Một đoàn kim quang bắn ra, sau khi xoay quanh một cái thì hóa thành một con tiểu thú trông giống như con báo dừng ở trước người vài thước.
Đúng là Báo lân thú!
Vừa thấy con thú này, phụ nhân và các tế tự xà nhân khác đều ngẩn ra nhưng sau khi dùng thần niệm đảo qua trên người tiểu thú thì đều hít một ngụm lương khí.
Trên người con thú này tản ra khí tức cực kỳ cường đại làm cho phụ nhân với tu vi như thế cũng cảm thấy trái tim băng giá.
“Đi, đem tất cả Ô la nhân giết chết”. Hàn Lập hứong tiểu thú thản nhiên phân phó một câu.
Báo lân thú nghe vậy, trong mắt hung quang chợt lóe, thân hình nhoáng lên một cái, một chút huyễn hóa ra bảy tám cái hư ảnh độc nhất vô nhị hướng ra cửa điện bắn nhanh mà đi.
Chri thấy thú ảnh hơi thấp thoáng một cái đã ra xa hơn mười trượng đồng thời chợt lóe lên cái nữa thì đã biến mất vô tung vô ảnh.
Độn tốc cực nhanh làm cho người ta khó có thể tin.
Sắc mặt phụ nhân có chút tái nhợt, sau một lúc mới miễn cưỡng duy trì được sự trấn định nhưng trong lòng hoảng sợ thế nào có thể nghĩ được.
Bất quá nàng lập tức nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lấy trên người ra một cái lệnh bài nhanh chóng điểm lên không vài cái đồng thời trong miệng lẩm bẩm. Nhất thời phía trên lẹnh bài linh quang chợt lóe lên bắn vào ngũ sắc quang hà bên ngoài đại điện rồi biến mất không thấy.
“Nếu sự tình đã giải quyết xong thì Hàn mỗ sẽ không ở lại đây nữa, ta về trước tĩnh dưỡng. Đầu linh thú này các ngươi không cần lo lắng. Xong việc nó sẽ trở lại bên ta”. Hàn Lập bình tĩnh nói.
Lập tức hắn cũng không nghe phụ nhân cùng đám tế tự Hỏa Dương tộc nhân nói cái gì cảm kích nữa, trên người thanh quang chợt lóe rồi hóa thành một đạo thanh hồng phi độn mà đi. Sau mấy chớp động, thanh hồng đã bắn ra khỏi đại môn mà biến mất tung tích.
Chỉ còn lại đám Hỏa Dương Tộc xà nhân hai mặt nhìn nhau.
“Đại tế tự, nếu không phải ngươi ra mặt lưu vị Hàn tiên sinh này lại thì chúng ta chỉ sợ thật sự đx gặp tai ương diệt tộc”. Sau một lúc lâu, một gã xà nhân áo bào trắng thở dài một hơi, rất có ý may mắn nói.
“Ai nói không phải! Lúc trước, chúng ta đối việc đại tế tự đem Liệt Dương thần đan dễ dàng đưa cho ngoại nhân con có cảm thấy khó hiểu. Hiện tại xem ra, đại tế tự đúng là nhìn xa trông rộng a”. Một gã tế tự áo bào trắng khác cũng liên tục gật đầu nói.
Phụ nhân nghe hai người khen ngợi xong thì lại nở nụ cười khổ.
“Hai vị cũng quá xem trọng ta. Ta lúc trước thực hiện cũng là cử chỉ bất đắc dĩ. Chính là trời phù hộ tộc ta, Hàn tiên sinh thần thông to lớn còn trên cả dự đoán của thiếp thân. Châu nhi, ngươi cảm thấy thần thông của Hàn tiên sinh so với sư phó của ngươi như thế nào?”. Phụ nhân cuối cùng quay đầu hướng cô gái hỏi, thần sắc ngưng trọng dị thường.
Châu nhi sau khi nghe mẫu thân mình hỏi như thế thì chân mày cau lại, sau một lúc lâu mới chần chờ trả lời: “Sư phụ ta là tồn tại thượng tộc ngũ giai, nhưng cho dù sư phó tự thân tới nơi đây mà muốn giải quyết hai gã Ô La vương tộc này cũng phải gặp khá nhiều khó khăn, không thể thoải mái diệt sát như thế”.
Nghe thiếu nữ hàm hồ trả lời, phụ nhân tự nhiên hiểu được ý tứ nên sau khi gật gật đầu thì vẫn chưa lộ ra thần sắc kỳ quái gì nhưng mấy tên tế tự áo trắng bên cạnh thì lại tỏ ra kỳ quái, thậm chí có một người lẩm bẩm nói: “Hàn tiên sinh chẳng lẽ là thượng tộc cao giai tồn tại, nếu là như thế mà nói thì Ngân sa cư sĩ cực mạnh tại hải vực phụ cận cũng có thể không phải đối thủ”.
“Cái này khó mà nói. Ngân sa cư sĩ đồng dạng cũng là thượng tộc tam giai tồn tại, cho dù tu vi không sai biệt lắm, lúc tranh đấu còn phải xem thần thông tu tập cũng như bảo vật uy năng lớn nhỏ nữa”. Phụ nhân thở dài ra một hơi, chậm rãi nói.
Nghe xong lời này, mấy tên xà nhân áo bào trắng kia cũng gật gật đầu, trong lòng đều như tự cân nhắc cái gì, nhất thời không người nào mở miệng.
“Hàn tiên sinh tính toán ở lại Hỏa Vân đảo bao lâu. Có tính toán thường xuyên ở lại đây hay khôngn?”. Rốt cục có một người sau khi do dự một chút thì hỏi.
“Cái này thật sự khó nói. Bất quá phỏng chừng sẽ không lập tức rời đi nhưng cũng sẽ không ở lại lâu lắm. Lấy tu vi của Hàn tiền bối căn bản khôngn phải tiểu tộc chúng ta có thể giữ lại”. Tựa hồ biết ý tứ của tên tế tự nọ, phụ nhân thần sắc vưa động nhưng lại lập tức lắc đầu nói.
Nghe phụ nhân nói như thế, tên xà nhân áo bào trắng chau mày mà không khí trong đại điện lại im lặng không một tiếng động.
“Tốt lắm, việc khác để sau hẵng nói. Chiến đấu bên ngoài vẫn chưa kết thúc. Tuy hai gã Ô La vương tộc đã bị đánh chết nhưng vẫn có thể còn có cao giai Ô la nhân khác tồn tại. Linh thú của Hàn tiên sinh tuy lợi hại không chắc có khả năng đem tất cả nhất nhất diệt sát sạch sẽ. Chúng ta mau đi ra hỗ trợ một chút đi”. Phụ nhân sau khi đảo qua ánh mắt thì bỗng nhiên phân phó nói.
Bốn gã xà nhân áo bào trắng vừa nghe lời này thì trong lòng tỉnh ngộ đều khom người xưng phải.
Vì thế sáu người vội vàng khu động độn quang bay ra đại điện nhằm hướng có tiếng kêu lớn nhất mà bay nhanh đi.
Không bao lâu sau Hàn Lập đã về tới chỗ ở rồi lập tức đi vào trong căn nhà gỗ, đem cấm chế một lần nữa mở ra và khoanh chân ngồi ở trên giường.
Ánh mắt hắn chớp động, trên mặt hơi hiện ra một tia trầm ngâm.
Hai gã Ô la nhân có tu vi cao nhất này đã bị đánh chết lại có Báo lân thú ra tay tương trợ, cuộc chiến Thổ thành tự nhiên đã định.
Kể từ đó, hắn tính toán ra coi như đã trả hết nợ tình cảm phụ nhân tặng đan. Phía dưới liền cần tiêu tốn nửa năm thời gian đem một ít tổn thương còn sót lại chữa trị hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Sau khi cân nhắc, khóe miệng Hàn Lập khẽ lộ ra một tia mỉm cười nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì bỗng nhiên một tay vừa lật, hắc quang chợt lóe lên rồi một cái khăn hiện lên.
Đúng là bảo vật hắn lấy được từ hai gã Ô la vương tộc nhân.
Hàn Lập bắt tay vào tìm hiểu, trên mặt lộ ra biểu tình cảm thấy rất hứng thú.
Cái khăn này bề mặt hơi tối, hơi mỏng nhưng sờ lên lại cảm thấy mềm mại dị thường, bóng loáng mà ôn lạnh. Hơi thoáng động mặt ngoài có vô số hắc sắc ký hiệu hiện lên chớp động, vừa thấy đã biết không phải bảo vật bình thường.
Hàn Lập nhìn trong chốc lát sau đó vươn một ngón tay điểm lên bề mặt, chỗ đầu ngón tay thanh quang chợt lóe, đại lượng linh lực tinh thuần điên cuồng chú nhập vào. Tùy theo ngón tay run lên, hắc sa bay lên trời, sau khi xoay tròn thì hạ xuốgn hóa thành một vật bán trong suốt to cỡ một trượng.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại nhìn vào vật ấy, một tay bắt quyết miệng niệm thần chú đánh ra một đạo thanh quang vào cái khăn. Pháp quyết chợt lóe lên lướt qua nhập vào trong hắc sa, tiếp theo nhẹ nhàng bay lên rơi xuống đỉnh đầu Hàn Lập vừa lúc đem toàn bộ thân hình hắn che đậy lại.
Một màn kinh người xuất hiện. Sau khi hắc sa chụp xuống, thân hình Hàn Lập nguyên bản rõ ràng dị thường trong nháy mắt đã trở nên mơ hồ dị thường, tiếp theo hơi hơi chớp động vài cái rồi liền biến mất vô tung vô ảnh.
Trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên vẻ kỳ quái, nâng một tay lên nhìn nhìn rồi lại cúi đầu nhìn nhìn thân thể, trong mắt lam mang đột nhiên chớp động hơn nữa càng ngày càng mạnh.
Một lát sau, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Quả nhiên đúng vậy.
Nếu hắn không đem linh mục thần thông vận chuyển cực hạn mà nói thì đêu không thể trực tiếp khám phá ra kỳ hiệu ẩn hình của hắc sa này. Nghĩ đến lúc trước hai gã Ô la nhân kia đã dùng bảo vật ẩn hình này lẻn vào trong đại điện.
Trong lòng nghĩ như thế, một lũ thần niệm của Hàn Lập bỗng nhiên phóng ra ngoài muốn trực tiếp xuyên thủng qua hắc sa nhưng thần niệm vừa tiếp xúc với hắc sa thì lại giống như rơi vào mê võng, căn bản không thể đem xuyên thủng qua hắc sa.
Xem ra hắn không thể nhìn thấu tu vi của hai gã Ô La vương tộc kia cũng là vật này. Sau khi suy nghĩ, hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy một góc hắc sa, trong lòng thúc dục pháp quyết run lên.
Hắc sa chợt lóe lên quang mang kỳ lạ rồi dĩ nhiên nhập vào trường bào trên người ẩn nặc đi không thấy.
Hàn lập lại một lần nữa dụng thần niệm hướng thân thể chính mình nhìn quét qua vài lần mà trên mặt lộ ra vẻ vừa lòng.
Hắc sa này thật sự là nhất kiện bảo vật phụ trợ khó được. Tại phương diện ẩn hình thần kỳ dị thường, chỉ sợ không kém Hóa thanh phù kia.
Hóa thanh phù kia mặc dù có hiệu quả ẩn nặc kinh người nhưng cũng có không hề ít hạn chế. Chẳng những thời gian phát động quá mức chậm chạp mà còn khiến cho không ít công pháp thần thông của hắn bị hạn chế.
Mà hắc sa mặc vào thân chính là nhất kiện pháp khí đắc lực, vận dụng phi thường phương tiện uy năng thì còn tùy vào pháp lực của người nắm giữ, pháp lực bất đồng thì biểu hiện cũng bất đồng kinh người.
Lúc trước nếu không phải tu vi của hai gã Ô La nhân rất thấp thì hắn cũng không thể dễ dàng nhìn thấu hành tích của hai người.
Sau khi cởi hắc sa ra, Hàn Lập để trên tay thưởng thức trong chốc lát rồi đem vật ấy thu lại.
Thời gian kế tiếp, Hàn Lập không có bỏ lỡ chuyện của hắn, lập tức ngồi xuống nhắm hai mắt, thành thành thật thật tu luyện.
Chỉ thấy bên ngoài thân hắn kim quang chợt lóe, một vòng sáng màu vàng từ đỉnh đầu phát ra, Kim sắc pháp tướng lại chợt lóe lên hiện ra khoanh chân mà ngồi.
Thân hình Hàn Lập vẫn không nhúc nhích… ‘
Mấy ngày công phu chợt trôi qua.
Trong thời gian đó phụ nhân mang theo một ít linh dược quý hiếm cùng một số cao giai linh thạch, tự mình đưa đến trước cửa nhà gỗ.
Lúc này, Hàn Lập vẫn chưa mở cửa nghênh đón, chỉ bảo nàng đem đồ vật này đặt ở ngoài cửa, bộ dáng sẽ không dễ dàng gặp khách. Phụ nhân thấy vậy, tự nhiên không dám có gì bất mãn theo lời mà đem đồ vật này đặt xuống rồi liền thức thời lập tức cáo từ bay khỏi nơi đây.
Hàn lập lúc này mới sai Đề Hồn đem đám đồ vật này trực tiếp thu vào còn bản thân mình thì từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cái giường gỗ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở một chút.
Thời gian cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, một chút mấy tháng đã qua đi.
Trên đảo, phụ nhân cùng đám cao tầng Hỏa Duơng Tộc không một người nào dám đến quấy rầy Hàn Lập.
Nhưng một ngày, Hàn Lập đang yên lặng vận chuyển công pháp đột nhiên mí mắt vừa động mở mắt mắt ra, há mồm phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu. Sau khi chớp động một cái thì hóa thành một con ngân sắc hỏa điểu to cỡ nắm tay.
Đúng là Phệ linh hỏa điểu.
Hàn Lập nhìn thấy hỏa điểu, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Hỏa điểu này thoạt nhìn tựa hồ vẫn giống như trước đây nhưng sau khi dùng thần niệm đảo qua thì tự nhiên lại phát hiện ra trong cơ thể hỏa điểu tựa hồ có thêm một cái gì vậy.
Trong mắt hắn lam mang chợt lóe lên, một lúc sau rốt cục thấy rõ ràng chỗ dị thường trong đó. Tại trong ngân sắc hỏa diễm rõ ràng có thêm một kim ti nhàn nhạt như không thấy.
Mấy thứ này đúng là cái gọi là “Linh tuyền tà quang” đã bị Phệ linh thiên hỏa hoàn toàn đem luyện hóa xong mới xuất hiện.
Hai cái này hẳn là có mối liên hệ.
Hàn Lập hơi lo nghĩ, một tay bấm quyết niẹm thần chú, hướng ngân sắc hỏa điểu trên không trung nhẹ nhàng điểm một chỉ.
Nhất thời hỏa điểu này giang hai cánh ra mà bay múa trên đỉnh đầu Hàn lập, nhưng sau khi bay hai vòng thì hỏa điểu liền há mồm phun ra một cây kim ngân tế ti. Sau khi chợt lóe, kim ngân tế ti này liền đánh tới vách tường nơi có đặt cấm chế bên trên.
Chỉ thấy cấm chế màu trắng mờ chợt nhoáng lên một cái, kim ngân tế ti giống như bay qua không khí xuyên thủng vách tường mà qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2019 03:36 (GMT+7) |