Nhưng thần sắc cũng không hề có gì khác thường hắn tiếp tục đi đến cửa hàng điển tịch một vòng.
Làn này cũng không hề có gì ngoài ý muốn gây ra cho hắn, bởi bị trong cửa hàng đều là các loại công pháp cùng với ngũ hành pháp thuật mà thôi, đều là những loại mà hắn hết sức quen thuộc, cùng với Thiên Nam cũng không có khác nhau lớn lắm.
Một vài điểm không giống nhau chính là về phương diện thủy hệ pháp thuật trong đạo thư nhiều hơn một ít, cũng có vài loại tân pháp thuật mà Hàn Lập chưa bao giờ nghe nói đến.
Hàn Lập cùng với tân pháp thuật ấy cũng có chút quan hệ trong đạo thư, trong lúc vô ý liền mua lấy một quyển “Đan đạo bình giám”.
Sở dĩ hắn mua quyển này là bởi vì bên trong có một vị cao nhanh nào đó nói về “Hàng Trần Đan” cùng với một chút miêu tả nữa.
Hàn Lập mua về cẩn thận nghiên cứu rồi sau này mới quyết định có đáp ứng yêu cầu của Lục Liên Điện kia hay không.
Tiếp theo, Hàn Lập cũng không hề có hứng thú mua sắm thêm thứ gì liền mang theo Khúc Hồn rời khỏi Thiên Nhai Đô đi ra bên ngoài thành.
Ra khỏi Khôi Tinh Thành không bao lâu, Hàn Lập cùng Khúc Hồn ngự khí bay về hướng Cố Gia Trang.
Gần nửa ngày sau, Hàn Lập liền trông thấy tường đất quen thuộc của Cố Gia Trang.
Nhưng Hàn Lập cũng không có ý tứ lập tức tiến đến mà trong lòng vừa động lập tức đáp xuống một ngọn núi nhỏ ở gần đó, tiến đến căn nhà nhỏ mà hắn kiến tạo ngày nào.
Căn nhà vẫn ở vị trí như cũ nhưng so với trước khi Hàn Lập rời đi thì rõ ràng là cũ kỹ hơn rất nhiều, thậm chí còn có chỗ bị mục nát nữa.
Hàn Lập xem trong chốc lát rồi lại thở dài một tiếng, đẩy cửa tiến vào trong.
“Ô!” Hàn Lập có chút kinh ngạc.
Bên trong không có trần đầy tro bụi cùng với mùi vị mục nát như hắn tưởng tượng mà là rất sạch sẽ, cái bàn cùng với giường gỗ đều không có nhiễm một hạt bụi nào. Thậm chí trên bàn gỗ còn có đặt một chậu hoa màu lam không biết tên nữa.
Hàn Lập đứng trong phòng chốc lát rồi sau đó tự nói:
“Xem ra Cố Gia tốn thật là không ít tâm tư!” Hàn Lập sờ sờ chính cái mũi của mình, có chút thì thào lẩm bẩm.
Sau đó, Hàn Lập cũng không hề lưu luyến nữa, trực tiếp đi ra ngoài mộc ốc, để Khúc Hồn ở lại trên núi rồi chính mình chậm rãi đi đến hướng Cố Gia Trang.
Hàn Lập cũng không có ý tứ trực tiếp phi hành tiến vào Cố gia. Tuy cấm chế bên ngoài Cố Gia kia đối với thực lực của hắn hôm nay không tính là gì nhưng dù sao thì Cố đông chủ cũng coi như là cố nhân của hắn, tự nhiên cũng phải khách khí một ít.
Ngay khi Hàn Lập tiến đến đại môn thì lập tức khiến cho hai gã đại hán lực lưỡng canh cửa chú ý đến hắn, hơn nữa trong đó còn có một người có chút hồ nghi hỏi:
“Các hạ là ai? Đến Cố Gia Trang chúng ta có việc gì?”
“Nói cho trang chủ các ngươi là có cố nhân họ Hàn đến thăm” Hàn Lập mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Gia Trang của chúng ta cũng không hề thấy ngoại nhân. Ô! Họ Hàn? Chẳng lẽ ngươi lại là Hàn Tiên sư?” Đại hán kia trước tiên cự tuyệt nhưng sau khi dò xét từ trên xuống dưới Hàn Lập một lần, bỗng nhiên mặt lại lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Ngươi biết ta?” Hàn Lập nhíu nhíu mày hỏi.
“Thật sự là Hàn tiên sư! Cái này là do lão nhân gia căn dặn lại. Để cho người đi bẩm báo với trang chủ một tiếng!” Đại hán này cũng không có nói hai lời, lập tức chạy vào bên trong.
Hàn Lập mặt không chút thay đổi, nhìn vào bên trong trang không lên tiếng…
Không bao lâu sau, từ bên trong có một nhóm người đi ra.
Cầm đầu là một lão giả, khi vừa nhìn thấy Hàn Lập liền hưng phấn cười lớn nói:
“Hàn tiên sư, ngài rốt cuộc cũng đã đến đây! Ta đã đợi ngài nhiều năm rồi!”
Tiếp theo, lão giả tiến lên thi lễ với Hàn Lập. Sau đó, những người phía sau đều cung kính thi lễ với hắn.
Hàn Lập ngưng thần nhìn khuôn mặt quen thuộc của lão giả này, không phải Cố đông chủ thì là ai?
“Cố tiên sinh, đã lâu rồi không gặp!” Hàn Lập thần sắc hòa hoãn nói.
Dưới sự tiếp đón của Cố đông chủ, Hàn Lập tiến vào cự trạch bên trong Cố Gia Trang.
Tiến vào trong phòng, Cố Đông Chủ cũng không có chờ Hàn Lập mở miệng hỏi liền chủ động gọi người mang đến một bao linh thạch lớn cho Hàn Lập. Hơn nữa, lại vạn phần nhiệt tình giới thiệu một ít Cố Gia đệ tử cho Hàn Lập nhận thức. Đặc biệt là đứa con cả của hắn, một vị thanh niên khoảng ba mươi tuổi, là một trong những người mà hắn giới thiệu.
Gặp phải tình cảnh như vậy, Hàn Lập sao lại không biết ý tứ của Cố Đông Chủ đây! Đại khái rằng hắn đã không thể sống lâu nữa rồi, muốn làm cho vị tiên sư này về sau để ít một chút đến Cố Gia.
Hàn Lập lạnh nhạt cười, nghĩ lại phần nhân tình của năm đó liền hàm hồ đáp ứng một câu.
Cố Đông Chủ nhất thời mừng rỡ, muốn bày yến tiệc chiêu đãi.
Nhưng lại bị Hàn Lập liên tục cự tuyệt.
Về sau, hắn cùng với Cố Đông Chủ tán gẫu vài câu liền ly khai khỏi Cố Gia Trang.
Vừa ra ngoài, Hàn Lập liền gọi Khúc Hồn trên núi, bay đến một tiểu trấn nhỏ.
Bên trong trấn, Hàn Lập tùy tiện tìm một gian khách điếm, liền ngay trong đêm đó đọc quyển Đan Đạo Bình Giám kia, kết quả là một đêm không ngủ.
Đến ngày thứ hai, Hàn Lập đối với các loại đan dược của Loạn Tinh Hải cũng có có thể hiểu biết phần lớn. Đối với Hàng Trần Đan kia lại nghiên cứu vô số lần.
Theo như những lời trong quyển sách này nói đến, để luyện chế Hàng Trần Đan chẳng những cần nhiều loại nội đan của yêu thú rất hiếm gặp mà còn cần nhiều linh dược hiếm thấy khác nữa mới có thể luyện chế thành, tuyệt đối là trân quý cực kỳ.
Mà loại đan dược này lại có hiệu quả gia tăng vài phần khả năng Kết Đan, tuy cũng chỉ có vài phần không lớn lắm hơn nữa Kết Đan thì cũng chỉ có thể dùng một viên mà thôi. Nhưng từng đó thôi cũng khiến cho phần đông các tu sĩ chuẩn bị Kết Đan đều xem như là trân bảo hiếm gặp.
Bởi vì khi Kết Đan, chỉ sợ rằng hiệu suất gia tăng chỉ một phần trăm thôi cũng khiến cho các tu sĩ cầu mà không được.
Nhưng cũng phải nói lại, trong lòng Hàn Lập cũng đã hiểu được, Lục Liên Điện một khi dùng đan dược trân quý như vậy làm thù lao thì sự tình tuyệt đối không có đơn giản như lời của đối phương nói, đâu chỉ là chủ trì trận pháp thôi.
Nếu như vậy thì khẳng định nguy hiểm không nhỏ, có trời mới biết gặp phải sự tình khó giải quyết nào.
Nhưng Hàn Lập cũng có khát vọng với Hàng Trần Đan cực kỳ, dù sao thì vô luận là hắn hay là Khúc Hồn đều phải tiến hành Kết Đan.
Hắn cũng không thể nói đến, căn bản chỉ trông vào sự thành công lần này. Nhưng Sát Đan của Khúc Hồn chỉ có một phần ba khả năng kết đan thôi, thất bại vẫn chiếm một phần lớn. Hắn thật sự cũng không có yên lòng, lần này phải nhất định tìm được “Hàng Trần Đan”.
Hàn Lập ở bên trong khách điếm tự suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần.
Dù sao thì đến lúc đó, hắn cùng với Khúc Hồn là hai hậu kỳ Trúc Cơ tu sĩ, cho dù là có nguy hiểm gì cũng có thể tự bảo vệ không thành vấn đề.
Hơn nữa, nhìn thấy Lục Liên Điện tựa hồ có thế lực rất lớn, nếu như có thể đặt mối quan hệ với bọn họ, từ từ nay về sau có thể yên yên ổn ổn sinh sống ở Loạn Tinh Hải này.
Chẳng qua, lúc này hắn đang đứng trước một tu sĩ tìm hiểu một chút thanh danh của Lục Liên Điện như thế nào?
Nhưng ngay khi đã hỏi xong thì đối phương liền lập tức trở mặt vô tình, xem ra đối phương có ý e ngại.
Trong lòng đã có chủ ý, Hàn Lập liền mang theo Khúc Hồn ngự khí bay đến “Khôi Tinh Thành”.
Nữa tháng sau, một chiếc hải thuyền lớn vô cùng đi ra khỏi cảng khẩu của Khôi Tinh Đảo. Không bao lâu sau, bạch, lam lưỡng đạo quang hoa từ xa tiến đến, cũng không có chút do dự tiến vào bên trong thuyền.
Sau khi quang hoa thu lại, trên đầu thuyền liền liền có ba người đi ra. Một tráng hán cao lớn với dung mạo xấu xí, một trung niên nhân có tướng mạo kỳ quái, người còn lại là một thanh niên có tướng mạo bình thường.
“Hoan nghênh hai vị tiên sư đến bổn thuyền, tại hạ là thuyền trưởng Lạc Chánh, những tiên sư khác cũng đều đã ở trên thuyền, lần này là do tại hạ dẫn đường chư vị tiên sư đến địa điểm xuất hiện yêu thú” Trong khoang thuyền đi ra một vị hán tử mày rậm, cực kỳ cung kính nói với trạng hán cùng người thanh niên.
Tiên sư trong miệng hắn chính là Hàn Lập cùng Khúc Hồn. Mà đi cùng hai người đến đây chính là chưởng quầy của Bạch Thủy Lâu, Tào Lộc.
“Khúc đạo hữu, ngươi bảo trọng. Tại hạ còn có sự tình phải về trước” Tào Lộc cực kỳ khách khí đối với Khúc Hồn hàn huyên vài câu rồi ngự khí bay đi.
“Nhị vị tiên sư hãy tiến vào trong đi, phòng của nhị vị cũng đã chuẩn bị tốt lắm. Thuyền sẽ lập tức xuất cảng” Đại hán mày rậm cúi đầu nói.
Hàn Lập nhìn khoang thuyền, liền cùng với Khúc Hồn không một tiếng động tiến vào, mà đại hán tự xưng là Lạc Chánh tiến vào theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, chiếc thuyền thật lớn từ từ di động.
Tiến vào bên trong, hết thảy khiến Hàn Lập cảm thấy nao nao.
Đó không phải là một cái thông đạo nhỏ như Hàn Lập tưởng tượng mà là một đại sảnh hào hoa rộng mười trượng.
Bên trong được khảm cẩm thạch màu đỏ, chính giữa là một cái bàn gỗ thật dài, bốn phía còn có hơn mười cái nghế dựa, đang có mấy người vây quanh bàn nói về điều gì đó. Vừa thấy Hàn Lập cùng Khúc Hồn tiến đến liền có mấy ánh mắt sắc bén lướt đến.
Nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua Hàn Lập mà thôi, liền đem ánh mắt tập trung trên người của Khúc Hồn.
“Tại hạ Khúc Hồn, cùng với sư điệt Hàn Lập. Không biết phải xưng hô với các vị như thế nào?” Thân hình Khúc Hồn chợt lóe, đứng trước người Hàn Lập, mặt không chút thay đổi nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/07/2019 11:36 (GMT+7) |