Trên mặt nam tử họ Tư hiện lên một tia dị sắc, miệng hàm hồ trả lời có lệ.
“Ồ, vậy đạo hữu biết lần này Ngao Khiếu tiền bối tìm ngươi vì chuyện gì không?”
Con mắt trung niên nữ tử sau khi hơi đổi một chút, thử dò xét hỏi một câu.
“Không biết, tại hạ cũng hồ đồ như đạo hữu, hơn nữa Ngao Khiếu tiền bối cũng không chỉ gọi một mình Tư mỗ, không phải ngay cả Lạc huynh cũng được gọi đi sao, hẳn là có một số việc muốn nói riêng với hai người chúng ta.”
Nam tử họ Tư lắc đầu nói.
Trung niên nữ tử thấy cảnh này, mỉm cười không hỏi thêm gì.
Lúc này, mọi người trong đại điện nhất thời cũng không tiếp tục thảo luận gì thêm nữa, sau khi nói thêm vài câu bạch phát lão giả liền tuyên bố kết thúc lần gặp mặt này. Những người liên quan mang theo tâm trạng khác nhau rời khỏi đại điện, trở về chỗ ở của mình. Đồng thời cùng lúc đó, vị linh vũ nam tử kia đã dẫn Ngao Khiếu lão tổ và Ngân Nguyệt tới một chỗ yên tĩnh trên đảo.
Nơi này không những là nơi có linh khí nồng đậm nhất trên đảo mà thậm chí còn có bảy tám lầu các độc lập cách xa nhau. Những lầu các này chẳng những mỗi một cái đều vô cùng tinh xảo mà còn có chỗ luyện khí, luyện đan, cũng có mật thất tu luyện được trang bị đầy đủ.
Linh vũ nam tử dẫn Ngao Khiếu lão tổ đến đây tự do lựa chọn.
Kết quả nam tử tóc dài tùy ý chỉ một tòa lầu các liền nghênh ngang đi vào. Linh vũ nam tử hiển nhiên không có can đảm nói gì, sau khi an bài một đám thị nữ liền thức thời cáo từ rời đi. Mà Ngao Khiếu lão tổ sau khi ngồi tại vị trí chủ vị trong đại sảnh, mặt không chút thay đối đuổi mấy tên thị nữ xuống.
Trong nháy mắt, cả một gian lầu các chỉ còn lại hai người Ngao Khiếu lão tổ và Ngân Nguyệt.
Nam tử tóc dài ngồi trên ghế không nói gì, nhưng hai mắt hơi híp lại, phảng phất đang nghĩ đến chuyện gì đó. Mà Ngân Nguyệt vẫn yên tĩnh đứng một bên, đồng dạng không có ý định lên tiếng.
“Lấy tu vi hiện tại của chất nhi, cộng thêm đan dược mà ta chuẩn bị, ngươi hoàn toàn có hy vọng trở thành tu sĩ Hợp Thể kỳ. Nhưng hơn trăm năm qua ngươi lại liên tiếp đột phá thất bại ba lần. Xem ra không phải điều kiện không đủ mà là thủy chung không thể đột phá tâm ma của bản thân. Nếu lần tiếp theo còn không thành công thì sợ rằng sau này càng khó đột phá.”
Ngao Khiếu lão tổ nhìn Ngân Nguyệt, thản nhiên nói.
“Là chất nhi vô dụng, đã khiến tổ phụ đại nhân thất vọng.”
Ngân Nguyệt cúi đầu, khẽ nói.
“Chấp niệm trong lòng ngươi xem ra rất khó hóa giải. Từ sau khi chất nhi ngươi từ hạ giới trở về thì không đề ý tới Thiên Khuê nữa, thậm chí còn rời khỏi tộc đàn đến chỗ ta ở. Ta vẫn không hỏi nguyên nhân, cũng không ép ngươi lần nữa hòa giải với Thiên Khuê, chỉ muốn ngươi chậm rãi hóa giải khúc mắc trong lòng. Nhưng không nghĩ tới nhiều năm như vậy, khúc mắc đó ngươi vẫn không được hóa giải được mà ngược lại càng chôn giấu trong lòng càng lúc càng sâu.”
Ngao Khiếu lắc đầu, giọng nói mặc dù hiền từ nhưng từ lời nói vẫn có thể cảm nhận được một chút thất vọng.
“Tổ phụ, năm đó ta và Thiên Khuê…”
Ngân Nguyệt ngẩng đầu, bộ dáng muốn phản biện.
Nhưng Ngao Khiếu lão tổ lại khoát tay, cắt đứt lời nàng.
“Chất nhi không cần giải thích, ta biết ngươi muốn nói gì. Tiểu tử Thiên Khuê nọ thừa dịp ta bế quan mà làm trái lời hứa lúc đầu với ta, chưa chờ chất nhi tiến giai cảnh giới Hợp Thể kỳ mà đã định lấy đi nguyên âm chi thể của ngươi. Sau đó, vì không thực hiện được lại âm thầm động tay động chân khiến nguyên thần của ngươi một chia làm hai, hại ngươi phải chịu nỗi khổ phần hồn hơn ngàn năm. Sau đó, hắn lại mượn hồn niệm của chất nhi hạ giới, lại động tay động chân vào Nghịch Tinh Bàn khiến chất nhi không thể kịp thời trở về Linh giới. Việc này, còn muốn ta nói gì nữa không.”
Ngao Khiếu lão tổ vừa nói, khuôn mặt vốn thanh tú nho nhã lại đột nhiên hiện lên vẻ oán hận mà vỗ mạnh tay lên chỗ để tay trên ghế.
Trên tay chợt lóe quang diễm, chỗ để tay liền không chút tiếng động hư không tiêu thất, ngay cả một chút tro tàn cũng không lưu lại.
“Tổ phụ, lão nhân gia người đã biết!”
Thân hình Ngân Nguyệt run lên, sắc mặt thoáng cái trắng bạch, không chút huyết sắc.
“Hừ, chất nhi tưởng rằng ta đã già đến mức hồ đồ sao? Ngay cả việc chất nhi mình bị người khác khi dễ mà cũng không biết? Nếu không phải vì Lang tộc nhất mạch không có hậu bối nào khác có thê kế thừa ngôi vị Lang vương mà thọ nguyên ta cũng không còn dài, không thể chống đỡ Lang tộc nhất mạch thì ta đã sớm lột da rút gân tiểu tử này, hắn còn có thể tiếp tục tiêu dao ngồi ở vị trí Yêu vương sao?”
Ngao Khiếu lão tổ hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói.
Ngân Nguyệt nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên tái nhợt nhưng lại cười khổ một tiếng, nói:
“Nói đến thì cũng không thể hoàn toàn trách hắn, chất nhi trên danh nghĩa dù sao cũng là Vương phi của hắn, tu vi hắn nhiều năm không tiến thêm, mà hắn lại biết rõ nguyên âm của chất nhi có thể giúp hắn đột phá bình cảnh, đối với chất nhi động chút tay chân cũng là điều khó tránh khỏi.”
“Chất nhi lại còn nói tốt cho hắn à? Trước khi chưa gả cho hắn chất nhi ngươi cũng là Thánh nữ của Ngân Nguyệt nhất tộc chúng ta. Trước khi công pháp chưa đại thành, một khi trao thân liền hao tổn thọ nguyên. Hắn thân là Lang vương như thế nào không biết đạo lý này? Hơn nữa sau khi cưới cháu, sủng cơ bên cạnh hắn đông như mây, cũng không nể mặt mũi chất nhi chút nào. Ta thấy từ khi hắn lên làm Yêu vương giống như đã quên mất Ngân Nguyệt nhất tộc chúng ta mới là Yêu lang vương tộc. Nếu không phải đời này hậu bối thật sự quá kém, ngay cả một tồn tại Hợp Thể kỳ cũng không có thì ta sao lại nâng đỡ một người ngoài ngồi lên vị trí Lang vương?”
Trên mặt Ngao Khiếu lão tổ hiện lên một tầng sát khí, có chút giận dữ nói.
Ngân Nguyệt cắn môi, cuối cùng thở dài không nói gì.
“Bất quá, lần này chất nhi hạ giới, sau khi nếm trải một hồi đau khổ Thất Tinh Nguyệt Thể ngoài ý muốn đã thức tỉnh, cũng xem như trong họa gặp phúc. Lấy tư chất ban đầu của ngươi, hơn phân nửa tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư kỳ là hết mức nhưng hiện tại có Thất Tinh Nguyệt Thể, sau này tiến giai Đại Thừa kỳ cũng không phải là không có hy vọng. Tư chất lão phu năm đó cũng không nghịch thiên bao nhiêu nhưng cũng giống cháu, sau khi thức tinh Thất Tinh Nguyệt Thể mới đạt tới cảnh giới hôm nay.”
Nói đến đây, hai mắt Ngao Khiếu lão tổ dần sáng ngời lên.
“Nhưng bản thân chất nhi không muốn có loại phúc khí này!”
Ngân Nguyệt lắc đầu, sắc mặt vẫn trắng bệch, nói.
“Ta biết mấy năm nay chất nhi chịu nhiều khổ cực, nhưng chất nhi đã có tiềm lực tiến giai Hợp Thể kỳ, lão phu hiển nhiên không cần cố kỵ nữa. Thiên Khuê tốt nhất là sau này chết cùng tôn giả Ma tộc trong đại chiến. Nếu không một khi ma kiếp chấm dứt, lão phu cũng không để hắn chiếm cứ ngôi vị Lang vương.”
“Ý tổ phụ là…”
Ngân Nguyệt cả kinh, nhìn nam tử tóc dài, có chút sợ hãi.
“Thất đại Yêu vương cũng không phải là không cho phép nữ tử đảm nhiệm. Lúc đầu giúp một tên ngoại nhân leo lên ngôi vị Lang vương ta đã không muốn rồi. Hiện tại chất nhi và Thiên Khuê đã không còn tình cảm vợ chồng, ngôi vị Lang vương này lão phu hiển nhiên muốn lấy lại cho chất nhi ngươi.”
Ngao Khiếu lão tổ không chút chần chờ, nói.
“Điều này có chút không ổn.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngân Nguyệt mở ra hơn nửa, sau một lúc lâu mới thì thào nói.
“Có gì mà không ổn? Cũng không phải lão phu sinh ác ý mà là bản thân Thiên Khuê đã hạ độc thủ với chất nhi trước. Chẳng lẽ chất nhi còn chưa dứt được tình cũ với hắn?”
Sắc mặt Ngao Khiếu lão tổ lần nữa khôi phục bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại đầy hàn ý.
“Chuyện xảy ra năm đó, chất nhi và hắn đã không phải là kẻ thù là tốt rồi, nào còn có tình cảm gì nữa. Chỉ là, mặc dù chất nhi có được Thất Tinh Nguyệt Thể nhưng có thể tiến giai Hợp Thể kỳ hay không vẫn là chuyện khó nói. Vạn nhất không được thì Lang tộc chúng ta vẫn phải để Thiên Khuê chống đỡ bên ngoài.”
Ngân Nguyệt do dự một chút mới cười khổ, nói.
“Ừm, tâm ma của chất nhi một khi chưa giải trừ thì đích xác khó có thể tiến giai Hợp Thể kỳ. Mà hiện tại đại chiến với Ma tộc sắp bộc phát, cũng không thể chờ chất nhi chậm rãi tiến giai được nữa. Vạn nhất lão phu không thể toàn thân trở ra thì chất nhi có thể gặp nguy hiểm. Cũng được, ta chỉ có thể phá lệ ra tay giúp chất nhi một lần. Chất nhi trước tiên xem thứ ghi trong ngọc giản này rồi nói tiếp.”
Ngao Khiếu lão tổ nhướng mày, sau khi thở dài một hơi đột nhiên há miệng phun ra một khối ngọc giản màu xanh, chậm rãi bay về phía Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt có chút nghi hoặc nhưng vẫn giơ tay bắt lấy ngọc giản, sau khi áp lên trán liền đem một tia thần niệm dò xét vào trong.
“Vong Tình quyết!”
Thần niệm sau khi vội vã đảo qua trong ngọc giản, Ngân Nguyệt liền bật thốt lên.
“Không sai, Vong Tình Quyết này là một bộ thượng cổ bí thuật năm đó trong lúc ta vô tình có được, chẳng những uy lực vô cùng lớn mà lại có hiệu quả khó tin đối với tu luyện tâm cảnh. Sau khi chất nhi quyết định tu luyện, ta sẽ dùng bí thuật khác giúp chất nhi nhanh chóng tu luyện thành công, hơn phân nửa có thể tu bổ phần tâm cảnh thiếu khuyết. Như vậy, việc tiến giai Hợp Thể kỳ không thành vấn đề. Bất quá cũng có rủi ro, hậu hoạn sau khi tu luyện cũng không nhỏ. Theo như lời phía sau khẩu quyết ghi lại thì một khi tu luyện thành công quyết này, thất tình lục dục dần lãnh đạm. Nếu hoàn toàn tu luyện đại thành, thậm chí còn có thể hoàn toàn biến mất. Điểm này kỳ thật cũng không có gì, mấu chốt là tu luyện bí thuật này có chút quá kích, sợ rằng đối với việc tiến giai Đại Thừa kỳ sau này của chất nhi có ảnh hưởng không nhỏ. Bởi vậy, lợi hại trong đó chất nhi nên cân nhắc kỹ.”
Ngao Khiếu lão tổ nhìn Ngân Nguyệt, trong mắt lộ ra một chút mâu thuẫn.
Ngân Nguyệt một bên dùng thần niệm dò xét ngọc giản một bên nghe tổ phụ nói, sắc mặt không khỏi liên tiếp biến đổi mấy lần, có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Mà sau khi Ngao Khiếu lão tổ nói xong, ngược lại chậm rãi nhắm mắt rồi không hề nói gì nữa, bộ dáng như bình thản chờ quyết định của Ngân Nguyệt.
Sau thời gian một bữa cơm, Ngân Nguyệt mới hạ ngọc giản xuống, bình tĩnh suy nghĩ. Lại trải qua một lát, ngân phát nữ tử mới nhíu mày, dường như đã hạ quyết định, ngẩng đầu nhìn Ngao Khiếu lão tổ, ngưng trọng hỏi một câu:
“Tổ phụ đại nhân, dùng bí thuật này trước khi quyết chiến với Ma tộc có thể khiến chất nhi tiến giai Hợp Thể kỳ được sao?”
“Không dám nói là mười phần nắm chắc nhưng ít nhất cũng đến bảy tám phần. Nếu không ta cũng không dễ dàng lấy ra như thế. Bất quá, chất nhi đừng vội quyết định, cứ suy nghĩ vài ngày rồi trả lời cũng không muộn.”
Ngao Khiếu lão tổ mớ hai mắt. Nhìn chẳm chẳm Ngân Nguyệt, nói từng chữ một.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/08/2019 03:36 (GMT+7) |