Hàn Lập lẳng lặng huyền phù tại chỗ, mặt không chút biểu tình. Một chén trà nhỏ công phu sau đó, hư không phía dưới kim bàn đột nhiên phát ra một tiếng ‘vù vù’ xé gió, tiếp theo kim quang chợt lóe lên. Hàn Lập thấy vậy đuôi lông mày khẽ nhíu lại, một tay hướng về phía kim bàn phất lên một cái, viên bàn chợt lóe lên liền bị nhiếp vào trong tay của Hàn Lập.
Hàn Lập cúi đầu xuống nhìn viên bàn thật kỹ, chỉ thấy mặt ngoài kim bàn lưu chuyển một đoàn linh quang chói mắt, khóe miêng hắn khẽ run run một chút, bên ngoài thân hoàng quang chợt lóe lập tức hướng về phía ngọn núi bắn thẳng tới, vô thanh vô tức lập tức bay xuyên qua tầng tầng đất đá hướng bụng núi chui vào, tuy là đang thi triển thổ độn thuật nhưng tốc độ cũng không kém phi độn như lúc trước là bao. Chỉ một lát công phu sau, phía trước mặt hắn đột nhiên sáng ngời, một cái động ngầm thật lớn quỷ dị xuất hiện. Bên trong huyệt động có một đoàn kim quang đang huyền phù ngay giữa không gian huyệt động, bề ngoài bộ dáng không chút hao tổn, đúng là kim đoàn từ ngân sắc phù văn do kim bàn tạo thành ban đầu.
Độn quang chợt tắt hiện ra Hàn Lập ngay bên trong huyệt động, ánh mắt nhanh chóng hướng bốn phía đảo qua một lần, nhất thời phát hiện được mấy thông đạo uốn lượn thông với nơi này. Thần sắc hắn vừa động nhanh chóng hướng về phía một cái thông đạo gần đó đi tới.
Bên trong thông đạo chỉ có một mảnh tối đen, cơ hồ không thể nhìn rõ năm ngón tay được nhưng chỉ thấy Hàn Lập tùy ý xuất ra viên dạ quang tinh thạch để cho nó huyền phù ngay trên đỉnh đầu, từ đó trong thông đạo tự nhiên sáng rõ như ban ngày. Sau khi đi qua một đoạn nhỏ, hắn đem thần niệm hướng bốn phương tám hướng quét khắp nơi trong thạch động gồ ghề. Một lát sau hắn liền dừng cước bộ lại, mở miệng phun ra một đạo thanh sắc tiểu kiếm, thanh quang chợt lóe lên liền kích lên trên thạch bích. Kiếm quang này cơ hồ sắc bén dị thường, nơi nào kiếm quang đi qua thạch bích đều như đậu hũ dễ dàng đâm sâu vào bên trong. Trong nháy mắt trước mắt đã xuất hiện một cái thạch động phía trên thạch bích.
‘Đương’ một tiếng từ bên trong huyệt động mới tạo truyền ra, có vẻ rõ ràng dị thường. Hàn Lập sau khi nghe được thanh âm này, trên mặt lộ ra một tia hỉ sắc. Một tay bấm quyết, một ngụm thanh sắc tiểu kiếm từ bên trong huyệt động lập tức quay trở về trong tay hắn, chỉ thấy bên trên tiểu kiếm có đính một khoáng thạch màu tím đen không rõ danh tính.
“Quả nhiên là nơi này, số lượng cũng không ít, muốn thu lấy toàn bộ e là phải mất vài ngày mới làm được.”
Hàn Lập nâng phi kiếm thu lấy khoáng thạch vào trong tay, sau đó ngưng thần nhìn kỹ rồi tự thì thào nói một câu.
Hắn tự nhiên sẽ không tự mình đào xới tìm kiếm khoáng thạch bên trong lòng núi, lúc này một tay hướng về phía túi trữ vật hất lên một cái, vài đạo linh quang chợt bay ra sau đó hiện ra trước người mấy đầu khôi lỗi hình dạng khác nhau.
Số khôi lỗi này đều do hắn luyện chế khi còn ở dưới Nhân giới, cấp bậc tuy vô cùng thấp nhưng cũng đối với việc khai thách khoáng thạch bên trong lòng núi này thì xem ra vẫn dư sức. Sau đó, hắn lại khẽ vuốt lên thiên linh cái một cái, đệ nhị Nguyên anh cũng theo đó mà bay ra, sau đó trực tiếp phụ trách thao túng đám khôi lỗi này thực hiệc công tác đào mỏ, còn về phần hắn thì tự nhiên là lại thi triển thổ độn thuật rời khỏi lòng núi. Lúc này Khúc nhi cũng vừa mang theo mấy vạn khỏa nội đan của Phi hồng ngư bay lại đây, sau đó đem toàn bộ bên trong trữ vật thủ trạc giao cho Hàn Lập. Sau khi kiểm tra cẩn thận, vẻ mặt liền lộ ra vẻ vừa lòng, trong miệng khích lệ Khúc nhi vài câu, sau đó đem trữ vật thủ trạc này cẩn thận thu lại.
“Chủ nhân, Khúc nhi cảm ứng được khu vực gần đây tựa hồ có không ít linh dược, tiểu tỳ đem toàn bộ thu lấy lại đây nhé!”
Khúc nhi do dự một lát rồi hướng về phía Hàn Lập rụt rè nói.
“Linh dược? Ngươi thân là thiên địa linh vật có thể cảm ứng được có lẽ là không sai. Được rồi, nơi đây cũng không có mãnh thú gì khác, thời gian cũng còn nhiều ngươi cứ làm theo ý mình đi.”
Hàn Lập nghe nói như thế thì cũng có chút ngoài ý muốn nhưng không có ý ngăn trở đồng ý nói.
“Đa tạ chủ nhân, tiểu tỳ đi làm ngay!”
Nữ đồng tỏ ra vui vẻ, hân hoan đáp lại.
Sau đó bạch quang tái khởi, nữ đồng lập tức hóa thành một đạo độn quang hướng trời cao bay lên, sau đó hướng về ngọn núi thấp xanh rờn bên cạnh kích bay tới. Hàn Lập khẽ cười một cái, lúc này bắt đầu đi tìm một khối cự thạch tùy ý khoanh chân ngồi xuống. Tay áo bào khẽ run lên, hơn mười đạo trận kỳ màu sắc khác nhau, linh quang chớp động hướng bốn phương tám hướng biến vào hư không không thấy bóng dáng.
‘Phốc’ một tiếng.
Một tầng ngũ sắc quang tráo hiện lên đem cả tòa sơn phong này bao phủ lại hoàn toàn, sau đó linh quang lại chớp lên một cái liền đem toàn bộ tòa sơn phong này biến mất không thấy bóng dáng. Từ xa xa nhìn lại nơi này tựa hồ so với trước không có gì khác biệt nhưng chỉ khác là ngọn sơn phong này đã hoàn toàn trở thành hư vô, không thấy bóng dáng.
Sau khi bố trí cấm chế bao phủ toàn bộ ngọn sơn phong, lúc này hắn mới yên tâm đưa một tay lên bấm quyết, ngoài thân kim quang đại phong, sau lưng xuất hiện một đạo kim ảnh. Đúng là Phạm thánh pháp tướng, sau đó hắn hướng về phía pháp tướng điểm ra một chỉ. Nhất thời ba cái đầu của pháp tướng phía sau lưng hắn đột nhiên tử kim phù văn chợt lóe lên liền biến thành kim thân, kim thân chợt lóe lên mà hiện ra phía trước người Hàn Lập. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, nhìn từ trên xuống dưới kim thân một lần sau đó một tay hướng về phía trước đánh ra một kích.
Một trong ba cái đầu của kim thân chợt mở miệng phun ra một đoàn ngân quang, bên trong ẩn ẩn có bảo vật gì đó. Đây đúng là ngân xích ngày đó hắn đã diệt sát tên thanh niên kia mà thu lấy được. Bảo vật này tuy rằng không phải là Huyền Thiên chi bảo nhưng ngày đó cũng đã biểu hiện ra thần thông có phần huyền diệu, uy năng tuyệt không thấp hơn phân nửa là cũng có cấp độ tương đương với Thông thiên linh bảo.
Tuy trong lòng hắn vẫn chưa xác định rõ ràng, giờ phút này có chút thời gian rảnh rỗi nên lấy ra để xem xét lại lần nữa. Chỉ thấy ngân xích chợt lóe lên liền bị nhiếp vào trong tay hắn, sau đó hắn chậm rãi vừa nhẹ nhàng nắm lấy ngân xích vừa triển khai thần niệm tiến nhập vào bên trong ngân xích. Thần sắc thủy chung vẫn không có chút biểu hiện gì cả. Không biết bao lâu sau đó hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, cảm thán một tiếng:
“Hỗn nguyên xích! Không ngờ lại là Thông thiên linh bảo, chỉ cần có thể đem Thông bảo quyết bên trong hảo hảo tu luyện một chút là có thể sử dụng được rồi!”
Sau nói nói xong, tùy theo nắm tay bắt ngân xích thanh quang chợt lóe đem một cỗ linh lực tinh thuần rót vào bên trong ngân xích. Ngay sau đó, ngân xích bỗng nhiên truyền ra một tiếng thanh minh chi âm, ngân xích khẽ run lên một cái rồi mặt ngoài bắt đầu phun ra một đám ngân sắc quang mang, sau đó quang mang liền tự hành sắp xếp lại thành một đoạn thượng cổ văn tự hoàn chỉnh hiện ra.
Ánh mắt Hàn Lập khẽ chớp động đem “Hỗn nguyên xích” Thông bảo quyết ghi nhớ rõ ràng vào trong đầu, sau đó cổ tay khẽ run lên, quang mang nhất thời tiêu tán trong không trung cùng bảo vật trong tay tiêu thất vô thanh vô tức. Sau khi thu bảo vật và kim thân lại, hai tay bấm quyết niệm chú, bắt đầu tu luyện Thông bảo quyết của “Hỗn nguyên xích” Thông thiên linh bảo.
Thời gian thoáng cái đã trải qua ba ngày. Lấy tu vi của Hàn Lập hiện tại tự nhiên sẽ không giống khi bắt đầu tu luyện Thông bảo quyết của Hư thiên đỉnh, ngắn ngủn ba ngày hắn đã đem toàn bộ Thông bảo quyết này triệt để tham ngộ hoàn chỉnh, có thể tùy tâm sở dục mà khu sử được bảo vật này.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, đám khôi lỗi bên trong huyệt động phía dưới cũng đã đem gần như toàn bộ khoáng thạch bên trong lòng núi thu hoạch hoàn toàn. Ngày kế tiếp, tiểu nha đầu kia cũng hoàn thành xong công việc của mình. Lúc này, tiểu nha đầu Khúc nhi cũng đã thu thập được không ít linh dược, trong đó có một ít là linh dược hiếm thấy được ở Linh giới.
Đây cũng là chuyện vui ngoài ý muốn!
Bất quá, trong thời gian này cũng có chút sự tình xảy ra. Nguyên bản tiểu nha đầu kia lá gan cũng không nhỏ, sau khi tìm được không ít linh dược nhưng tiểu nha đầu này lại có vẻ chưa thỏa mãn lại tiếp tục hướng về phía đáy hồ tìm kiếm thêm một hồi nữa, kết quả lại tìm ra không ít linh dược sinh trưởng ở những nơi vô cùng bí ẩn. Mà cũng trong khoảng thời gian này Hàn Lập cũng đang tập trung tu luyện Thông bảo quyết nọ nên cũng chỉ dùng thần niệm phân phó một câu. Đương nhiên hắn tự nhiên cũng đem một lũ thần niệm gắn lên trên người của tiểu nha đầu, ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Kết quả là phiền toái ngoài ý muốn lại kéo tới!
Sau khi hắn đem Thông bảo quyết tham ngộ hoàn toàn tầm nửa ngày, đang ở trên sơn phong nọ nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ cảm thấy được cái gì đó đột nhiên thần sắc lạnh lùng mở miệng quát khẽ một tiếng:
“Muốn chết!”
Ngay sau đó liền hóa thành một đạo thanh hồng lao ra khỏi cấm chế hướng về một hướng phá không bay đi. Cơ hồ trong lúc nhất thời, cách đảo nhỏ mấy trăm dặm trên không hồ nước, ba đạo độn quang điên cuồng hướng về phía hải đảo điên cuồng bay tới, trong số đó có một đạo bạch quang, bên trong bạch quang là một nhân ảnh thấp bé, rõ ràng chính là Khúc nhi!
Mà cách đó vài dặm phía sau lại có một chiến xa cổ quái đuổi theo không dứt. Cỗ chiến xa này cũng không biết lớn nhỏ bao nhiêu nhưng mặt ngoài rêu xanh loang lổ, linh quang ảm đạm, thậm chí bộ dáng còn có chút tàn phá nhưng độn tốc cũng cực nhanh, chớp lên một cái thì đã xuất hiện cách đó mấy chục trượng, ngay cả thiên phú của Khúc nhi về độn thuật cũng vô pháp bỏ xa chiến xa, cơ hồ còn có chút bị thua thiệt. Về phần hai đạo độn quang còn lại tốc độ tựa hồ còn nhanh hơn cả Khúc nhi, thậm chí có thể miễn cưỡng có thể so sánh với chiến xa ở phía sau, luôn bảo trì một khoảng cách không đổi.
“Cạc cạc! Nguyệt đạo hữu, ngươi đã hao tổn nguyên khí nhiều, hiện tại đã dùng tới bí pháp kích thích tiềm lực, có năng lực thoát khỏi tay ta sao? Thức thời thì hãy đem Cửu diễm thảo trong tay giao ra đây. Như thế ta còn có thể nể tình mà thả nguyên thần của ngươi có thể tiến nhập luân hồi.”
Một thanh nam tử âm khàn khàn khó nghe dị thường từ bên trong chiến xa truyền ra, tựa hồ có chút không kiên nhẫn nói.
“Hừ, nếu không có được linh dược này, bản tiên tử cũng sẽ hủy diệt nó không để nửa phần lọt vào tay ngươi.”
Bên trong một đạo lam sắc độn quang, một giọng nữ lạnh lùng truyền ra.
“Nguyệt tiên tử đừng tin lời vô nghĩa, hai người chúng ta đã đem bảo vật thu vào tay ai ngờ các ngươi lại trở mặt ám toán, quyết không thể sai lầm lần nữa!”
Một đạo hôi sắc độn quang khác cũng vang lên thanh âm phẫn nộ dị thường của một lão giả.
“Tử lão yên tâm, trải qua chuyện lúc nãy thì lời như vậy quả thật là cực kỳ đáng cười.”
Nữ tử chậm rãi nói. Cơ hồ trong lúc nhất thời, lão giả trong tai lại vang lên thanh âm nữ tử truyền âm tới:
“Tư lão, phương hướng này không sai chứ? Chỉ sợ ta không thể kiên trì bao lâu nữa rồi.”
“Hẳn là không sai, lúc trước pháp khí của ta đã cảm ứng được phương hướng này hẳn là có Thiên Vân tộc nhân của bổn tộc. Hơn nữa phía sau còn có một nữ đồng khí tức có chút quái dị, hình như là linh vật gì đó tu luyện thành nhân hình, hơn phân nữa mấy tên phía sau có mang theo linh thú có khả năng hạ ấn ký lên chúng ta rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một phen…”
Lão giả lớn tiếng nói nhưng ngữ âm đông dạng là hướng nữ tử phía sau truyền âm tới.
Nghe được lời này, nữ tử chỉ khẽ than nhẹ một tiếng sau đó cũng không nói gì thêm mà toàn lực thúc dục độn quang bay về phía trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 18 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 06/08/2019 03:36 (GMT+7) |