Kết quả là phát hiện ra Hàn Lập khí cơ nội liễm, oánh quang nội trảo, rõ ràng là đã tiến cấp lên Nguyên Anh Trung Kỳ khiến cho hắn không khỏi ngơ ngẩn.
“Ta biết hai vị sư huynh tuệ nhãn như đuốc, rất nhanh có thể nhìn ra được. Sư đệ xác thực là có một phen cơ duyên tại Trụy Ma Cốc, sau khi trải qua một phen khổ tu thì đã tiến cấp. Nhanh như vậy đã có thể tiến cấp lên Nguyên Anh Trung Kỳ, ngay cả ta cũng không nghĩ tới chuyện này. Bất quá nếu không vì biết Uyển Nhi có hai vị sư huynh bảo hộ, sẽ không xảy ra trở ngại gì thì ta bị nhốt nhiều năm như vậy sẽ lo lắng vạn phần, làm gì có tâm tư mà an tâm tu luyện. Điều này là cũng nhờ vào hai vị sư huynh” Hàn Lập cảm khái thở dài một tiếng, nhìn hai người ôm quyền nói ra lời cảm tạ.
“Sư đệ sao lại nói như vậy! Nam Cung muội tử nếu đã nhận ta làm đại ca thì chuyện chiếu cố nàng là chuyện đương nhiên. Huống hồ nói là bảo hộ nhưng kỳ thật ta có làm được cái gì hữu dụng đâu, mà chỉ có thể nhìn đệ muội bị vây trong băng mà thôi. Thật xấu hổ!” Trình sư huynh rốt cục từ chuyện Hàn Lập tiến cấp tỉnh táo lại rồi lại vừa nghe Hàn Lập nói vậy thì vội vàng khiêm nhường nói.
“Sư đệ không đầy ba trăm năm đã tiến cấp lên Nguyên Anh Trung Kỳ, nói ra sợ rằng khiến cả Thiên Nam khiếp sợ. Xem ra sau này việc tiến lên Nguyên Anh Hậu Kỳ không cần phải nói, thậm chí là có thể tiến cấp lên Hóa Thân Kỳ, sư đệ cũng là có khả năng lớn!” Lữ Lạc cũng không nhịn được nói, trong giọng nói tràn đầy vẻ hâm mộ. Tại Thiên Nam tu tiên giới đến nay, trong lịch sử chỉ có rất ít mấy người mới có thể sánh được với Hàn Lập. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy đối với tư chất của người tu luyện không có quan hệ quá lớn, mà hơn phân nửa là do cơ duyên tạo hóa của người đó, điều này không có thể cưỡng cầu được.
Hàn Lập tự nhiên trong miệng nói khiêm tốn một hai câu, tiếp theo cố ý chuyển đề tài hỏi thăm chuyện tại Trụy Ma cốc năm đó sau khi mình mất tích. Chuyện đại chiến từ lời kể của người trực tiếp chứng kiên tự nhiên là chân thực hơn xa so với nghe qua lời kể của những người khác.
Lão giả nghe Hàn Lập hỏi như vậy thì không khỏi khổ cười rộ lên.
Nguyên bản ngày đó Hàn Lập sau khi bị khe hở không gian cắn nuốt thì Cổ ma nọ vô cùng nổi giận, lão giả thấy tính mạng khó giữ được thì một số tu sĩ khác lại vừa mới chạy tới.
Mặc dù trước đó chúng tu sĩ cùng Ngụy Vô Nhai liên thủ nhưng vẫn không làm gì được Cổ ma khác cũng biến thân thành yêu vật hai đầu bốn tay, ngược lại còn gặp không ít nguy hiểm, may mắn là tại thời điểm mấu chốt, đám Mộ Lan nhân kia cuối cùng đã chạy tới.
Kết quả song phương liên thủ vây khốn yêu ma này. Sau một hồi đại chiến tên Mộ Lan thượng sư họ Nhạc kia triệu hoán ra Mộ Lan thánh cầm hiệp trợ và rốt cục đánh trọng thương yêu ma, thậm chí vị Mộ Lan Trọng thần sư kia còn chém rụng cái đầu lâu thứ nhất khiến cho Cổ ma quay đầu bỏ chạy.
Ở trong trận chiến này có không biết bao nhiêu Nguyên Anh tu sĩ bị chết, thậm chí vị sư tỷ của Nam Cung Uyển bị Cổ ma phát cuồng vào thời điểm tranh đấu tối hậu, phun ra một đoàn ma diễm trực tiếp đánh trúng thân thể, ngay cả Nguyên Anh cũng hóa thành tro bụi. Hình sảo thì tốt hơn một ít, tuy thân thể cũng bị hủy, nhưng Nguyên Anh thì may mắn chạy thoát.
Xui xẻo nhất chính là đám tu sĩ Quỷ Linh Môn. Vị trưởng lão họ Chung kia thì trực tiếp bị Cổ ma nọ thôn phệ Nguyên Anh.
Tất cả tu sĩ Quỷ Linh Môn nhập cốc trừ mấy tên Kết Đan Tu Sĩ ra thì tu sĩ cấp cao tiến vào toàn quân bị diệt không thể nói không làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.
Những chuyện còn lại phát sinh thì không sai biệt lắm với những gì mà Hoàng Nguyên Minh đã thông báo cho hắn. Nguyên tưởng rằng yêu ma này theo như sách xưa ghi lại thì không thể tồn tại lâu được ở nhân giới nên những người này sau khi xuất cốc cũng không có mạo hiểm đuổi theo truy sát. Nhưng không nghĩ tới là yêu ma này không biết dùng phương pháp gì mà không muốn trở về dị giới mà ở lại Thiên Nam đại khai sát giới, đi khắp nơi cắn nuốt tu sĩ Nguyên Anh nên cuối cùng khiến cho quần tu nổi giận tiến hành vây sát.
Nghe đến đó thì Hàn Lập nhăn mày hỏi thăm:
“Liên quan đến trận đại chiến vây diệt yêu ma này ta có nghe nói qua một số tin đồn. Nói cái gì thì nói nhưng hai đại tu sĩ cùng một gã Mộ Lan thần sư đồng thời ra tay mà chằng lẽ thực sự là có thể đương tràng đem nó đánh gục sao. Lấy thân phận của hai vị sư huynh thì hẳn là phải biết kết quả thực sự?” Khi nói ra lời này thì vẻ mặt Hàn Lập bất giác cũng ngưng trong vì sự hung hăn của Cổ ma ngày đó bây giờ vẫn khiến cho hắn khi nghĩ lại vẫn cảm giác được trận trận sợ hãi.
“Trận đại chiến vây diệt yêu ma này hai người bọn ta cũng không tham gia nhưng theo tin tức nghe được thì Cổ ma nọ xác thực là chịu đòn chí mạng mà bị thương nặng nhưng sau đó nó thi triển một loại bí thuật cổ quái chạy đi. Bất quá đám người Chí Dương thượng nhân vẫn theo sát không tha muốn trừ ác tận gốc nhưng sau khi đuổi tới cạnh Mộ Lan thảo nguyên thì vì kiêng kỵ người Đột Ngột nên không thể không buông tha. Bất quá qua nhiều năm như vậy Cổ ma này cũng không thấy xuất hiện tại Thiên Nam hơn nữa phía Đột Ngột nhân bên kia cũng không thấy có gì nổi lên. Xem ra Cổ ma này nếu không phải là thật sự bị trọng thương mà chết thì hẳn là đã đi ngang qua Mộ Lan thảo nguyên tới Đại Tấn” Lão giả giải thích một cách tinh tế cho Hàn Lập.
“Đi Đại Tấn?” Vừa nghe lời này Hàn Lập không khỏi khẽ biến sắc nhưng lập tức lại hồi phục như thường.
Trình sư huynh cùng Lữ Lạc tự nhiên nhìn ra Hàn Lập không muốn nói, nên hai người cũng thức thời không có hỏi thêm cái gì.
Dù sao thần thông cùng cảnh giới của Hàn Lập bây giờ không phải hai người có thể sánh bằng nên khi đối mặt với Hàn Lập bất giác có một tia kính sợ.
Hàn Lập cùng hai người trò chuyện thêm một chút và rốt cục nói ra chuyện bản thân trong Trụy Ma cốc đã tìm được lượng dược, nên muốn đi tới chỗ Nam Cung Uyển để thử giải trừ độc chú.
Hai người vừa nghe nói thì không khỏi mừng rỡ. Nam Cung Uyển nếu có thể khôi phục như thường, thì thực lực của Lạc Vân Tông bọn họ tự nhiên là tăng thêm nhiều nên cũng không có tâm tư trò chuyện gì thêm mà lập tức cùng Hàn Lập đi đến trước cấm chế.
Tại lối vào, hai người Trình sư huynh tự giác dừng bước nói muốn tự thân bảo vệ nơi này, Hàn Lập cứ việc yên tâm vào giải trừ tà chú.
Hàn Lập không khách khí, trong miệng nói lời cảm ơn sau đó không lâu thân ảnh hắn đã hiện ra trước thạch môn của mật thất.
Nhìn cấm chế trước cửa thì có thể thấy từ lần trước sau khi rời đi cũng không có ai động chạm tới. Xem ra hai người Trình sư huynh này cũng chỉ dùng thần thức dò xét tình hình của Nam Cung Uyển chứ không có phá cấm đi vào. Điều này cũng làm cho Hàn Lập càng thêm hài lòng đối với hai người này.
Tay hắn bắt quyết, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết lên cửa đá, trên cửa đá linh quang chớp động vài cái và kêu lên âm thanh trầm muộn trước khi mở ra.
Trên mặt Hàn Lập có ánh dị sắc chớp động rồi hắn vô thanh vô tức tiêu sái đi vào. Cửa đá lại hạ xuống.
Trong mật thất tình hình hết thảy vẫn như cũ, trên nóc mật thất có nguyệt quang thạch vây quanh nên cũng không có cảm giác hôn ám, hơn nữa Bởi vì có cấm chế nên trong phòng thủy chung vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, không nhiễm một hạt bụi.
Mà băng bích vẫn lóe ra ánh linh quang thản nhiên còn Nam Cung Uyển vẫn với bộ dáng như nữ đồng bị phong ấn trong đó, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt trắng bệch.
Hàn Lập trên mặt một tia thương tiếc vẻ hiện lên, vài bước đi tới trước băng bích thì dừng lại.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Uyển, trong mắt hắn giờ phút này lộ ra thần sắc hết sức phức tạp!
Sau khi đứng tại chỗ nhìn Nam Cung Uyển bị đóng băng không biết bao lâu, hắn mời thở ra một hơi, đưa tay vỗ Túi Trữ Vật bên hông lấy ra một cái hộp ngọc.
Một tay hắn nâng hộp ngọc, một tay nhắm cái nắp hộp nhẹ nhàng búng tay.
Nắp hộp nhất thời bật ra để lộ một viên Yêu Đan to cỡ ngón tay màu đỏ đậm, viên Yêu Đan này nằm trong cái hộp ngọc trắng noãn tinh khiết chợt mở chợt to lấp lóe ánh hồng quang trông có vẻ thần bí huyễn lệ.
Hàn Lập híp mắt cẩn thận đánh giá Yêu Đan này hồi lâu rồi đột nhiên há mồm phun ra một đoàn thanh linh khí đem Yêu Đan cuốn lên, sau đó nhằm hướng băng bích trôi đi.
Lúc này một trận âm thanh chú ngữ trầm thấp truyền ra, rồi hắn vung tay đánh ra một đạo pháp quyết lên trên băng bích.
Lam quang trên băng bích chợt lóe, Yêu Đan thoạt nhìn kỹ thì như không có gì dễ dàng dung nhập xuyên qua băng bích dày mà bay vào môi Nam Cung Uyển.
Hàn Lập thong dong nhắm ngay Nam Cung Uyển điểm một chỉ, Nam Cung Uyển vốn đang giống như tượng gỗ chợt mở miệng ra, Yêu Đan nhân cơ hội này trong nháy mắt bay vào trong miệng.
Nhất thời khuôn mặt Nam Cung Uyển vốn đang tái nhợt không có huyết sắc chợt có một tầng hồng quang hiện lên nhưng hai hàng lông mi vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Lập thở dài một hơi, hắn biết việc này không cấp bách, cho dù Yêu Đan thật sự là có hiệu quả thì cũng không phải mười ngày nửa tháng mới có thể giải trừ được Phong Hồn Chú.
Nhưng Hàn Lập cũng không lập tức rời đi mà lẳng lặng đứng trước băng bích nhìn Nam Cung Uyển không nói một lời. Trong đầu hắn không biết vì sao lại hiện lên một màn kinh diễm năm đó khi mới gặp gỡ Nam Cung Uyển.
Thời gian chậm rãi trôi qua qua nhưng thân ảnh Hàn Lập đứng trước băng bích vẫn không nhúc nhích.
Hơn nửa ngày sau, Hàn Lập mới bình tĩnh đi ra khỏi mật thất, đem cấm chế mở ra và theo đường cũ trở về.
Trình sư huynh cùng Lữ Lạc vẫn đang canh giữ ở trước cửa quan tâm hỏi vài câu.
Hàn Lập miễn cưỡng cười cười, cũng chỉ nói là còn phải quan sát mấy ngày nữa mới biết liệu có thể giải trừ được Phong Hồn Chú hay không.
Cả ngày chạy tới chạy lui Hàn Lập cũng có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục chuyện trò với hai người, nên hắn chia tay rồi quay về động phủ.
Dù sao cuộc sống còn dài, có chuyện gì sau này có thể chậm rãi nói chuyện.
Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng bay thẳng đến Tử Mâu Phong.
Tại lúc trước hắn nói chuyện cũng đã biết mặc dù hắn đã mất tích hơn hai mươi năm nhưng hai lão vẫn ra nghiêm lệnh không ai được tiến vào động phủ, hết thảy vẫn bảo trì như lúc ban đầu.
Mà thị thiếp của hắn, Mộ Phái Linh vẫn đang ở trong Tử Phong và được hai người chiếu cố. Hôm nay nữ nhân này đã ở vào cảnh giới Giả Đan Kỳ, chỉ cần hơn một năm công phu nữa là có thể bắt đầu nêm thử mùi vị Kết Đan.
Đây là một việc vui mừng ngoài ý liệu, Hàn Lập trong lòng vừa động thì tự nhiên là nhớ tới chuyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công.
Phải biết rằng các loại linh đan diệu dược có thể gia tăng xác xuất kết đan thành công hắn còn có không ít. Nữ tử này tư chất lại xem như là tuyệt hảo nên chỉ cần hắn thực sự vận dụng toàn lực trợ giúp thì tối thiểu cũng có ngoài bảy thành nắm chắc là có thể bình yên Kết Đan thành công.
Nhưng không nghĩ tới trong Trụy Ma cốc hắn lại có một phen cơ duyên, không cần chờ nữ tử này Kết Đan mà đã đột phá bình cảnh.
Kể từ đó, suy nghĩ ban đầu đã có sự thay đổi. Song tu công pháp Điên Phượng Bồi Nguyên Công đối với việc đột phá cảnh giới Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng có chỗ hữu dụng, nhưng đương nhiên là hỏa hầu tu luyện công pháp này khẳng định là phải thâm hậu thêm nhiều mới được. Nữ tử này cũng phải có tu vi Kết Đan Hậu Kỳ thì mới có thể dùng được.
Ban đầu hắn muốn để cho nữ tử này tu luyện công pháp khoảng hơn mười năm, sau đó hái nguyên âm chi thân của nàng, tuy nhiên sau này ý nghĩ của hắn không thể không có chút thay đổi.
Dù sao trong điều kiện bình thường, hắn khó có thể trong vòng hai ba trăm năm tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh cấp. Thời gian dài như thế nên vẫn cứ để cho nữ tử này tu luyện Điên Phượng Bồi Nguyên Công công pháp, dù sao đây cũng là loại công pháp tốt, cứ bồi dưỡng tốt một chút. Tuy nhiên Điên Phượng Bồi Nguyên Công cũng không phải là công pháp đỉnh cấp gì, nếu không có đan dược tương trợ thì nữ tử này trong thời gian ngắn khó có thể tu luyện đến cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ.
Hàn Lập trong lòng suy nghĩ nhưng chỉ một lát sau đã bay tới trước Tử Mâu Phong.
Nhìn cấm chế mây mù trước cửa, Hàn Lập khẽ mỉm cười.
Hàn Lập khẽ phất tay áo bào một cái, sương mù dày dặc tự động tách ra một con đường.
Hắn bình tĩnh hướng tới chủ phong bay đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2019 11:36 (GMT+7) |