Hạ Ý Nhi là có vẻ suy nghĩ thiện chí nhất, cô cảm thấy con bé thật dũng cảm. Ý Nhi tự hỏi yêu Long Nhất bao năm nhưng thực lòng cô có dám chết vì Long Nhất không? Nếu mà mình là Tiểu Chi mình có thể dám hay không… Dù thế nào việc chọn con bé của Long Nhất là có lý do, cô tin con bé này sau thực không đơn giản rồi…
Mượn cớ đưa Tiểu Chi đi trị thương, tứ lão đại đã mang cô về biệt thự riêng của mình để tiện việc dạy bảo mà họ đã sớm toan tính. Người có thể đến chỉ có Đông Vũ, ngoài ra không ai được bén mảng đến nơi ấy cả. Thấm thoát đã một năm trôi qua… Tiểu Chi ở cùng bốn lão đại Đông đường, họ thương yêu cô như con ruột mình vậy. Đặc biêt Long Nhất sau lần Tiểu Chi đỡ cho lão một dao, thì cả đời này cô đã là con của lão nếu ai làm cô đau khổ.
Mất cả cái mạng già này thì lão cũng khiến chúng trả giá đắt, nhất là Tiểu Chi quả thật lĩnh hội rất nhanh những gì bốn lão truyền dậy. Ngày nào cầm khẩu súng còn run run trong tay, tới giờ Tiểu Chi đã không cần nhìn vẫn bắn tan nát cái chai được tung lên phía sau lưng… điều mà sư huynh Triệu Hải tay súng thần sầu của đông đường làm chưa xong.
Trời ban cho Tiểu Chi khá nhiều giác quan đặc biệt, ngoài linh cảm phán đoán ra. Tiểu Chi nghe tiếng động rất tốt nó chính là nguyên do cô bé bắn trúng cái chai rơi phía sau mình. Nếu Thiên Sát còn sống hẳn là đại lão đầu họ Long này không biết nên mừng hay nên lo, bởi đối thủ có thế thực chiến với lão đã xuất hiện… nhưng là một đứa con gái.
Nói về việc học nghệ có thể tứ lão đại đã không còn gì thất vọng về cô bé, Nhưng trái tim thiện lương trong Tiểu Chi làm các lão đau đầu, sống trong hắc đạo là phải tàn nhẫn ta không ăn thịt người thì người ăn thịt ta… Trong những lần dạy cô bé về mưu lược ứng trí Long Tam là người sớm nhận ra điều đó. Long Tam từng hỏi Tiểu Chi:
– Nếu kẻ hôm đó giết cha con, còn có phi đao giết nó như Đông Vũ không?
– Không ạ! Thứ nhất nó quá tàn độc, thứ hai sẽ không biết được ai sai người đó giết cha. Nếu đánh thương hắn rồi quan sát thực khách hôm ấy, ai có thái độ biến sắc nhất ắt suy đoán được kẻ chủ sự. Chưa cần giết thì không lên giết.
Long Tam thở dài thôi kệ! Âu cũng ý trời ta cũng chỉ có thể cố gắng đến vậy… Trong một năm đó Đông Vũ gần như ngày nào cũng ghé thăm Tiểu Chi. Ngoài vẻ mặt lạnh hơn băng thì cái gì cũng chiều Tiểu Chi hết… Mấy ngày đầu ở đây, do đang trị thương lên cô chẳng có việc gì làm… đứng thẫn thờ một mình dưới gốc cây hoa sứ cạnh bể bơi… hoa trắng vương trên áo, lá nhỏ quện trên tay. Tiểu Chi thì thầm “… bạn hoa trắng ơi! Mình nhớ nhà lắm nhớ mẹ nhớ cha… bạn mang hương theo gió, gửi lời cho chim nhắn rằng… Tiểu Chi nhớ mẹ, rồi Tiểu Chi sẽ về” Ở đằng xa Đông Vũ nhìn bóng nhỏ bé của Tiểu Chi, tim thắt lại vì cảm thấy hận mình… Nghĩ là Tiểu Chi muốn hoa… Đông Vũ nhặt mấy viên sỏi lia lên trên cây. Tuyệt học ngũ tán tiêu tinh của Đông Vũ… một khi đã thi triển thì bách phát bách trúng… một trận mưa hoa phủ xuống Tiểu Chi…
– Chi muội có thích không?
Những tưởng Tiểu Chi sẽ vui vẻ mà cười với mình, Đông Vũ lại sững người khi Tiểu Chi vừa khóc vừa nói:
– Làm như thế là ác độc, hoa nhỏ có tội tình gì đâu khi nó lìa cành tội lắm…
Tiểu Chi chạy vụt về phòng… Kẻ vô sự nghe không đau nhưng với Đông Vũ tựa ngàn kim châm đau đớn, phải là anh đẩy em đến bước đường này… Vài ngày sau nữa Đông Vũ không đến, Tiểu Chi lại thấy buồn buồn. Vũ Ca không có ác ý chỉ là mong mình vui, nghĩ thế cô thấy mình có lỗi quá… Nhưng người đại ca này mặt lúc nào cũng mặt lạnh như băng, tuyệt chả bao giờ cười. Đúng là thiết đầu Tiểu Chi lầm bầm mình sẽ gọi là Thiết đầu ca cho đáng.
Buồn bã Tiểu Chi muốn ra ngoài phố chơi, Long lão đầu vì vết thương của Tiểu Chi chưa khỏi và sự an toàn của cô lên chối từ. Nhân lúc đám vệ sĩ không chú ý cô trèo lên cái cây phía sau biệt thự nhảy ra ngoài. Thật ra mọi người rất tốt với cô, tốt hơn cả Lưu Vỹ đối với Tiểu Chi ban đầu. Tiểu Chi chỉ muốn đâu đó chút thôi, nhưng cô biết việc cô trốn đi đã để bao rắc rối. Đi thẫn thờ trên phố một lúc thế nào cô lại đi lạc vào nghĩa trang. Những hàng mộ im ắng trải dài trong nắng chiều đìu hiu, có khi nào cha mẹ nghĩ Tiểu Chi chết rồi không?
Bỗng nhiên có khá nhiều người đến, họ xem xét chung quanh rồi chia nhau đứng các góc. Một bàn tay cứng như thép lôi tuột cô ra khỏi chỗ đang đứng, Tiểu Chi dẫy dụa nhưng vô ích… Có một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc lịch lãm, cùng hai người vệ sĩ đi kèm tiến đến đặt bó hoa hoa trước mộ Tiểu Chi vừa đứng. Tiểu Chi thấy bực mình cô tức tối gào to:
– Bỏ tôi ra! Tôi đứng ở đó trước… ông ta đứng được sao tôi không đứng được ở đấy?
Người đàn ông ấy thấy thế nhìn về hướng Tiểu Chi, thấy cô bé giãy dụa manh quá vết thương ở vai bục, ra máu thấm đó chiếc áo trắng đang mặc. Ông ta ra hiệu vệ sĩ thả cô ra, Tiểu Chi chạy đến chỗ lúc nãy vừa đứng mặt cô nghênh nghênh lên khiêu khích:
– Tôi ở đây trước, ông lớn tuổi như cha tôi có nhất thiết cần gọi nhiều người thế này đuổi tôi ra không? Chỉ cần ông tự nói một câu tôi đi ngay!
– Cô bé thật sự không biết ta là ai à?
Ông ấy hỏi cô, Tiểu Chi đáp lời:
– Không tôi chưa thấy ông bao giờ!
Ông ta mỉm cười hiền hậu hỏi tiếp:
– Thế cô bé, cô quen biết người nằm trong mộ này không?
Tiểu Chi cũng đáp ngay:
– Không hề biết! Nhưng tôi đứng trước ông là người lớn… dùng nhiều người bắt nạt tôi là không công bằng.
Ông ấy lại cười và nói:
– Người trong mộ là con gái ta, nó mất cũng trạc tuổi cô bây giờ… Xưa nay Lưu Thiếu Kỳ ta chưa bao giờ có ai dám nói ta cư xử bất công ngoài cô đấy cô bé ạ. Vai cô bị thương ta đưa cô đi băng bó lại vậy là hòa nhé!
Lúc này do mãi tranh cãi Tiểu Chi không để ý máu chảy ở vết thương quá nhiều, vốn chưa bình phục lên mất máu nhiều khiến cô choáng váng ngất lịm.
Khi hồi tỉnh lại cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện, cô định chồm dậy thì y tá ngăn lại:
– Tiểu thư vết thương cô chưa lành, cô hãy nằm nghỉ ngơi đã! Cô yên tâm ngài thủ tướng nói lát sau sẽ ghé thăm cô. Tiểu thư cô thật xinh đẹp và hạnh phúc khi có một người cha như vậy!
Ông ta là Thủ tướng ư? Là người ngày còn ở nhà thi thoảng cô thấy trên tivi. Nhưng với Tiểu Chi ngày đó thủ tướng và dân thường khác gì nhau… Ông ấy cũng đến thăm cô thật, lần này không mang theo vệ sĩ. Ông cười hiền hòa bảo cô:
– Con gái con thấy sao rồi!
– Tôi có phải con gái ông đâu, ngài Thủ tướng!
Ông ấy lại cười, nụ cười ấm áp làm Tiểu Chi nhớ cha vô cùng… cô thấy mắt cay cay lệ tràn ra.
– Đừng khóc con gái, trước không phải thì bây giờ phải. Mà bé bỏng thế này sao có kẻ nào đang tâm ra tay thế với con vậy?
– Tôi muốn về!
Tiểu Chi nói vì cô lo mọi người tìm cô…
– Nhà của con ở đâu?
– Từ lâu Tiểu Chi đã chẳng còn nhà mà về rồi!
Đáp lời xong cô không chịu được nữa gục mặt khóc nức nở. Ông ấy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi an ủi:
– Con cứ khóc đi! Nếu khóc thấy thanh thản! Bây giờ ta bận để lại cho con cái thẻ vào cửa và điện thoại này. Khi nào cần sự giúp đỡ của người cha con hãy gọi… con và Yến Yến đều cứng cỏi mạnh mẽ như nhau… khi con thực sự khỏe hẳn sẽ có người đưa con về chỗ con muốn…
Đông đường thì sôi sục khi Tiểu Chi mất tích liền mấy ngày, Tứ lão đại đích thân chỉ đạo anh em kiếm tìm, đến ngày thứ năm Tiểu Chi tự về trước cửa Đông đường trong nỗi hoan hỉ của mọi người… Lần đầu tiên có thấy Thiết đầu ca Đông Vũ cười mặt rạng ngời khi thấy cô trở về! Thì ra anh ấy cười cũng đáng yêu đấy chứ! Mọi việc lại bình thường, Tiểu Chi chỉ nói cô bị lạc rồi vào viện. Chứ chuyện gặp Thủ tướng Lưu Thiếu Kỳ thi cô giấu nhẹm… đơn giản cô nghĩ không muốn ai biết. Bởi ông ấy thật sự tốt chí ít im lặng vẫn tốt hơn tránh phiền cho ngài Thủ tướng.
Long Tứ lôi đám vệ sĩ tắc trách ra xử phạt, Tiểu Chi nhất mực khuyên can nhưng gia quy đông đường nghiêm ngặt. Tiểu Chi nói mọi việc do mình tự trốn đi cam tâm chịu trượng. Buổi gia hình hôm đó Long Tứ đã cố gắng nói đỡ do Tiểu Chi mới chưa rõ nội nội quy, lại đang trọng thương miễn cho 30 trượng. Tiểu Chi cam tâm nhận đủ 50 trượng máu me bết bết tuyệt nhiên lúc gia hình không kêu rên nửa câu. Anh em đông đường phục Tiểu Chi sát đất, nhóm vệ sĩ canh nhà hôm đó quỳ phục trước Tiểu Chi hô vang:
– Chị Tiểu Chi! Từ nay chúng em sẽ trung thành với chị, quyết không hai lòng! Nếu sai trời chu đất diệt!
– Chúng em sẽ trung thành với chị! Nếu sai trời chu đất diệt!
Toàn anh em Đông đường hô vang! Một cách đầy nể phục… Tứ lão đại là kẻ hài lòng nhất mấy lão rất vui… Quả nhiên con bé có tư chất của bậc trưởng bối, Đông đường nếu không còn các lão cũng chả sao…
… Một năm đã qua mười bốn tuổi Tiểu Chi ngày ấy và Tiểu Chi hôm nay cũng thay đổi nhiều… Bốn lão đại cũng chả còn gì dạy cô nữa, cô bé chịu khó học hỏi chả mấy lĩnh hội hết. Họ quyết định cho Tiểu Chi đi học trở lại. Được trở lại với trường cô vui lắm ở đấy có nhiều bạn bè đồng lứa… dù gì ở mãi Đông phong chán rồi, bởi thế Tiểu Chi đã hồ hởi đồng ý.
Để tránh sự chú ý bên ngoài, Long Nhất sắp xếp cho Tiểu Chi lên miền bắc học… Nhận sự giao phó từ Long Nhất, Hạ Ý Nhi chả mấy thích thú gì Tiểu Chi. Nhưng đây là lần đầu Nhất ca hạ mình nhờ vả, thì làm sao Ý Nhi chối từ cho được. Cái khiến Ý Nhi bực dọc vô cùng là con bé cứ một điều là “Hạ bá bá” hai điều “Hạ bá bá”. Mà nó đã mười bốn cao gần bằng cô rồi, ra dáng thiếu nữ chỉ cái mặt non choẹt ngây ngô thôi. Cuối cùng Hạ Ý Nhi đành dùng tiểu kế bèn nói:
– A đầu này tốt nhất Nhất ca là cha ngươi! Kêu ta một câu Hạ mẫu đi ta không muốn làm bá bá của ngươi phiền chết đi!
– Mẹ!
Tiểu Chi nói được đến đó thì bật khóc, bao năm lưu lạc có khi nào gọi được câu đó… Hạ Ý Nhi ôm con bé vào lòng:
– Thôi được rồi ngoan nào! Từ nay ta là mẹ con…
Chưa từng làm mẹ, nhưng bản năng phụ nữ khiến Hạ Ý Nhi tiếp nhận con bé thật nhanh chóng. Phụ nữ vốn là dễ thân thiết với nhau, thời gian ngắn sau tưởng chừng Tiểu Chi đã trở thành con gái thực sự của cô. Nhất là biết được quá trình lưu lạc của Tiểu Chi qua lời kể con bé, Ý Nhi quyết định thật sự làm kế mẫu của nó một cách tình nguyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạnh phúc trong nỗi đau |
Tác giả | Khoai Lang |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/09/2019 03:39 (GMT+7) |