Hàn Lập đang trong hình dáng con vượn ba đầu sáu tay, bên ngoài có văn trận màu bạc phát ra âm thanh vù vù, hắn hít sâu vào một hơi, một dải ánh sáng năm màu tràn ra, theo sáu cánh tay tràn tới Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.
Trường kiếm màu xanh lúc này có thêm cả ngân văn bao phủ, sáng chói cả mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Khi hào quang tắt đi, linh kiếm đã biến thành bộ dạng lớn hơn mười trượng, ngân văn bên trên lúc phình ra, lúc co lại, nhìn giống như một vật sống vậy.
Miệng quát khẽ, Hàn Lập trong bộ dạng con vượn lớn vung kiếm chém một cái, một đạo kiếm khí màu xanh bắn ra xung quanh theo hình vòng cung.
Cùng một lúc, bên kia, những tên giáp sĩ xương khẽ cử động cánh tay, cây mâu lớn bằng xương cũng hung hăng đánh tới.
Tiếng xé gió nổi lên.
Trên mũi mâu có một đám khí màu đen, hắc mang chớp động khiến cho người ta có cảm giác nó vô cùng sắc bén và nguy hiểm.
Mà cốt mâu vừa vung ra, trên người đám giáp sĩ xương kia cũng truyền ra một tràng âm thanh như tiếng pháo nổ, lực lượng trên cơ thể biến mất, cơ thể phình lên rồi nhanh chóng biến thành bột phấn.
Sau một khắc, những cây cốt mâu đâm thẳng vào kiếm quang hình cung đang lớn lên ở phía trên.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, khí đen và ánh sáng màu lục đan vào một chỗ với nhau, lực lượng pháp tắc trong hư không cũng đảo qua đảo lại khiến cho nguyên khí thiên địa cũng theo đó hỗn loạn một phen.
Uy lực của một kiếm này Hàn Lập chém ra là vô cùng lớn, nhưng đối mặt với hắn lại là một kích hợp nhất của hàng trăm tên có tu vi tương đương với Đại Thừa kỳ, làm sao mà hắn có thể chống đỡ được.
Kiếm khí màu xanh chỉ chống đỡ được một chút, sau đó cùng với quá nửa số cốt mâu đồng quy vu tận, đồng thời biến mất.
Còn lại hơn mười cây cốt mâu không bị ảnh hưởng gì, sau một hồi sấm sét vang lên, chúng lập tức biến thành hơn mười đạo ánh sáng màu đen, điên cuồng chui vào bên trong Hoa Vực đang xoay tròn.
Biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt của Bảo Hoa ngưng tụ lại, bàn tay ngọc trong tay áo khẽ động, một chút dao động xuất hiện.
Lúc này, bên trong Hoa Vực đang xoay tròn đột ngột xuất hiện mười quả cầu ánh sáng màu đen kịt.
Những quang cầu màu đen này vừa xuất hiện đã dung hợp lại với nhau, lập tức làm cho hư không bên trong Hoa Vực bị nhuộm thành một màu đen như mực, sau đó cả hai đồng thời biến mất.
Linh Vực của Minh Trùng Mẫu vốn bao phủ toàn bộ chốn này dường như cũng tiêu hao hết mọi uy năng nên dần biến mất, để lộ ra cảnh vật của đáy vực sâu dưới biển này.
Hai quả cầu, một xanh, một vàng từ trong nước biển lóe sáng lên, tản mát ra lực lượng pháp tắc, bên trong là Bảo Hoa, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân.
Bảo Hoa và Hàn Lập, một người một tay đang cầm một cái đinh cổ đã gỉ sét, một người tay cầm kiếm, mặt không có biểu tình gì.
Một kích va chạm vừa rồi, cả hai người được sự bảo vệ của Huyền Thiên Chi Bảo nên được bình an vô sự, nhưng Huyền Thiên Hoa Vực thì đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.
Về phần Giải Đạo Nhân đã sớm khôi phục lại hình người từ bao giờ, lúc này đang đứng ngay bên cạnh Hàn Lập, lực lượng của Lôi Điện vẫn còn chớp động ở xung quanh người, còn cái mạng lưới trên không trung thì đã biến mất từ bao giờ.
Không rõ là cái mạng lưới đó bị trùng kích bởi một cú va chạm vừa rồi mà tán đi hay do Giải Đạo Nhân thi triển thủ đoạn huyền diệu gì hóa giải nữa?
Ở một chỗ cao đối diện với ba người, thân hình khổng lồ của Minh Trùng Mẫu vẫn vững vàng, lơ lửng trong nước, nhưng hai mắt lại có kim quang chớp động, nhìn chằm chằm vào ba người, lộ ra một tia dị sắc.
“Không nghĩ tới ba người mà có tới hai kiện Huyền Thiên Chi Bảo, lại còn hiểu một chút về Huyền Thiên Linh Vực. Khó trách hai cỗ hóa thân khi trước của ta không thể làm đối thủ của các người. Tên Ngụy Tiên Bảo kia không nói, hai người các ngươi chắc cũng phải là những nhân vật xuất chúng của hạ giới a.” Minh Trùng Mẫu chậm rãi nói, trong âm sắc và trên mặt không giấu nổi một tia ngưng trọng.
“Được các hạ tán thưởng, thiếp thân đây được ưu ái mà sợ rồi. Nếu không phải do nguyên khí của các hạ chưa khôi phục, Huyền Thiên Chi Vực vừa rồi không phát huy được hết uy lực, sợ rằng dù có Huyền Thiên Chi Vật trong tay, chúng ta cũng không thể phá vỡ được Linh Vực của các hạ. Xem ra do bị ép tỉnh lại nên tu vi của các hạ cũng không còn được bao nhiêu.” Bảo Hoa thở khẽ một hơi, hàn quang trong mắt chợt lóe lên, nói.
“A, nghe ý tứ của nha đầu ngươi thì hình như ngươi đã cho rằng mình chiếm thượng phong trong lần giao đấu vừa rồi?” Minh Trùng Mẫu cười khanh khách, nhõng nhẽo nói, trên mặt lại biểu lộ ra vẻ khinh thường không hề che giấu.
“Vừa rồi có chiếm được thượng phong hay không ta không biết, nhưng hiện tại đạo hữu không thể thi triển ra thần thông gì nữa là điều chắc chắn.” Sau khi trầm mặc một chút, Bảo Hoa nói tiếp.
“Lời này của ngươi là có ý gì? Cái gì? Đây là vật gì?” Minh Trùng Mẫu bĩu môi, nhưng sau đó sắc mặt khẽ biến, chân trái nâng lên, kinh hãi hỏi.
Chỉ thấy ở trên chân trước của ả, không biết từ khi nào đã có một cái châm nhỏ màu vàng nhạt, quá nửa đầu châm đã chui vào trong chân, trên thân châm còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đầy nhu hòa.
Bảo Hoa cười một cách quỷ dị, cầm Thổ Hoàng Đinh trong tay lên, hướng về phía đối diện, khẽ lắc lắc.
Ánh sáng màu vàng trên đinh lóe lên.
Sau khi Bảo Hoa lấy ra Thổ Hoàng Đinh, cây châm nhỏ trên chân trước của Minh Trùng Mẫu lập tức biến thành một cây đinh dài hơn một thước, trên thân tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, một cỗ lực lượng pháp tắc tỏa ra, vô số phù văn màu vàng cũng theo đó tuôn ra.
Một màn kinh người xuất hiện!
Giữa vô số phù văn đang dao động, con trùng vốn lớn như một quả núi, dưới ảnh hưởng của lực lượng pháp tắc đã thu nhỏ chỉ còn mấy trượng mà thôi.
“Huyền Thiên Chi Vật, các ngươi vẫn còn một kiện Huyền Thiên Chi Bảo? Lại dám động tay động chân lên người bổn tọa… Ta nhớ ra rồi, vừa rồi lúc Thiên Địa pháp tắc va chạm, ta có cảm thấy một chút không ổn, hóa ra khi đó ngươi vụng trộm ám toán ta.” Minh Trùng Mẫu dù trời sinh có tính độc ác nhưng dưới tình cảnh này cũng phải lắp bắp kinh hãi. Ả vội thúc giục pháp lực, nhưng lại phát hiện ra quá nửa pháp lực trong cơ thể không sao điều động được, sắc mặt càng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Hắc hắc, kiện Huyền Thiên Chi Bảo thứ ba sao? Lời này của các hạ sai rồi. Thổ Hoàng Đinh này vốn có một cặp, cả hai chúng nó hợp lại mới phát huy đầu đủ uy năng được.” Bảo Hoa trầm ngâm nói, sau đó cổ tay run lên, cây đinh trong tay lập tức bắn đi, hóa thành một đạo ánh sáng lóe lên như chớp.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu của Minh Trùng Mẫu khẽ chấn động, ánh sáng màu vàng xuất hiện, chiếc Thổ Hoàng Đinh thứ hai như một ảo ảnh lập tức bắn xuống.
Minh Trùn Mẫu mặc dù thần thông quảng đại nhưng nếu bị cả hai chiếc Thổ Hoàng Đinh cùng chế trụ, chỉ sợ một tia pháp lực cũng không thể điều động.
Đối với công kích bất ngờ của Bảo Hoa, Minh Trùng Mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng, chân trước trở nên mơ hồ.
Một tiếng ‘phanh’ vang lên, cây Thổ Hoàng Đinh bị đánh bay, không có cách nào tiếp cận được Minh Trùng Mẫu nữa.
Tiếng xé gió lại vang lên.
Một cánh tay do chân trước biến ảo giơ ra, bắt lấy cây đinh màu vàng vào trong tay, nhẹ nhàng đem nó thu lại.
“Ta đang tự hỏi tại sao Huyền Thiên Chi Bảo của ngươi lại có uy lực nhỏ như vậy, hóa ra vốn có một đôi. Vừa vặn lúc này bổn tọa thiếu một ít pháp bảo hộ thân, đôi Thổ Hoàng Đinh này hay là để ta sử dụng một chút đi.” Minh Trùng Mẫu đánh giá cây đinh cổ đang giãy giụa trong tay một chút, trong mắt tràn đầy vẻ nhạo báng, nhưng trong lời nói cũng không giấu nổi vẻ hoang mang.
“Không thể nào. Chân ngươi đã bị khóa chặt, tại sao còn có thể làm chuyện này?” Bảo Hoa nhìn chòng chọc vào Minh Trùng Mẫu ở phía đối diện, cứng cả họng, không dám tin vào hai mắt mình nữa.
Ngay từ ban đầu nàng giấu đi cây Thổ Hoàng Đinh thứ hai, nghĩ rằng có thể đánh ra chiêu cuối cùng đánh chết đối phương, nhưng không ngờ một phen bày mưu tính kế lại biến thành thế này.
Điều này làm cho lòng nàng chùng xuống, không còn một tia tin tưởng nào chiến thắng đối phương nữa.
Mà Hàn Lập ở một bên, thấy Minh Trùng Mẫu không hề hấn gì đánh bay Thổ Hoàng Đinh thì lông mày khẽ chau lại, trên mặt cũng xuất hiện vẻ giật mình.
“Cũng coi như các ngươi vận khí không tốt. Nếu đụng phải ta sớm thêm vài trăm năm thì một chiêu vừa rồi có thể đã thành công. Nhưng hiện tại ư, hắc hắc, dù là toàn thân ta không có một tia pháp lực nào, nhưng muốn giết ba người các ngươi cũng chỉ là tiện tay mà thôi.” Minh Trùng Mẫu một tay nắm chặt chiếc đinh cổ đang không ngừng vặn vẹo, lười biếng nói ra một câu, khí tức khủng bố trên người sớm đã biến mất không còn, nhưng thay vào đó là một uy thế vô hình bao trùm lên bọn người Hàn Lập, Bảo Hoa ở phía xa, làm cho cả ba cũng không dám tùy tiện ra tay.
Mỗi một lời nói ra, rơi vào trong tai Bảo Hoa càng làm cho sắc mặt nàng tái đi một phần, bộ dáng cũng có thêm chút chần chừ.
“Đạo hữu tự tin như vậy, chẳng lẽ là tụ tin vào thân thể cường hoành của mình sao?” Ánh sáng trong mắt Hàn Lập lóe lên, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Ngươi có vẻ hiểu chuyện đấy, rốt cục cũng nhìn ra điểm này. Ngươi cho rằng bổn tọa chịu bị nhốt ở đây chỉ là đợi khôi phục tu vi, phá tan phong ấn thôi sao? Ha ha, nói thật cho các ngươi biết, từ hơn mười vạn năm trước, ta đã sớm làm được chuyện này rồi. Sở dĩ ta tình nguyện bị giam giữ ở đây mà không thèm ra ngoài, chỉ là muốn mượn lực lượng huyền diệu của Thượng Cổ Phong Ấn này để luyện chế ra Ngọc Cốt Chân Khu, rồi luyện tiếp thành Chân Cực Chi Khu. Hôm nay Chân Khu đã thành, ta đứng tại chỗ cho các ngươi dùng mọi thủ đoạn để công kích cũng không thể làm thân thể ta tổn thương chút nào. Có Chân Cực Chi Khu này, bổn tọa có thể tung hoành các giới, Duy Ngã Độc Tôn rồi.” Minh Trùng Mẫu cười vang một hồi, đắc ý giải thích.
Lời vừa dứt, cả bốn chân của Minh Trùng Mẫu khua lên không trung một cái. Sau một hồi thanh âm nổi lên, vô số điểm màu trắng xuất hiện, sau đó những khe nhỏ màu đen xuất hiện.
Từ trong những cái khe đó xuất hiện lực hút, đem hết đám phù văn màu vàng cùng lực lượng pháp tắc đang bao phủ trên người hút vào. Sau một lúc, tất cả các khe hở lại khép lại như ban đầu.
Mà sau đó một khắc, bàn tay của con sâu lớn có cái đầu hình người khẽ vỗ về phía trước một cái, liền đem cây đinh trong chân nhổ ra.
“Không có khả năng này được. Thổ Hoàng Đinh đã sớm bị ta tế luyện qua vô số năm tháng, làm sao lại có thể bị hắn rút ra dễ dàng như vậy được.” Mặt Bảo Hoa lúc này đã xám như tro, lẩm bẩm tự hỏi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/08/2019 11:36 (GMT+7) |