Hàn Lập gật đầu, một ngón tay cách không điểm về phía thi thể hai tên Ma tộc kia một cái.
Lập tức vang lên hai tiếng ‘bụp’ ‘bụp’, hai hỏa cầu đỏ thẫm bắn ra, biến thành liệt diễm rừng rực đốt hai tàn thi thành tro tàn.
Liền đó tay kia của hắn trảo vào hư không một cái, một cái trận bàn xanh biếc hiện ra ở trong lòng bàn tay.
Hàn Lập lẩm bẩm trong miệng để thúc dục cấm chế bên trên nó, đưa mình và Giải đạo nhân chuyển từ không gian này ra bên ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, toàn bộ không trung bắt đầu rung động kịch liệt dữ dội, tựa như muốn sụp đổ.
Hàn Lập kinh hãi, cũng không dám kéo dài thêm, đột ngột ném trận bàn trong tay về phía trước, hào quang lập tức phát ra, biến thành một cái quang trận trắng mịt mờ.
Hắn lóe lên một cái, người liền xuất hiện ở trung tâm pháp trận.
Gần như là cùng lúc đó, cả người Giải đạo nhân sau khi chợt trở nên mơ hồ đã theo sát Hàn Lập tiến vào trong quang trận.
Hàn Lập thuận tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Sau khi kêu lên vù vù một hồi, từ quang trận phát ra bạch quang chói mắt, Hàn Lập và Giải đạo nhân cũng thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi.
Sau một khắc, trong không gian xung quanh hiện ra vô số vết rách trắng mờ, sau một trận âm thanh giòn vang tiếp sau đó, cả không gian thực sự sụp đổ tan rã.
Không gian bên trên một đỉnh núi vô danh gần đó dao động, một quang trận màu trắng hiện ra, tiếp đó bóng người nhoáng lên, thân hình Hàn Lập và Giải đạo nhân chợt hiện ra.
Trong đó, vẻ mặt Hàn Lập âm trầm còn Giải đạo nhân vẫn lạnh lùng.
“Chuyện gì đã xảy ra, tại sao đột nhiên cấm chế lại mất hiệu quả.” Hàn Lập bỗng nhiên hướng về dưới người vẫy một cái, hào quang của quang trận lập tức thu lại, lại biến thành trận bàn xanh biếc chui vào trong lòng bàn tay, đồng thời hắn giơ lên miệng âm trầm hỏi.
“Hàn huynh, không ổn. Thánh thụ vừa rồi thông báo mắt trận số ba đã bị công phá mất rồi. Một số cấm chế trong Mộc Giới đại trận đã không thể vận dụng, mà uy lực của các cấm chế khác cũng bắt đầu yếu bớt.” Sau khi hào quang của trận bàn chớp động, từ đó truyền ra giọng nói căng thẳng của Tật Thảo.
“Đã có mắt trận bị phá ư! Sao có thể chứ, làm sao Ma tộc tìm đến đó nhanh như vậy? Cho dù có thể tìm đến đó thì vẫn có cấm chế cùng đạo hữu Hợp Thể kỳ khác canh giữ, sao mà hủy diệt mắt trận được.” Hàn Lập nghe thế rùng mình trong lòng, liền vội mở miệng hỏi.
“Đợi một chút, hiện giờ ta mới nhận được phi kiếm truyền tin của một vị đạo hữu ở mắt trân số ba gửi tới trước khi ngã xuống… không ổn, thì ra là sáu gã hóa thân Thánh tổ cũng xuất hiện, đánh chết toàn bộ mấy vị đạo hữu trấn giữ, sau đó mới hủy diệt mắt trận số ba. Giống như bên Ma tộc cũng có kẻ hiểu rất rõ về Mộc Giới đại trận, nên ngay từ ban đầu những há thân Thánh tổ này đã chạy thẳng đến mắt trận số ba, cho nên mới tàn phá nhanh như vậy.” Âm thanh trong trận bàn của đại hán Mộc tộc sau khi hơi ngừng lại liền trở nên cực kỳ kinh hãi.
“Nếu thật sự bên Ma tộc có người hiểu rõ về Mộc Tộc đại trận thì chỗ mắt trận số một của chúng ta sẽ nhanh chóng lọt vào tập kích của những hóa thân Thánh tổ này. Tuy Cấm chế của Mộc tộc đại trận coi như là hữu hiệu với tất cả các Ma tôn, nhưng đối với hòa thân Thánh tổ lại không thể ngăn cản được lâu lắm, thế nên bên này chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được. Thảo đạo hữu, bây giờ người cũng không cần sợ tiêu hao nhiều năng lượng của trận nữa, hãy mở rộng gấp đôi phạm vi dò xét của cấm chế đi, có độngt ĩnh gì lập tức nói cho ta biết một tiếng. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết chiến đấu, đến lúc đó sẽ có thể toàn lực đối phó với kẻ địch.” Sau khi suy nghĩ một lát, Hàn lập liền dùng giọng điệu không thể nghi ngờ ra lệnh.
“Tốt, cũng chỉ có thể như thế. Hàn huynh yên tâm, ta sẽ cố hết sức.” Thảo Tật do dự một chút nhưng rồi liền cắn răng đáp ứng.
Cùng với việc hào quang của trận bàn thu lại, không còn thấy âm thanh gì truyền ra nữa.
“Ma tộc có người biết chính xác vị trí của mắt trận ư, hắc hắc, xem ra giờ đây nhiệm vụ canh giữ sẽ không nhẹ nhàng như ban đầu tưởng tượng rồi. Giải huynh, đi thôi, giải quyết kẻ địch trước mắt rồi hẵng nói.” Hàn Lập thoáng trầm ngâm rồi chợt cười hắc hắc.
Hắn liền nhanh chóng điểm một ngón tay lên trên trận bàn mấy cái, không gian xung quanh liền truyền đến từng trận chấn động, sau khi một đám hào quang năm màu phun ra, Hàn Lập và Giải đạo nhân cùng biến mất tại chỗ.
Trong một vòng sáng năm màu khác trong không trung, vị Hợp Thể kỳ của Dạ Xoa Tộc Phi Tiêu Tịch đã tung ra hết thần thông, đang thúc dục mấy kiện quang cầu nhiều màu sắc ngăn cản sự tấn công của hơn mười đầu huyết giao.
Đám huyết giao này đỏ tươi ướt át, huyết khí quay cuồng bên ngoài cơ thể, tựa như có vô số máu huyết lẫn trong đó, cả đám đang giương nanh múa vuốt, hung ác dị thường.
Mười người Mộc tộc trốn trong hào quang của cấm chế giỡ này đã mất đi non nửa, chỉ còn lại tám, chín người mà thôi, nhưng vẫn dốc sức liều mạng thúc dục các loại bảo vật phát động công kích về phía người mọc lông mao đỏ tươi ở giữa.
Thế nhưng những đòn tấn công này đều bị đối phương hào quang màu máu trên người đối phương dễ dàng ngăn cản, hơn nữa chỉ cần nó hơi phản kích thì từng đợt sóng màu máu sẽ từ trong hào quang bay ra, hất bay những bảo vật này, khi bay thẳng đến gần người Mộc tộc, lại liên tiếp tấn công khiến cho hào quang cấm chế lắc lư rệu rã.
Hiển nhiên những người Mộc tộc ngã xuống là do bị sóng máu đánh tan hào quang năm màu, mới gặp độc thủ.
Hai đầu quái vật đầu vượn thân sói kia thì đang thả ra hơn mười bóng hư ảnh, huy động bốn trảo, tung ra trảo ảnh rậm rạp chằng chịt không ngừng đánh về phía mao nhân khổng lồ kia, nhưng cũng không dám tiếp cận quá gần.
Xem tình hình này, tuy rằng Phi Tiêu Tịch còn miễn cưỡng ngăn cản công kích của mao nhân nhưng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Về phía mao nhân khổng lồ, sau khi hai bàn tay to lớn khua về phía dưới, phù văn màu đen bên ngoài cơ thể nhấp nháy liên tục không ngừng, thúc dục hơn mười đầu huyết giao dần dần biến thành to lớn, hào quang bên ngoài cơ thể lại càng phát ra từng trận quái khiếu, khiến cho chúng càng đánh càng hăng.
Vẻ mặt Phi Tiêu Tịch vẫn còn có thể bảo trì trấn định nhưng trong lòng đã khá lo lắng, ban đầu còn tưởng rằng cho dù đối phương có tu luyện ma công tà ác trong truyền thuyết, nhưng dù sao do tu vi nên dù sau khi có thần thông Hợp Thể kỳ thì có thể đánh bại các tu sĩ Hợp Thể tu sĩ khác, nhưng so với bản thân mình vẫn kém hơn một chút, đừng nói là có thêm mười tên Luyện Hư kỳ giúp đỡ.
Nhưng sau khi thực sự ra tay, nàng mới phát hiện ra tình thế rất không ổn!
Huyết Kha Vô Lượng ma công cực kỳ huyền diệu và mạnh mẽ, huyết giao do ma công biến ra chẳng những không thua giao long chân chính chút nào, mà cho dù thi triển vài loại thần thông cường đại chém chết một hai đầu thì đối phương chỉ cần phất phất tay, ở trong huyết khí sẽ lần nữa ngưng tụ ra huyết giao khác.
Nếu như nàng bỏ qua không đối phó những con huyết giao này, đặt mục tiêu ở trên bản thể.
Mao nhân, thì hào quang trên người đối phương cũng liên tục thay đổi, ngăn cản tất cả các sát chiêu lại.
Bất kể là công pháp hay pháp khí của Phi Tiêu Tich đều không kém, nhưng chỉ có thể lợi dụng sự trợ giúp của pháp trận để liều mạng nâng cao pháp lực, chuyển thành tiêu hao chiến.
Mà thời gian kéo dài, tình hình lại nổi lại chút bất lợi!
Khi nàng ta đang ưu tư trong lòng, thầm nghĩ có nên cầu viện Thảo Tật hay không thì hào quang năm màu bên cnahj bộc phát ra tiếng nổ ầm ầm, hai bóng người thoáng hiện ra trong cấm chế.
Chính là Hàn Lập và Giải đạo nhân!
Phi Tiêu Tịch không khỏi trợn mắt há mồm!
“Khá thú vị!” Quả nhiên bốn gã Luyện Hư Ma tộc kia đều do một người biến thành. Vừa rồi dùng tu vi hợp thể kỳ, khi đối đầu với mười người cùng cấp lại chiếm thượng phong, xem ra tu luyện ma công tà ác khác thường. ” Ánh mắt Hàn Lập quét qua mao nhân khổng lồ, vẻ mặt hơi rung động nói.
“Hàn huynh, tại sao hai người các ngươi lại ở đây. Không lẽ các ngươi đã giải quyết xong đối thủ rồi.” Sau khi thở dài một hơi, Phi Tiêu Tịch nhìn với ánh mắt phức tạp và hỏi.
“Ma tôn khác đã bị hai ta xử lý rồi. Trái lại thì đối thủ của Phi tiên tử khá khó chơi, để tịa hạ giúp đỡ tiên tử một tay vậy.” Hàn Lập gật gật đầu nói, cũng không đợi Phi Tiêu Tịch trả lời mà một tay phát ra hào quang, bấm niệm pháp quyết, thân hình chợt phát ra kim quang rực rỡ, hắn đồng thời phóng lớn lên điên cuồng, chỉ trong phút chốc đã biến thành một đầu kim mao cự viên khổng lồ cao hơn trăm trượng.
Cự viên mới hiện thân, hai bàn tay mượt lông to lớn chụp vào hư không một cái, lập tức hai luồng hào quang xanh, đen liền quay tròn hiện ra trong lòng bàn tay, sua khi ngưng tụ liền biến thành hai tòa tiểu sơn cao chục trượng.
Sau khi hét lên một tiếng như sét đánh ngang trời, cự viên thúc dục pháp lực toàn thân, cả người nó liền lập lòe kim mang, sau khi hai cánh tay lại đã trở nên to hơn một bậc chợt quay tròn, liền hung hăng ném hai tòa núi trong tay về phía huyết mao cự nhân.
Tiếng xé gió vang vọng trong không gian!
Hai ngọn núi liền trở nên mơ hồ, sau đó liền hóa thành hai viên quang cầu xanh, đen mạnh mẽ bắn ra, sau khi lại lóe lên trong phút chốc, đột nhiên không còn thấy bóng dáng.
Mà vốn huyết mao cự nhân vì thấy Hàn lập và Giải đạo nhân xuất hiện, liền trở nên hốt hoảng, ngay lập tức cân nhắc kế sách thoát thân trong lòng.
Nhưng không chờ cho hắn lựa chọn hành động nào, thì đã thấy Hàn Lập liên tiếp biến thành cự viên rồi ra tay, bấy giờ mới thầm kêu một tiếng “Không ổn!”, Định nhanh chóng thoát khỏi tranh đấu với nữ tử Dạ Xoa tộc.
Nhưng tất cả đã muộn!
Khi huyết quang vừa chợt hiện bên ngoài người Huyết mao cự nhân thì bên tai hắn bỗng vang lên tiếng nổ đùng, không gian trước mặt chợt trở nên ảm đạm, sau đó hai tòa cực sơn biến thành hai cỗ cuồng phong từ trong hư không lóe lên lao ra, đâm thẳng đến hắn.
Trên mặt cự nhân lạp tức hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi, chẳng kịp gọi hơn mười đầu huyết giao quay về, chỉ có thể quát khẽ một tiếng, sau đó hào quang xoay quanh người hắn chợt trở nên mơ hồ rồi xuất hiện ở phía trước, xoay tròn ngưng tụ lại thành một quang thuẫn màu máu khổng lồ.
“Ầm” “Ầm” Hai tiếng nổ mạnh vang lên, gần như nối tiếp nhau phát ra.
Mặc dù huyết sắc quang thuẫn có lực phòng ngự kinh người nhưng sao có thể ngăn cản được thần lực khổng lồ của Sơn Nhạc Cự Viên ẩn chứa trong hai tòa cực sơn chứ.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên! Cực sơn nện vào chỉ hơi chững lại, huyết sắc quang thuẫn liền hiện ra vô số vết nứt li ti như tia điện.
Tiếng nổ thứ hai lại vang lên, cực sơn thứ hai không chút khách khí lao thẳng vào phía sau cực sơn thứ nhất, hai luồng sức mạnh hợp lại làm một, quang thuẫn lập tức vỡ vụn tán loạn.
“Liều mạng”.
Huyết mao nhân vừa nhìn thấy thanh thế của cực sơn như thế liền biết đây thực sự là thời điểm sinh tử, sắc mặt liền tái đi, hắn đột nhiên rống to, vô số phù văn màu đen trên hai cánh tay chợt ngưng tụ biến thành một đôi quyền giáp đen kịt, sau đó hung hăng xông đến đánh thẳng vào cực sơn một đòn liên hoàn.
Cùng thời gian đó, thân hình hắn cũng trở nên to lớn, vô số tơ máu từ dưới lông phun ra, khiến hơi thở hắn tăng vọt gấp đôi.
Hiển nhiên, mao nhân này đã trong nháy mắt thi triển cấm thuật kích phát tiềm lực nào đó, không tiếc tiêu hao chân nguyên liều mạng tung ra một đòn này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |