốn nói thì thôi.
– Em: Này, tính đốt mắt Đức đấy à?
– P: Là sao?
– Em: Mát mẻ thế này mà đứng trước mặt đứng nói chuyện thì chẳng là đốt mắt Đức à? Ngồi xuống đây giùm cái. – Em chỉ vào cái gốc cây bên cạnh.
Cái Phụng mặc cái quần ngủ ngắn tủn mà rộng như kiểu quần đùi ấy, đã thế còn đứng trước mặt em trong khi em ngồi ngửa cổ lên nữa chứ.
– P: Trăng hôm nay đẹp nhỉ?
– Em: Ừ, đẹp nhưng vẫn chưa đến lúc đẹp nhất.
– P: Vậy khi nào mới đẹp nhất?
– Em: Khi có nhỏ cùng ngắm. – Em trả lời trong vô thức.
– P: Nhỏ? Ai vậy?
– Em: Một người bạn.
– P: Bạn quan trọng?
– Em: Ừ.
– P: Bạn gái Đức hả?
– Em: Ừ.
– P: Bạn ấy là ai thế? Phụng có quen không?
– Em: Một người đã từng rất quan trọng với Đức, nhưng giờ do xa cách địa lí nên… – Giọng em trùng xuống.
– P: Ồ.
– Em: Phụng đã từng yêu ai chưa?
– P: Cũng có thể nói là có, nói chưa cũng được.
– Em: Là sao?
– P: Thì do Phụng yêu đơn phương ấy mà.
– Em: Ừ.
Không gian tĩnh lặng ùa về bao trùm hai đứa em. Một lát sau cái Phụng xé tan bầu im lặng.
– P: Đức cho Phụng mượn vai xíu nha. – Thỏ thẻ.
Em lưỡng lự chút rồi cũng đồng ý. Lúc đầu em đang tính từ chối nhưng nhìn mặt cái Phụng biểu cảm quá nên thôi. Từ gốc cây bên kia, cái Phụng bước sang ngồi cạnh em rồi tựa đầu vào vai em còn em thì dựa vào gốc cây. Cái cảm giác lúc này lại càng làm nỗi nhớ nhỏ trong em càng thêm da diết hơn. Bất giác em nhìn thấy hình bóng nhỏ đang tựa đầu vào vai mình, em đưa tay từ đằng sau ôm lấy bờ vai gầy của nhỏ mà hai hàng nước mắt cứ nhòa ra.
– P: Sao Đức lại khóc nữa vậy? Đừng nói là lại có con bọ vào mắt nha. – Cái giọng bông đùa giống y chang nhỏ.
– Em: Không, tại được ôm Phụng nêm mừng quá khóc ấy mà.
– P: Ơ, ai cho mà ôm thế hả? Người ta còn chưa có bạn trai đấy nhá.
– Em: Thì Phụng chưa có bạn trai Đức mới dám ôm chứ.
– P: Vậy lỡ Đưc ôm xong Phụng ế thì sao?
– Em: Thì chịu chứ sao.
– P: Ai chịu?
– Em: Không lẽ Đức?
Nghe em nói câu đó xong hình như trong ánh mắt cái Phụng có chút gì đó thất vọng pha chút buồn trong thoáng chốc nhưng lại cười nói lại ngay.
– P: Xì, ai mà thèm Đức chịu, Plè. – Nói xong cái Phụng chạy vô trại ngủ. – Đừng ngồi ngoài đó lâu quá coi chừng cảm lạnh đấy.
– Em: Ừ, Phụng ngủ ngon nha.
Em tiếp tục ngồi ngắm trăng, vừa ngắm trăng em vừa ngân nga lời bài hát “khi người lớn cô đơn”. Em thích giai điệu bài hát này vì nó hợp với tâm trạng em từ lúc nhỏ đi tới giờ.
– Hát hay nhỉ? Hát buổi tối thế này tính không cho ai ngủ hết à? – Hết cái Phụng lại đến cái Nguyệt làm em giật mình.
– Em: Ủa, Nguyệt hả?
– Nguyệt (N): Chứ còn ai nữa.
– Em: Sao giờ này không ngủ đi còn mò ra đây làm gì?
– N: Vậy Đức ở ngoài này làm gì?
– Em: Không ngủ được nên ngồi đây ngắm trăng đếm sao thôi.
– N: Phải Đức không ta, Đức mà cũng biết ngắm trăng á?
– Em: Cái gì Đức chả ngắm được, Nguyệt Đức cũng ngắm được nữa là.
– N: Gớm.
– Em: Thôi vào ngủ đi, kẻo lạnh giờ.
– N: Tại Đức rống làm Nguyệt thức giấc ấy. Giờ không ngủ được nữa.
– Em: Vào ngủ lẹ đi, không là mai không có sức thi trò chơi lớn đâu.
– N: Đức cũng vào ngủ sớm đi nha.
– Em: Biết rồi, ngủ ngon nha.
– N: Ừ, ngủ ngon.
Em lại ngồi một mình bên gốc cây thêm lát nữa rồi vào trong ngủ. Vì bọn nhỏ nằm la liệt ngang dọc hết chỗ rồi nên em đành dọn đỡ đống cặp, balô sang một bên để lấy chỗ ngủ. Em đi quanh một vòng để chỉnh lại tư thế ngủ cho lũ nhỏ để chúng không bị đau tay, cổ, vai gáy khi tỉnh dậy rồi em mới đi ngủ sau.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyensextv.moe/hanh-trinh-tuoi-tho/
Sáng hôm sau, em giật mình thức giấc khi trời còn tờ mờ sáng. Bỗng dưng hai bên cánh tay em như tê rần lên, vừa quay sang nhìn thì ối mẹ ơi. Cái Phụng đang gối đầu lên cánh tay trái em ngủ ngon lành, còn bên tay phải em thì là cái Nguyệt. Chắc hẳn là hai bà chằn này đã mò sang ôm em ngủ từ rất lâu rồi nên hai cánh tay em mới tê đến thế. Quả này mà bị ai thấy thì em dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Em cố nhẹ nhàng rút tay về để chuồn nhưng hai bà chằn này ôm cứng quá, phải mãi em mới thoát ra được. Không biết là lúc em ngủ hai bả có làm gì em không nữa, biết đâu chừng mấy tháng nữa em bị gọi là ba thì bỏ bu.
Bước ra khỏi trại, em vươn vai hít thở không khí trong lành buổi sáng. Những giọt sương nặng hạt rơi xuống, lác đác vài con chim đứng rũ lông trên cây. Vài tia sáng yếu ớt lấp ló đằng xa phía đông sau những dãy núi bạt ngàn.
– Dậy sớm vậy Đức? – Cái chất giọng trầm trầm khàn khàn này là của anh Tâm chứ chẳng ai.
– Em: Tại em quen giấc rồi anh. Ủa, anh canh từ tối qua đến giờ à?
– A. Tâm: Ừ, tại tối hôm qua anh nghe nói có bọn nào đi hù ma nên anh với anh Thắng phải thức suốt đêm canh này.
Cái bọn anh vừa nói có phải bọn mình không ta?
– Em: Dạ, cái bọn hù ma người khác đấy là không thể tha được.
– A. Tâm: Ừ. Thôi anh qua bên kia xem thử đây. Em vào trong gọi mấy bạn với mấy em dậy chuẩn bị cơm nước đi để tí còn chơi trò chơi lớn.
– Em: Dạ.
Rồi em vào đằng sau lục xem còn những gì để nấu. Em không gọi hai bà chằn kia dậy vì chắc rằng tối qua hai bả ngủ muộn lắm nên để cho hai bả ngủ chút nữa.
May quá, còn được năm quả mướp, một ít thịt đang ướp trong thùng đá và một vài đồ lặt vặt khác. Em trổ tài nấu nướng một bữa cuối năm vậy, em bắt nồi cơm lên bếp trước, còn món canh mướp thì chỉ trong ba nốt nhạc là xong, quá đơn giản.
– Đức ơi, Đức!!! – Thằng Hiếu cầm đĩa bánh bao nóng hổi trên tay khẽ gọi em.
– Em: Hả? Gì thế?
– Hiết: Tính nhờ mày ăn giùm tao cái bánh bao ấy mà, hềhề.
– Em: Tưởng gì, vì mày nhờ nên tao sẽ giúp mày. Nể mày lắm tao mới giúp đấy.
Em cầm một cái cắn luôn một miếng bự.
– Em: Hơi mặn thì phải, bánh tự làm à?
– Hiếu: Con Hạnh béo vừa làm xong, không biết ăn vô có sao không nữa.
Nghe câu nói đó mà em tức lộn máu luôn.
– Em: Ý mày là xem tao như chuột bạch hả thằng cờ hó? – Một cú cóc ngàn cân giáng xuống đầu thằng Hiếu.
Thằng nhỏ đau quá ôm đầu chạy vô trại trốn luôn. Em thì quay về trại để ăn sáng. Có mỗi bữa ăn thôi mà đứa nào ăn cũng khen ngon làm em khoái bỏ mẹ ra.
Đến 8h thì trò chơi lớn bắt đầu được nổ ra. Tất cả các đội đều chen lấn xô đẩy nhau để giành chỗ tham gia trò chơi.
– Em: Bây giờ đội ta tham gia giành giải thưởng từng trò một nha.
– YOHHH!!! – Đám nhỏ hí hửng hét to.
Sau đó đội em chơi trò đi cầu khỉ, có một cây tre to bằng bắp chân dài khoảng 5m được đặt cố định trên hai cái giá đỡ và cách mặt đất chừng nửa mét, có đến năm cái cây như thế dành cho năm đội tham gia. Mỗi đội phải có 20 người tham gia và chia thành 5 tốp, mỗi tốp 4 người. Nhiệm vụ của những người chơi là phải nối đuôi nhau qua cầu mà không bị té, nếu có bất cứ người nào rớt xuống thì tốp đó bị loại. Đội nào có nhiều tốp về đích nhất và trong thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng. Và phần thưởng là một hộp quà to đùng được gói ghém cẩn thận lắm.
Trò này đối với em chắc không có vấn đề gì đâu, chỉ sợ mấy đứa nhỏ không qua nổi thôi.
Tốp đầu tiên là thằng Đường mập, Huy, Cường, Trọng tham gia. Bốn thằng này vượt quá sức tưởng tượng của em, bọ nó đi nhanh như khỉ ấy. Chẳng mấy chốc mà đã về đích an toàn trong khi mấy đội kia ngã chổng vó lên.
Ngay khi bốn thằng kia về đích thì tốp thứ hai nhanh chóng nối đuôi nhau lên cầu. Tuy là tốp này đi hơi chậm do toàn là con gái không nhưng vẫn về đích an toàn. Kế tiếp là tốp thứ ba, khi tốp thứ ba gần về đích thì bé My bị trượt chân té xuống đất. Con bé ngồi khóc ăn vạ ở đó luôn, em ra bế nó vào ghế ngồi nghỉ để dẹp đường cho tốp thứ tư.
Tốp thứ tư cũng nhanh chóng vượt qua cây cầu, vậy là chỉ còn lại tốp cuối cùng để phân định thắng thua. Hiện tại tỉ số giữa các đội là 3 – 3 – 1 – 2 – 0. Như vậy nếu tốp này của đội em mà về đích được thì đội em sẽ đứng nhất hoặc nhì vì đã có ba điểm trong tay.
Cu Hòa, em, Nguyệt, Phụng lần lượt nhanh chóng lên cầu. Thấy mấy thằng nhỏ đi qua nhẹ nhàng thế mà đến lúc em đi mới biết nó khó cỡ nào. Bác nào muốn biết khó cỡ nào thì thử là biết ngay. Phải ráng lắm thì cuối cùng cái Phụng cũng về đích an toàn.
– Vâng, đội về đích đầu tiên là đội Phanxicô, xin chúc mừng. – Ông trọng tài như thét lên.
Về đích thứ hai là đội Claura với tổng điểm là 4 điểm. Đội về ba, bét là tên gì đó em không nhớ nữa.
Nhận quà xong em đưa cho lũ nhỏ vác rồi kéo quân đi chiến trò khác. Lần này đội em tham gia trò kéo co.
Trò này chắc bác nào cũng biết nên em khỏi cần giới thiệu lại nhỉ. Đội em cử 10 người ra để thi đấu với đội Gio – an (cùng tuổi đám nhỏ lớp em). Thằng Đường mập là thằng không thể nào trốn được, thằng Nam, Phong, Lực, Hoàng và thêm năm đứa con gái là Hạnh, Hương, Trâm, Như, Lan. Kể ra đội hình bên em cũng chắc ra phết đấy chứ, nhất là có hai thằng bát giới nữa chứ.
– Em: Mấy đứa nghe này, mỗi lần anh hô hai, ba là đồng loạt kéo mạng dây về rồi ngồi thụp xuống. Khi anh hô hai, ba thêm một lần nữa thì cứ thế mà kéo nha. – Em bàn mưu tính kế cho lũ nhỏ.
– Phong: Dạ, anh yên tâm đi. Có em thì làm sao mà thua được, hehe.
– Em: Ờ, thế thì tốt. Vì đống phần thưởng to đùng kia, mấy đứa hãy cố lên nha.
– Dạ. – Mấy đứa nhỏ đồng thanh rồi vào vị trí nắm dây thừng.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, những đội chơi ra sức kéo dây thừng. Đội em thì chiến thắng dễ dàng do em lãnh đạo quá tài tình luôn mà, hehe. Kéo thêm hai trận nữa thì gặp tầng căn cản hai nên đội em thua chổng vó lên. Nhìn mặt mấy đứa nhỏ buồn so mà thương ghê gớm. Em với hai bà chằn chia nhau ra an ủi lũ nhỏ rồi dẫn chúng về trại xử thùng bánh to đó dưỡng sức.
Ăn xong thì em với bọn nhỏ chia ra tham gia những trò chơi nhỏ.
Em tính là ở trong trại nằm ngủ cho khỏe nhưng hai bà chằn kia cứ nằng nặc kéo em đi chơi cho bằng được.
Hai bả hết xí xọn trò này đến trò khác mà toàn bắt em chơi rinh quà giùm báo hại em bị quay như dế đá.
– P: Đức ơi, lấy giùm Phụng con gấu bông kia đi.
Cái Phụng kéo tay em chỉ vào con gấu bông màu hồng phớt khá to.
– Em: Săx, muốn lấy được con đó không dễ đâu. Năm câu hỏi kinh thánh cựu ước với năm câu đố vui đấy. Mà mấy câu đó không dễ ăn đâu.
– P: Đi mà, cứ thử xem.
Cái Phụng hấp háy mắt lay lay cánh tay em. Hành động này làm em chợt nhớ về nhỏ, lúc trước nhỏ cũng làm nũng y chang vậy.
– Em: Không được thì thôi nha.
– P: Ok, hìhì.
Cái Phụng thường ngày em thấy dữ lắm mà sao hôm nay lại hiền như mèo thế nhỉ? Lạ thật. Con gái đúng là khó hiểu thật mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tuổi thơ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/03/2019 11:38 (GMT+7) |