Hàn Lập cau mày, nhảy xuống khỏi tảng đá, sau đó chậm rãi đi đến phụ cận thạch điện, ngẩng đầu quan sát thạch điện này.
Sau khi nhìn một hồi, vẻ nghi ngờ trên mặt của Hàn Lập càng đậm hơn.
Không biết là có phải ảo giác, mà hắn lái thấy trên bề mặt thạch điện này, ngẫu nhiên có thanh quang lờ mờ lưu động, nhưng đến khi hắn nhìn kỹ lại thì lại nhìn không ra chút kỳ quái nào. Liên tiếp mấy lần như vậy, hắn thầm nhủ chẳng lẽ trong này đã bị người nào thi triển cấm pháp gì đó mà không thành?
Hàn Lập cúi đầu, nhìn nhanh xung quanh một chút, cũng không thấy dấu vết có người đã đến qua, điều này làm cho hắn nheo nheo hai mắt lại.
“Tuyệt đối là cổ quái! Nơi này tui hơi hoang vắng, nhưng thạch điện lớn như vậy, cũng không nên không có người nào phát hiện ra chứ. Càng huống chi, tư liệu là do Chung Ngô kia đưa cho, hắn sao lại không có đến đây!” Hàn Lập trong lòng trong phút chốc vô số ý niệm chuyển động trong đầu, theo bản năng cảm thấy nơi đây không ổn.
Nhưng cứ như vậy mà rời khỏi nơi đây, hắn cũng có chút không cam lòng.
Vì thế hắn lui ra phía sau vài bước, đưa tay sờ vào túi trữ vật, một thanh kim nhận xuất hiện trong tay. Sau đó ném vào không trung, biến thành một đạo kim quang, hung hăng đánh vào một khối đá ở trên thạch điện. ‘Phụp’ một tiếng, trên tảng đá thanh quang lóe lên, vẫn bình yên không việc gì, mà kim nhận lại bị xoay lộn bắn xa ra ngoài mấy trượng.
Hàn Lập lắc lắc đầu, vừa chuyển thân muốn rời khỏi nơi đây.
“Tránh nguy hiểm vô vị, còn sống mà ra khỏi cấm địa mới là mục đích lớn nhất của hắn, tòa thạch điện này quỷ dị như thế, không nên đi vào là tốt nhất” Hàn Lập thần sắc bất động thầm nghĩ.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, Hàn Lập đột nhiên sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe, biến mất vào trong không khí, tiếp theo trong cửa điện xuất hiện thân ảnh của Hàn Lập, nhưng lập tức lại biến mất ở trong thạch điện.
Lúc này ở phụ cận, đột nhiên xuất hiện một đám đông đệ tử Yểm Nguyệt tông. Đầu lĩnh lại chính là cô gái nhìn như còn rất trẻ, mà thực tế lại là sư tổ của Yểm Nguyệt tông.
Lúc này, cô gái mang theo ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía cửa điện nơi mà Hàn Lập vừa biến mất. Nàng tựa hồ cảm ứng được có người mới ở đó, nhưng hiện tại lại không một bóng người. Chẳng lẽ là nàng cảm ứng sai lầm chăng?
Cô gái có chút không tin đứng tại chỗ, nàng khẽ nhắm hai mắt lại, đem thần thức khổng lồ phóng ra ngoài. Kết quả tại khu vực phụ cận, ngoại trừ nhóm người của họ ra, đích xác là không cảm ứng được sự tồn tại của người tu tiên khác. Nhưng khi thần thức đảo qua thạch điện, thì bị một lực lượng nào đó bài xích ra bên ngoài, điều này làm cho cô gái trong lòng cả kinh, nhưng lập tức mừng rỡ, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Vừa rồi nhìn qua, nàng đã phát hiện thạch điện này bị người thi cấm chế, điều này thực không làm cho nàng kinh ngạc. Bởi vì trước đó cũng đã có mười mấy chỗ sào huyệt bí mật của yêu thú, cũng đều bị thi pháp cấm chế, cái này cũng không tính là gì! Nhưng cấm chế trong này ngay cả thần thức của nàng cũng không thể xuyên qua, đây chính là lần đầu tiên nàng gặp được. Tuyệt không phải các cấm pháp thô thiển khác có thể sánh bằng được.
Cô gái nhất thời hưng phấn, cũng không truy cứu tiếp chuyện vừa rồi, nàng tin tưởng rằng cho dù thực sự có một vài đệ tử các phái khác rình coi, cũng tuyệt sẽ không dám đối đầu với nhiều người của Yểm Nguyệt tông như vậy! Vì thế cứ tiến vào thạch điện trước cái đã.
Hàn Lập lúc này, đang đứng ở trong đại sảnh của thạch điện, gấp đến độ đầu óc loạn cả lên!
Hắn vừa rồi vốn đã muốn rời đi! Theo thói quen trước tiên buông ra thần thức, cảm ứng tình hình bốn phía, rồi sau đó mới rời đi.
Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới, thần thức của hắn vừa mới buông ra, liền lập tức cảm ứng được rất nhiều người tu tiên, đang rất gần mình, lập tức cả kinh máu trong người như muốn đông lại, không hề suy nghĩ mà chạy thẳng vào trong thạch điện. Mặc kệ bên ngoài người đến là môn phái nào trong sáu phái còn lại, nếu nhìn thấy mình lúc này, kết cục không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể biết được.
Thật ra nếu không phải hai ngày nay thể lực tiêu hao quá nhiều, hắn hoàn toàn có thể dùng thân pháp thần tốc, cứ thế hiên ngang mà rời đi. Nhưng đáng tiếc, với trạng thái của hắn hiện tại, loại thân pháp này căn bản dùng chỉ được vài lần, muốn chạy cũng tuyệt đối chạy không xa được.
Hiện tại hắn tránh ở trong thạch điện, nhưng thật ra chỉ tạm thời an toàn mà thôi! Đồng thời hắn cũng bị đám người tu tiên vây tại nơi đây, không thể rời đi.
Hơn nữa thạch điện này cũng rất đơn giản! Tiến vào cửa điện, đi qua một hành lang uốn lượn, thì trước mắt đã là một đại sảnh trống không, ngay cả một chỗ để ẩn nấp cũng không có. Mà xem thái độ của đám người bên ngoài kia, khẳng định là vì thạch điện này mà đến, muốn hy vọng người ta không tiến vào nơi này, thuần túy là vọng tưởng!
Có thể nói là không còn chỗ nào có thể đi được nữa.
Trước mắt Hàn Lập, tại trung ương đại sảnh, còn có một cái lan can ngọc thạch bên dưới có một cái địa đạo tối đen, có bậc thang đi xuống dưới, tại cửa địa đạo không ngừng có gió nóng thổi ra, thật sự khó có thể tưởng tượng rốt cuộc là thông tới nơi nào.
Chẳng qua Hàn Lập không cần nghĩ cũng có thể đoán được, nơi mà địa đạo này thông tới tuyệt không phải là chỗ tốt lành gì, bên trong khẳng định là vạn phần hung hiểm, cho nên mới do dự không dám đi xuống. Nhưng cái đại điện này, thật sự không có bất kỳ chỗ nào có thể trốn được! Điều này làm cho Hàn Lập trán đổ mồ hôi lạnh, từng giọt chảy ròng ròng.
Mà lúc này, đã có tiếng bước chân lôn xộn từ bên ngoài truyền đến, xem ra đám người tu tiên kia đã tiến vào trong thạch điện, trong nháy mắt sẽ tiến vào nơi này.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng thầm kêu khổ, cắn răng một cái, nhẹ nhàng lướt qua lan can, chui vào địa đạo.
Sau khi tiến vào địa đạo, Hàn Lập trước mắt mà một mảng tối đen, lấy tay rờ vào túi trữ vật, lấy Nguyệt quang thạch ra, chung quanh mới bừng sáng lên.
Cả thông đạo không tính là lớn, toàn bộ được làm bằng đá, chiều rộng chỉ đủ cho một người miễn cưỡng đi vào mà thôi.
Hắn cũng không dám trì hoãn, sợ người ở sau đuổi tới, liền cẩn thận đi xuống phía dưới.
Sau khi đi xuống mấy trăm bậc đá, thông đạo vốn nhỏ hẹp dần dần rộng lớn ra, hai người sóng vai mà đi cũng không thành vấn đề. Nhưng gió nóng thổi ra càng thêm khốc liệt, làm cho Hàn Lập trong chốc lát mồ hôi lại đổ ra, cả người trên dưới lại ướt đẫm.
Sau khi đi xuống gần trăm bậc nữa, Hàn Lập phỏng chừng xuống dưới lòng đất cả trăm mét, thông đạo đá rốt cục đã chấm dứt. Khi hắn ra khỏi miệng thông đạo, thì trước mắt xuất hiện một thế giới đầm lầy rất kỳ dị.
Khu vực này trên dưới cao cỡ ba mươi trượng, phạm vi rộng tới vài dặm, nhìn qua khắp nơi đều là bùn đen sủi bọt. Mà các cơn gió nóng kia từ trên khoảng không đầm lầy mà thành, theo thông đạo sau lưng Hàn Lập cấp tốc thổi ra, sau đó không khí mới lại theo thông đạo mà tràn vào, hình thành thế cân bằng đối lưu.
Bốn phía đầm lầy đều là những đống đất đen, dọc theo biên có các loài kỳ hoa linh thảo, mấy loại thiên địa linh dược mà Hàn Lập cần cũng ở trong đó, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Nhưng tất cả chỗ này, đều không hấp dẫn tâm thần Hàn Lập bằng một tòa tiểu đình bạch ngọc ở trung gian đầm lầy. Bởi vì trên không trung của cái đình có lơ lửng một cái hộp vàng, dài chừng một hai trượng, rộng cỡ nửa trượng, đang đóng chặt, bên ngoài có kim quang lưu động, vừa thấy đã biết nhất định không phải là vật phàm.
Hàn Lập dò xét vài lần, liền lập tức đem ánh mắt rời đi, cũng không phải Hàn Lập đối với bảo vật kia không động tâm, mà là ở phía sau còn có rất nhiều sát tinh đang đến. Tốt nhất là nhanh chóng tìm chỗ ẩn thân, cái này mới là việc quan trọng nhất! Nếu không cái mạng nhỏ này không giữ được, còn muốn bảo vật thì có ích lợi gì!
Hàn Lập tung người lên, vọt đến sau một mô đất cách xa cửa thông đạo, sau đó thu liễm khí tức, Nặc hình thuật toàn lực thi triển ra, tiếp theo ép sát vào sau đống đất không nhúc nhích, Hàn Lập sau khi ẩn thân đã cùng với mặt đất hòa thành một thể, xa xa nhìn lại không có khả năng phát hiện được tung tích.
Hàn Lập mới xong không được bao lâu, tại cửa thông đạo đã xuất hiện thân hình của cô gái.
Nàng vừa hiện thân, liền thản nhiên đưa mắt dò xét tình hình nơi này, khi bắt gặp cái hộp vàng trên đỉnh bạch ngọc đình, vẻ thong dong không bức bách trên mặt rốt cục đã biến đổi, trong mắt dần dần toát ra ánh mắt nóng bỏng. Nàng tuy đã nghe qua môn hạ đệ tử miêu tả cái hộp vàng ở nơi này, nhưng cũng không thể bằng tự mình thấy rõ, như vậy thật làm cho người ta chấn động.
Cô gái tiến tới trước đầm lầy, sau đó nam nữ đệ tử Yểm Nguyệt tông cũng ùn ùn đi tới, tụ tập phía sau lưng cô gái.
Hàn Lập ở cách đó không xa, tất cả đều thấy rõ ràng, không khỏi âm thầm kinh ngạc, đồng thời đối với thân phận của nữ tử cầm đầu trông rất trẻ kia, cảm thấy hết sức tò mò.
“Trong này có ẩn nấp Hắc lân mãng sao?” Thanh âm mềm mại của cô gái vang lên, tràn ngập sự uy nghiêm nói không nên lời.
“Bẩm sư tổ, cự mãng kia nấp ở trong đầm lầy, trước sau đã nuốt mười mấy đệ tử các phái muốn tới lấy bảo vật, có thể nói hung danh vang xa, làm cho nơi đây trở thành nơi trong cấm địa đệ tử không dám đến. Chẳng qua yêu thú này mạnh hơn nhiều các yêu thú đỉnh cấp thông thường, mong sư tổ cẩn thận!” Một nữ đệ tử cúi đầu cung kính đáp.
“Hừ! Ngươi cho rằng, ta ngay cả một con yêu thú bậc một cũng không đối phó được sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái trầm xuống, xuất ra hình dáng khí thế già dặn trông rất buồn cười, nhưng nữ tử áo trắng vừa mới nói, sắc mặt đại biến, lập tức nói “Không dám!”
“Ngươi đi xuống đi! Tất cả mọi người, đều theo kế hoạch mà thực hiện, mặc kệ Hắc lân mãng này có bao nhiêu lợi hại, cũng tuyệt sẽ không phải là đối thủ của”Âm dương khiên dẫn thuật”của ta! Nó cho dù lợi hại, dù sao cũng chỉ là yêu thú bậc một!” Cô gái dùng khẩu khí không để cho nghi ngờ nói, làm cho các đệ tử phía sau tinh thần vì vậy mà rung lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/06/2019 03:36 (GMT+7) |