Hàn Lập bình tĩnh nói.
“Tốt! Nếu đáp ứng, việc này coi như xong. Trên thuyền có một vị tu tiên giả, nhưng bất quá chỉ là tiểu nha đầu luyện khí kỳ tầng hai, tầng ba, căn bản không đáng nhắc tới. Ngươi lưu ý một chút là được.”
Khẩu khí Đại Diễn thần quân dần trở nên hòa hoãn, sau đó không nói gì thêm.
“Luyện khí kỳ tầng hai, tầng ba?”
Hàn Lập trong lòng ngẩn ra, nhưng vẫn mở ra hai mắt.
“Di, lão phu tử. Người này tỉnh rồi!”
Hàn Lập liếc mắt một cái, thấy ngồi trước giường mình là một cô gái thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, vừa thấy mình mở mắt, nhất thời mừng rỡ kêu lên. Nàng làn da trắng nõn, mặt tròn mắt to, tạo cho người ta cảm giác đáng yêu.
“Ân, lão phu tự nhiên thấy được.”
Mà ở trên một cái ghế bên cạnh cô gái một lão già áo xám đang ngồi, tầm hơn sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, đang bất động thanh sắc đánh giá hắn.
“Lão phu tử, ngươi nói chuyện cùng hắn. Ta đi thông tri tiểu thư!”
Không chờ Hàn Lập mở miệng hỏi cái gì, cô gái líu ríu nói một câu với lão già, thân mình tựu như chớp chạy đi ra ngoài. Hàn Lập không khỏi ngẩn ra.
“A a! Nha đầu kia tính tình như vậy, công tử xin đừng trách!”
Lão khẽ lắc đầu, hướng Hàn Lập ôn hòa cười.
“Không dám, là hai vị cứu tại hạ sao, nơi này là nơi nào? Các hạ là…”
Hàn Lập đồng dạng cười đáp lại, ngồi dậy chậm rãi hỏi.
“Nơi này là trên mặt sông Thuấn Giang. Ngươi giữa sông sinh tử chưa biết, được nhị tiểu thư nhà của ta kêu người cứu lên. Mà lão phu tên là Hà Văn, là một gia sư của phu nhân.”
Lão già cười hiền lành, gật đầu nói.
“Thì ra là thế. Tại hạ họ Hàn. Nhất định phải hướng vị tiểu thư này đa tạ ân cứu mạng.”
Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi, chắp tay nói.
“Tiểu thư nhà ta đích xác là tấm lòng Bồ Tát. Nhưng ngươi gặp nàng cũng là do cơ duyên. Chẳng qua Hàn công tử có thể nói rõ vì sao lại xuất hiện ở trong băng, hơn nữa còn chưa bỏ mạng. Lão phu cảm thấy rất hứng thú.”
Lão già mặt mang nét cười nhưng trong mắt tràn đầy vẻ hứng thú.
“Cái này? Hàn mỗ không muốn dùng lời nói hão lừa gạt phu tử. Nhưng đích xác có nỗi khổ không tiện cho biết.”
Hàn Lập do dự một chút cuối cùng vẫn nói thẳng ra.
“Cũng không có vấn đề gì. Ai cũng đều có chuyện không tiện nói ra.”
Lão già lại độ lượng vô cùng, khoát khoát tay bộ dáng không thèm để ý chút nào. Ngay tại lúc này, thiếu nữ mặt tròn hoạt bát kia lanh lợi đi đến.
“Phu tử. Tiểu thư để cho vị công tử này lẳng lặng tu dưỡng, những chuyện khác đều chờ sau này rồi lại nói.”
Cô gái một bên trong miệng vừa nói một bên tò mò đánh giá Hàn Lập. Hàn Lập phát hiện hướng nàng cười cười. Kết quả tiểu nha hoàn sắc mặt ửng đỏ cúi đầu, hơn nữa tâm niệm chuyển động thầm suy nghĩ:
“Người này thoạt nhìn một điểm không có gì nổi bật. Cùng một ít bằng hữu trước kia của tiểu thư so ra kém vô cùng xa. Nhưng không biết tiểu thư tại sao lưu tâm người này như thế?”
“Nếu tiểu thư phân phó. Công tử mới vừa tỉnh lại, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi. Lão phu trước hết cáo từ.”
Lão già đứng dậy cáo từ. Hàn Lập tự nhiên trong miệng nói một phen cảm tạ, trông theo lão già mang theo cô gái đi ra khỏi phòng. Khi Hàn Lập chỉ còn một thân một mình, lập tức nhìn lên nóc nhà trầm ngâm, sau một lúc lâu, mới khẽ thở dài.
Trong hai ngày tiếp theo, trừ bỏ có người vú già đưa tới một ngày ba bữa cơm ra, cũng không có người khác đến đây quấy rầy, điều này làm cho Hàn Lập tương đối hài lòng, nắm chặt thời gian dùng đan dược tĩnh tọa tu luyện.
Về phần tiểu nha đầu luyện khí kỳ hai ba tầng mà Đại Diễn thần quân từng nhắc đến, Hàn Lập dùng thần thức hơi cảm ứng một chút, cũng phát hiện nữ tử kia là một nữ tử tuổi còn trẻ dung nhan tú lệ.
Từ cách mọi người xưng hô đối với nàng, đúng là vị “Nhị tiểu thư”đã cứu chính mình đi lên khỏi khối băng.
Theo như Hàn Lập phỏng đoán, xem ra nàng này hẳn là phát hiện thân phận tu sĩ của hắn. Mà thông qua rình coi người trên thuyền tán dóc, Hàn Lập cũng biết đại khái tình hình của thuyền này.
Người trên thuyền tựa hồ là gia quyến của vị huyện úy họ Tào, bởi vì thuyên chuyển đi vội vàng, cho nên chính mình đi trước một bước nhậm chức, mà gia quyến thì chậm rãi đi sau.
Nhưng chính thức quan quyến cũng chỉ bất quá có mấy người mà thôi, một vị nguyên phối phu nhân, hai người thiếp thất, còn có ba gã công tử tiểu thư.
Vị này nhị tiểu thư thì do nguyên phối phu nhân sinh ra, nghe nói từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh nên ký dưỡng tại chỗ nữ quan một đoạn thời gian, mấy năm gần đây mới trở về trong nhà. Hai người khác đều là thiếp thất sinh ra, một vị là đại tiểu thư đã tới rồi tuổi kết hôn, sớm đã đính hôn xong, lập tức sẽ phải gả cho người ta.
Còn có một vị tam công tử, tuổi gần mười một mười hai tuổi. Còn có mấy người có điểm thân phận khác là đám người vị Hà phu tử, Chu sư gia và vị Vương quản gia mặt lúc nào cũng lạnh như băng, chuyên môn phụ trách quản lý tất cả nha hoàn người hầu.
Mà tiêu sư trên thuyền là hai người Vương Thiết Thương. Bất quá, Hàn Lập hơi vừa để ý đã phát hiện. Không chỉ có vị nhị tiểu thư kia là một tu tiên giả cấp thấp, mà vị Vương quản gia trên người cũng có chân khí lưu động không hề kém có thể so với công phu giang hồ.
Mà trong đám tôi tớ kia, cũng có mấy người động tác mạnh mẽ, trên người ẩn hàm sát khí, tựa hồ cũng không phải người bình thường. Trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng sau khi biết rõ ràng tình hình trên thuyền, Hàn Lập đã đem thần thức thu hồi, không còn để ý tới tự động tu luyện.
Hai ngày sau, vị nhị tiểu thư kia quả nhiên phái tiểu nha hoàn thỉnh Hàn Lập qua một chuyến. Tự nhiên Hàn Lập sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc ở một gian phòng lớn bên trong thuyền cũng được diện kiến nữ tử này. Nàng này vừa thấy Hàn Lập, phất tay đuổi lui những người khác, sau đó mới hướng Hàn Lập cười cười.
“Hàn huynh cũng là người trong đạo môn đi! Tiểu muội Tào Mộng Dung, môn hạ đệ tử Huyền Ngọc đạo. Không biết hàn huynh là môn hạ phái nào.”
Nàng này khách khí dị thường nói ra. Tại trong mắt nàng, trên thân Hàn Lập vừa không có ma khí phật quang, cũng không có nho môn hạo nhiên chi khí, tự nhiên chỉ có thể là người trong đạo môn.
“Huyền Ngọc đạo?”
Hàn Lập chân mày giật giật, cũng chưa từng có nghe nói qua tên này. Bất quá việc này cũng bình thường, trừ bỏ thập đại chính môn, thập đại Ma Tông ra, những môn phái Đại Tấn khác, hắn biết đến đều là ít đến đáng thương.
“Bổn môn chỉ là vô danh tiểu phái ở Liêu Châu, Hàn đạo hữu không biết, cũng không ngạc nhiên.”
Tào Mộng Dung thấy Hàn Lập bộ dáng ngần ngừ, cười khẽ giải thích nói.
“Tào đạo hữu quá khiêm nhường, Hàn mỗ chỉ là một tán tu, mới vừa tiến vào Đại Tấn tu tiên giới không lâu, vốn đối với các tông môn không quen thuộc, thực làm cho đạo hữu chê cười.”
Hàn Lập ôm quyền, làm ra một bộ dáng xấu hổ.
“Nguyên lai Hàn huynh mới vừa xuất sơn. Tiểu muội cũng đồng dạng mới rời đi sư môn không lâu. Chẳng qua bổn môn đích xác chỉ là một tiểu phái mà thôi. Nhưng thật ra Hàn huynh tuổi còn trẻ như thế mà tu vi đã tinh xảo như vậy, thật sự là việc đáng mừng!”
Tào Mộng Dung đôi mắt sáng sáng ngời, thản nhiên nói.
“Không có gì, tại hạ cũng là may mắn mà thôi. Từng có một điểm cơ duyên, nếu không cũng không đi đến một bước này.”
Hàn Lập chỉ có thể lập lờ nước đôi trả lời. Nữ tử thấy Hàn Lập không muốn nói tỉ mỉ, đành mỉm cười, không tiếp tục hỏi tới việc này, mà chuyển đề tài:
“Hàn huynh như thế nào sẽ ở trong nước bị hàn băng phong thể? Chẳng lẽ tao ngộ cường địch?”
“Uhm! Cũng không sai biệt lắm. Hàn mỗ còn phải đa tạ đạo hữu đã ra tay cứu giúp đấy chứ!”
Hàn Lập cười khổ một tiếng, không muốn nói kỹ chuyện này.
“Việc nhỏ thế này cũng không tính là cái gì. Kỳ thật tiểu muội cũng nhìn ra, Hàn huynh cho dù không cần ra tay cứu giúp. Không qua bao lâu, cũng sẽ băng hóa thoát thân. Chỉ là trôi nổi như vậy ở trên mặt sông thật sự có chút kinh thế hãi tục, cho nên tiểu muội cũng nhiều chuyện. Hơn nữa chúng ta tiểu phái cùng tán tu, vốn nên giúp đỡ nhau.”
Nàng này nghiêm sắc mặt nói. Nghe xong lời này, Hàn Lập gật đầu, không nói gì thêm.
“Được rồi. Không biết Hàn huynh khôi phục như thế nào, nếu là không chê, có thể ở trên thuyền đợi mấy ngày. Tiểu nữ tử đang muốn ở trên phương diện tu luyện xin đạo hữu chỉ điểm một chút!”
“Tại hạ nhất thời cũng không có việc quan trọng đợi mấy ngày cũng không sao. Nhưng chuyện chỉ điểm là nói quá rồi, có thể gọi là cùng nhau trao đổi kinh nghiệm tu luyện.”
Hàn Lập trầm ngâm một chút, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, lại không có cự tuyệt mà đáp ứng yêu cầu. Tào Mộng Dung nghe vậy mừng rỡ. Năm đó nàng này bởi vì tư chất có hạn, rời đi sư môn tương đối sớm, cũng không có được truyền thụ pháp thuật cao thâm gì. Hiện tại có thể được một người rõ ràng tu vi hơn xa của nàng như Hàn Lập chỉ điểm, tự nhiên là chuyện tốt cầu cũng không được. Vì vậy sau khi ước định thời gian, Hàn Lập cùng nàng này nói chuyện trong chốc lát sau, rồi khách khí cáo từ rời đi.
“Hàn tiểu tử, ngươi sao đáp ứng lưu lại, không muốn nhanh chóng tìm một chỗ linh mạch, khôi phục pháp lực.”
Đại Diễn thần quân vừa chờ Hàn Lập về tới phòng, không nhịn được hỏi.
“Chỗ linh mạch chắc chắn phải đi tìm kiếm. Nhưng những linh địa này khẳng định bị tông môn lớn nhỏ Đại Tấn chiếm cứ rồi, hơn nữa Đại Tấn tu tiên giả tựa hồ so với ta đoán trước nhiều hơn nhiều lắm. Lấy tu vi hiện tại của ta đi ra ngoài xông loạn, thật sự mạo hiểm. Ta cũng không muốn khi không có sức bảo mệnh lại mất mạng ngớ ngẩn trên đường.”
Hàn Lập tỉnh táo nói ra.
“Nga! Vậy ngươi chuẩn bị là…”
“Trên người của ta mang đan dược cũng đủ dùng, hơn nữa còn có nhiều loại linh nhãn vật, đủ để có thể trong một năm khôi phục trúc cơ kỳ tu vi, khi đó lại đi tìm phương pháp giải trừ sát khí cũng không muộn. Về phần nàng này mặc dù thoạt nhìn có chút tâm cơ, nhưng là tu vi còn thấp, cũng không có ác ý gì. Vừa lúc mượn hiểu biết của nàng về Đại Tấn tu tiên giới, chuẩn bị cho hành động sau này. Đã tới Đại Tấn rồi, cũng không ngại gì chờ một hai năm.”
Hàn Lập từ từ nói ra.
“Tùy ngươi. Nhưng thời gian của ta không nhiều lắm. Kéo dài thêm mấy năm, ta sợ không được chứng kiến tâm huyết của mình. Dù sao thu thập những tài liệu kia, cũng cần không ít thời gian.”
Đại Diễn thần quân tựa hồ có chút lo lắng.
“Tiền bối yên tâm. Song song với tìm kiếm phương pháp giải trừ sát khí, ta sẽ bắt đầu lưu tầm tài liệu. Bất quá, phương pháp tốt nhất vẫn là mượn thực lực một phái nào đó giúp chúng ta thu thập. Như vậy, mới có thể bớt đi không ít thời gian.”
Hàn Lập tựa hồ trong lòng hiểu rõ, chậm rãi giải thích nói.
“Mượn như thế nào? Nơi này không phải Thiên Nam, cái danh Hàn trưởng lão của ngươi, ở chỗ này sợ rằng chả sử dụng được. Tông môn lớn một chút sẽ không để ý tới ngươi. Tiểu tông tiểu phái vừa lại không có thực lực đi làm việc này. Dù sao tài liệu chúng ta muốn, không có thứ nào mà không phải là vật thế gian khó tìm.”
Đại Diễn thần quân tựa hồ rất không xem trọng phương pháp này.
“Phương pháp cụ thể, còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Có lẽ không cần chúng ta tìm, cơ hội cũng đưa tới cửa.”
Hàn Lập tự giễu trả lời. Lúc hắn không còn cùng Đại Diễn thần quân nói chuyện, tay từ trong túi trữ vật cầm một bộ trận kỳ, tại bốn phía bày ra một cái cấm chế đơn giản, người ngồi trên giường, ăn vào một viên đan dược, khoanh chân tĩnh tọa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2019 11:36 (GMT+7) |