Phụ nhân này cũng không có gì xinhh đẹp nhưng vẫn còn có vài phần tư sắc.
“Thì ra là Phùng đạo hữu, Khúc mỗ thất lễ” Khúc Hồn cũng không có khách khí nói, sau đó liền mang theo Hàn Lập đi đến hướng cái bàn.
Mà Hàn Lập cũng lập tức đảo mắt quan sát vài vị tu sĩ lạ lẫm trong phòng.
Một trung niên nho sinh tướng mạo bình thường, một thiếu phụ kiều mỵ khoảng hai mươi tuổi, lão giả hai mắt trắng, thanh niên cả người phát ra ánh sáng đỏ sẫm, và người tự xưng là Phùng Tam nương, vừa đủ năm người.
Chẳng qua, thiếu phụ kia lại là tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, cùng ở một chỗ với vị nho sinh tu sĩ kia, nhìn bộ dáng thân mật kia xem ra là một đôi tình lữ song tu.
Trong khi Hàn Lập đang cân nhắc thì Phùng Tam Nương kia mở miệng cười duyên nói:
“Khúc đạo hữu đến thật đúng lúc, ta cùng với chư vị đạo hữu đang nghiên cứu các biến hóa của”Lục Độn Thủy Ba Trận”đây. Nếu có thể thao diễn thuần thục thì đến lúc bày trận, chư vị đạo hữu càng phát huy tốt. Chẳng qua, trước tiên ta cần phải giới thiệu cho Khúc đạo hữu những tu sĩ khác”.
Phùng Tam Nương hiển nhiên là một người rất giỏi ngoại giao, chỉ nhẹ nhàng mấy câu liền có thể mang Hàn Lập cùng với những người trong phòng rút ngắn khoảng cánh rất nhiều.
“Nhị vị này chính là cao đồ của đảo chủ Vĩ Tinh Đảo Chiêm Thai tiền bối, Mao đạo hữu và đạo lữ Tiết đạo hữu!” Phùng Tam Nương trước tiên chỉ tay về trung niên nho sinh cùng với thiếu phụ kia giới thiệu cho Hàn Lập.
“Khúc Hồn. Tu sĩ của Khôi Tinh Đảo. Tại hạ cũng nhận thức không ít nhưng như thế nào lại chưa bao giờ nghe nói qua các hạ?” Trung niên nho sinh lạnh lùng liếc mắt Hàn Lập, có chút cao ngạo nói.
Chẳng biết vì sao, trung niên nho sinh này tựa hồ xem Khúc Hồn không có vừa ý, mở miệng liền nói một câu đắc tội người ta rồi.
Điều này khiến cho Phùng Tam Nương đang cười không khỏi bị kìm hãm lại, nhưng lập tức liền khôi phục lại bình thường.
“Tại hạ vốn cũng không phải là tu sĩ của Khôi Tinh Đảo, chính là mới vừa đến xem nơi định cư của Hàn sư điệt. Đạo hữu không có nghe nói đến tên của Khúc mỗ cũng không có gì kỳ quái! Huống hồ, tên của đạo hữu cũng là lần đầu tiên tại hạ nghe được” Khúc Hồn bất động thanh sắc chế nhạo.
“Ngươi!”
“Để ta giới thiệu, vị lão tiên sinh này chính là tu sĩ ẩn tu trên Kim Miết Đảo, Thanh Toán Tử đạo hữu. Tuy ít có người biết nhưng cũng là một Trúc Cơ Kỳ hệ mộc rất hiếm gặp! Nghiêm đạo hữu lại càng lợi hại, chính là ám hỏa thể, tu luyện thuần dương chân hỏa đến xuất thần nhập hóa”.
Trung niên nho sinh lộ ra thần sắc giận dữ, sắc mặt trầm xuống muốn nói điều gì đó nhưng đã bị thiếu phụ vội vàng ngắt lấy lời.
“Thanh đạo hữu, Nghiêm đạo hữu” Khúc Hồn nhìn lão giả cùng thanh niên kia, thoáng gật đầu một chút.
Hai người này cùng với nho sinh kia đều là tu vi Trúc cơ hậu kỳ. Nhưng lại cấp cho Hàn Lập áp lực muốn nhiều hơn trung niên nho sinh kia. Hiển nhiên công pháp bọn họ tu luyện không phải bình thường. Hàn Lập cũng không muốn đắc tội hai người này.
“Xin chào Khúc đạo hữu!”
“Nghiêm mỗ hữu lễ”.
Hai người này cũng không hề tự đại, đều mỉm cười chào hỏi Khúc Hồn.
Nhìn màn này khiến cho trung niên nho sinh có chút không thoải mái.
Vì thế, hắn cũng không đợi cho Phùng Nương Tử tiếp tục nói điều gì, bỗng nhiên đứng lên nghiêm mặt nói:
“Tại hạ về phòng trong chốc lát, về sự tình trận pháp để nói sau vậy”.
Nói xong hắn liền vung tay áo xoay người rời khỏi đại sảnh. Mà thiếu phụ kia nhìn mọi người có chút xin lỗi, cũng đi ra ngoài.
“Hừ! Có gì mà kiêu ngạo chứ? Sư phụ mới lên làm đảo chủ chưa lâu mà đã làm bộ?” Trên người Nghiêm tu sĩ hồng quang chợt thịnh, có chút tức giận nói.
Lão giả cùng Phùng Tam Nương sắc mặt có chút hơi đổi nhưng lão giả cũng nhanh chóng trở về bình thường. Phùng Tam Nương miễn cưỡng cười tiếp đón Khúc Hồn ngồi xuống, tựa hồ không muốn đề cập đến sự tình của nho sinh.
“Không phải nói là có sáu người chứ? Tiết đạo hữu kia không phải là một người trong đó sao?” Khúc Hồn không có khách khí liền thản nhiên ngồi xuống, Hàn Lập tự nhiên cũng đứng ở phía sau.
“Còn có một vị đạo hữu ở Hóa Minh Đảo, nghe nói là đang tu luyện một công pháp lợi hại. Mấy ngày nay sẽ không có ra khỏi phòng” Phùng Tam Nương mỉm cười, mở miệng giải thích.
“À, như vậy sao?” Hàn Lập có chút gật đầu, cũng không có tiếp tục nói cái gì.
Nhưng Phùng Tam Nương tựa hồ rất có hứng thú đối với Khúc Hồn, thỉnh thoảng lại hỏi Khúc Hồn một ít vấn đề. Khiến cho Hàn Lập ở phía sau có chút ngoài ý muốn, chẳng biết phụ nhân này rốt cuộc có dụng ý gì.
Chẳng qua, khi hỏi Khúc Hồn có biết “Lục tuần thủy ba trận pháp” không thì Khúc Hồn được Hàn Lập điều khiển liền nói không biết.
Vì thế, phụ nhân liền cười nói với những người khác nơi đây, liền bắt đầu giảng giải cho mọi người về trận pháp này.
Thật làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Phùng Tam Nương lại là một Trận pháp sư hiếm thấy.
Tuy nhiên, trung niên nho sinh tựa hồ với mọi người có chút đối đầu nhưng ngày thứ hai cuối cùng cũng trở lại đại sảnh nghe Phùng Tam Nương nói những điều cần chú ý của trận pháp.
Dù sao thì Lục Liên Điện mời bọn họ đến không phải chỉ muốn bọn họ chủ trì trận pháp thôi.
Qua ba bốn ngày sau, Hàn Lập cũng có thể nhìn thấy vị tu sĩ bế quan trong phòng kia. Chính là một đại hán đầu bóng lưỡng cao khoảng bảy thước, khuôn mặt có vẻ xấu xa, xem ra hình dáng có vẻ rất hung ác. Chẳng qua, những lời nói cử chỉ của người này lại cực kỳ hào sảng, hòa hợp cùng với mọi người rất nhanh.
Như vậy, bọn người Hàn Lập nghe xong Phùng Tam Nương giảng giải những ảo diệu của trận pháp này, mọi người liền rời khỏi thuyền hướng đến vùng hải vực phụ cận không ngừng luận bàn “Lục Độn Thủy Ba Trận” để nâng cao khả năng phối hợp đến lúc đó mới có thể thành công bắt yêu thú. Như vậy mọi người đều rất hào hứng.
Cứ như vậy, thuyền tự nhiên không di chuyển nhanh, nhưng có vẻ Lục Liên Điện cũng không có chút nào vội vã cả. Tuy kéo dài thời gian như vậy nhưng Phùng Tam Nương luôn cười đùa liên tục, không có một chút thúc dục nào cả.
Nhưng sau khi đem vài loại biến hóa của trận pháp diễn luyện thuần thục vô cùng, Phùng Tam Nương cũng không tiếp tục trì hoãn thêm nữa mà là bắt đầu tăng hết tốc lực.
Một tháng sau, hải thuyền rốt cục cũng đến một hoang đảo vô danh rộng hơn mười dặm mới ngừng lại.
Bọn người Hàn Lập dưới sự dẫn dắt của Phùng Tam Nương đi ra khỏi thuyền.
Ngay khi vừa đặt chân lên tiểu nào, bên ngoài liền có một đạo kim quang cực kỳ chói mắt xoay quanh bọn họ một vòng, sau đó kim quang tiêu tán hiện ra một vị lão giả thần sắc hơi vàng, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
Trên người lão giả này không có một chút pháp lực dao động, cứ như là một phàm phu tục tử vậy, nhưng lại như pháp lực sâu không lường được, tự nhiên ẩn giấu lại. Điều này khiến cho Hàn Lập rùng mình.
“Thuộc hạ Phùng Tam Nương tham kiến Miêu trưởng lão” Phùng Tam Nương nhanh chóng lên tiếng, hướng đến lão giả thi một lễ, vẻ mặt cung kính nói.
Lúc này, bọn Hàn Lập ở phía sau như thế nào lại không biết thân phận của lão giả này đây, đều tiến lên thi lễ. Một vị kết đan kỳ tu sĩ cũng không phải là người mà bọn họ chậm chạp được.
“Không cần đa lễ, Phùng Tam Nương, nhiệm vụ lần này ngươi làm rất tốt, mang bọn họ đến đây rất đúng lúc! Bọn họ đã diễn luyện thuần thục trận pháp chưa? Lần này yêu thú rất khó giải quyết, không thể xem thường được” Thần sắc lão giả không chút thay đổi chậm rãi nói.
“Trưởng lão yên tâm, chư vị đạo hữu đã đem nhiều loại biến hóa của”Lục Độn Thủy Ba Trận”hoàn toàn nắm giữ, tuyệt đối có khả năng vây khốn con thú này!” Phùng Tam Nương tự tin cực kỳ nói.
“Được, các vị đạo hữu, Lục Liên Điện chúng ta một khi cần chư vị trợ giúp, chỉ cần chư vị xuất chút lực, bổn điện nhất định sẽ không bạc đãi chư vị” Miêu trưởng lão nhìn đảo qua mấy người nho sinh, thần sắc cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói.
“Tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức” Ngay khi lão giả kia vừa dứt lời liền lên tiếng trước tiên, vẻ mặt cười bồi.
Thấy vẻ mặt nho sinh như vậy, những người còn lại đều lộ ra một chút thần sắc khác thường nhưng cũng chỉ có thể đồng dạng lên tiếng phụ họa một chút.
Vị Miêu trưởng lão này đối với thái độ của bọn họ cực kỳ vừa lòng, liền gật gật đầu cười nói:
“Nửa ngày trước cũng đã bố trí đại trận tốt lắm, bây giờ chỉ cần các ngươi cố gắng chủ trì mà thôi. Mà Cổ trưởng lão đang ở vùng hải vực phụ cần cùng yêu thú kia dây dưa truy đuổi, ta cùng với trưởng lão sẽ nhanh chóng dẫn yêu thú đến. Phỏng chừng vào sáng sớm mai, con yêu thú này sẽ tiến vào đại trận. Đến lúc đó liền xem bổn sự của các ngươi. Trước tiên hãy ở trên đảo nghỉ ngơi một chút đi”.
Nói xong, Miêu trưởng lão liền biến thành một đạo kim quang bay lên trời, đảo mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
“Các vị đạo hữu, mọi người cũng đã nghe được lời của trưởng lão. Mọi người trước hết hãy nghỉ ngơi nửa ngày, bồi dưỡng tinh thần. Ngày mai có thể sẽ là một cuộc chiến mệt mỏi đó” Phùng Tam Nương quay đầu lại nghiêm túc nói.
Những người khác nghe vậy tự nhiên cũng không hề nói gì, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng ngay lúc này, Thanh Toán Tử dọc đường đi cũng rất ít lên tiếng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Phùng đạo hữu, dọc đường đi chúng ta đều hỏi ngươi rốt cuộc muốn đối phó với yêu thú gì ngươi thủy chung vẫn không chịu nói rõ, nhưng ngày mai đã động thủ rồi, có phải là nên cấp cho chúng ta đáp án đi”.
Nghe lão nói xong những lời này, mọi người không khỏi động trong lòng, đồng loạt nhìn về phía Phùng Tam Nương.
Đương nhiên là bọn họ đều có nghi vấn như nhau.
Yêu thú này là chủng loại hung hãn như thế nào mà xứng đáng để Lục Liên Điện có hành động lớn như vậy? Còn tìm có kế hoạch kỹ lưỡng như vậy? Yêu thú cấp 6 bình thường không có đáng giá như vậy chứ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/07/2019 11:36 (GMT+7) |