‘Oanh’, thanh âm va chạm giữa hắc mang và Ma Tủy Phi Đao vang lên, bạo phát ra một đoàn hắc quang chói mắt. Không biết hắc quang là loại bảo vật gì, nhưng khi bạo phát, lại cường ngạnh cản được Ma Tủy Phi Đao. Mà khói độc tiếp tục cuồn cuộn vọt tới bao phủ cả thân hình Khôi Lỗi vào bên trong.
Ô Hắc Song Thủ Quái Mãng nhắm hướng nhân hình Khôi Lỗi vọt tới.
Nhưng ngay sau đó, tại khoảng không trên đỉnh đầu Quái Mãng, một đóa ngân liên không chút dấu hiệu báo trước đột ngột xuất hiện, xấp xỉ chừng một thước, từ tâm ngân liên thất sắc phật quang đại phóng.
Thân hình Quái Mãng bị phật quang bao lại, lập tức ngưng trọng, không thể mảy may nhúc nhích. Bốn con mắt xanh biếc trên hai cái đầu hung tợn, không ngừng xoay tròn.
Một chút trì hoãn cũng không có, hai tiếng “Phốc, phốc”, hai đạo ngân tuyến tinh tế xảo diệu phối hợp trong lục vụ chợt lóe lên lướt qua, xoay quanh cổ Quái Mãng. Nhất thời hai cái đầu quái mãng sầm một cái rớt xuống.
Lục vụ một trận quay cuồng, từ bên trong nhân hình Khôi Lỗi thản nhiên bay ra, không chút tổn hại. Bất quá Ô Hắc Lưỡng Đầu Quái Mãng này cũng rất có lai lịch. Khói độc từ trong miệng phun ra so với Thập Tuyệt Độc ở Linh Giới cũng không kém quá xa. Tu sĩ bình thường chỉ dính một chút xíu đã lập tức tắt thở tuyệt vong.
Mà không chỉ có vậy, loại độc này còn có khả năng khắc chế hơn phân nửa các loại hộ trảo thuộc ngũ hành, có thể bất tri bất giác xâm nhập vào trong hộ trảo mà chủ nhân không hề hay biết. Chính là Nguyên anh kỳ tu sĩ nếu không đề phòng, bị dính độc cũng có thể đi đời nhà ma. Nếu không lợi hại như vậy, lão ma cũng không đem Quái Mãng này làm linh thú.
Nhưng chết là ở chỗ, nhân hình Khôi Lỗi không phải là người, không có huyết nhục hít thở, nên độc này có quỷ dị cỡ nào, căn bản vô hiệu với nó. Ngược lại còn làm cho Quái Mãng càng sớm mất mạng.
Một trong lưỡng đạo hư ảnh tâm thần tương liên với Quái mãng, khi Linh Mãng bị mất mạng, liền cảm ứng được, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ sợ hãi. Một hư ảnh tiếp tục chạy như điên. Hư ảnh kia đột nhiên xoay tay hướng Cốt Phiên điểm một cái. Nhất thời Cốt Phiên khẽ run lên, toàn thân hắc quang đại phóng, bộ dáng sắp bay lên.
Vào thời khắc này, phía trên hư ảnh, một đạo thanh sắc điện hồ lóe lên, trong điện quang chớp động, một đạo nhân ảnh hiện ra. Chính là Hàn Lập. Hai mắt hắn chớp động lam mang liếc nhìn xuống phía dưới, một tay vung lên, một tiếng sấm vang lên, một phiến Kim sắc điện võng đón đầu hư ảnh chụp xuống, tay kia xoay chuyển, Thanh Sắc Tiểu Đỉnh liền xuất hiện, vô số thanh ti tuy phát ra sau mà đến trước, đồng dạng bắn xuống.
Tuy Phân Ảnh Thuật của lão ma biến hóa thần diệu dị thường, chỉ bằng thần niệm cũng không thể phân biệt, nhưng dưới thần thông của Minh Thanh Linh Mục, Hàn Lập đã dễ dàng nhìn thấu những điểm khác nhau rất nhỏ, phân biệt được thật giả.
Lục Đạo Cực Thánh đang biến thành hư ảnh, đột nhiên kinh hãi, hai vai run lên, sau lưng đột ngột lại hiện ra sáu đạo Ma ảnh, hướng phía trên bắn nhanh lên. Ma ảnh lúc này ảm đạm hơn nhiều so với ban đầu, thậm chí còn có nửa phần mơ mơ hồ hồ.
Mà sau đó tay áo lão ma cũng rung lên, một Lam Sắc Ngọc Tán (cái lọng) phi xạ ra, hiện lên phía đỉnh đầu. Bảo vật này nhanh chóng biến hóa thành một chiếc lọng thật lớn, bảo vệ lão ma ở phía dưới.
“Phốc, phốc”, sáu đạo Ma ảnh va chạm với thanh ti, làm cho thanh ti ngừng lại.
Nhưng kim hồ điện quang ở phía sau thanh ti đã “oanh, oanh, long, long” rơi xuống, ma ảnh ở trong kim quang lập tức bị khống chế toàn bộ, không còn lực chống cự. Kim Hồ Điện giao với Thanh ti lóe lên, hung hăng đánh lên Ngọc Tán. Nhưng Ngọc Tán này không biết là loại bảo vật nào, chỉ thấy quang hoa lấp lóe, nhưng lại bình yên vô sự, ngăn cản được sự xâm nhập của Kim hồ và Thanh ti.
Hàn Lập trong không trung nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, một tay trảo vào hư không một cái, một Kim Sắc Trường Kiếm dài hơn trượng quỷ dị hiện lên trong tay. Song sí sau lưng chợt động, thân hình Hàn Lập hóa thành một đạo bạch ti vọt xuống phía dưới, nhưng đang trên đường đi lại đột ngột biến mất.
Lão ma vốn thông minh, liền biết là bất ổn, lập tức muốn độn khai. Nhưng không chờ lão hành động, bên ngoài Ngọc Tán chợt lóe lên kim quang, “Thử lạp”, Ngọc Tán đã bị cắt ra.
“Á!”
Lão ma thất thanh hét lên, lập tức hắc quang quanh thân nhất khởi bắn nhanh ra bên ngoài.
Nhưng… không gian trước lão ma chợt dao động, nhoáng một cái, Bạch ti quỷ dị bắn ra, vây quanh lão ma nhanh như chớp.
“Phốc…”, Vị Lục Đạo Cực Thánh rốt cục cũng không tránh khỏi, chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một cơn lạnh lẽo, một bàn tay tử diễm chớp động đã phá hộ thể ma khí, xuyên thủng thân thể từ phía sau lưng ra trước ngực.
Lão ma đã có mặc một kiện bảo giáp nhưng vẫn không thể ngăn cản nửa phần bàn tay quỷ dị này. Trong con đau nhức, lão ma chỉ kịp nghe một tiếng thở dài nhàn nhạt phía sau, tử diễm trong bàn tay trước ngực đại trướng, lập tức một tầng tử sắc hàn băng lan tràn khắp nơi, trong nháy mắt đã bao phủ hơn nửa thân thể, xem chừng sẽ đóng băng lão ma hoàn toàn bên trong.
Lão ma đã bị tử băng bao lấy gương mặt, đột nhiên mặt lão vặn vẹo, răng cắn lại. Thanh âm muộn hưởng truyền ra, nửa dưới thân thể của lão ma chưa kịp bị đóng băng lức này đột nhiên bạo liệt, nhất thời một cỗ huyết vũ tóe ra, huyết quang lóe lên, hóa thành một đóa huyết diễm yêu dị nhắm thẳng Hàn Lập đánh tới.
Mà cơ hồ cùng lúc, một đoàn lục quang từ tàn thi bắn nhanh ra, lóe một cái, đã ở ngoài xa hơn ba mươi trượng.
Trong lục quang là một đứa trẻ đen thui, hai tay ôm chặt một cái Lục Sắc Ngọc Bình, chính là bản mệnh Nguyên Anh của lão ma.
Tay áo Hàn Lập lại rung lên, đại cỗ Tử Sắc Hàn Diễm cuồng dũng xuất ra, đem huyết diễm dập tắt hoàn toàn. Nhưng hắn vẫn chưa lập tức ngự khí truy theo Nguyên Anh của lão ma, mà vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh dị thường nhìn Nguyên Anh bỏ chạy.
Sau khi thuấn di vài cái đã ở ngoài trăm trượng, Nguyên Anh quay đầu nhìn thấy Hàn Lập như vậy, trong lòng không khỏi ngẩn ra, thân hình không khỏi ngừng lại một chút. Đúng lúc này, hư không trên đỉnh đầu Nguyên Anh, linh quang nhất động, một khẩu Ô Hắc Phi Đao quỷ dị hiện ra, sau đó vô thanh vô tức chém xuống.
Khi Phi Đao đã tới sát đỉnh đầu, Nguyên Anh mới phát hiện, cả kinh.
Nhưng đã muộn, một đạo hắc mang hiện lên, Nguyên Anh đã bị trảm ra làm đôi. Ngân quang đại phóng, thân hình Hàn Lập hiện ra tại phụ cận.
Thì ra nhân hình Khôi Lỗi sau khi giải quyết xong Quái Mãng, đã chạy chặn đầu, vừa lúc Nguyên Anh lão ma chạy tới đã liền ra tay.
Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện. Sau khi Nguyên Anh bị trảm làm đôi vẫn chưa tan thành mây khói, ngược lại hai nửa Nguyên Anh đột nhiên phát ra hắc khí quay cuồng, hóa thành sáu đạo hắc ti hướng bốn phía bắn nhanh đi.
Nhân hình Khôi Lỗi ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng cực nhanh, mười ngón tay nhả đạn. Nhất thời tiếng sét đánh vang lên, hơn mười đạo kim hồ tinh tế bắn nhanh ra, lóe lên truy theo hắc ti. Sau vài tiếng sấm nặng nề, đoàn đoàn kim quang bạo liệt khai ra.
Hắc ti không chút lực chống cự, liền biến thành hư ảo.
Vị đệ nhất ma tu uy chấn Loạn Tinh Hải suốt mấy trăm năm cứ như vậy thần hình câu diệt.
Nhân hình Khôi Lỗi quan sát vài lần nơi bạo liệt, sau khi xác định không có tàn hồn đào tẩu, liền hướng Lục Sắc Tiểu Bình đang huyền phù giữa không trung, trảo một cái, hút vào trong tay. Nó cũng không mở nắp bình, diện vô biểu tình, chậm rãi bay tới Hàn Lập.
Xem như lão ma xui xẻo.
Nguyên anh hóa vi hồn bí thuật của lão vô cùng hiếm thấy, nếu là tu sĩ bình thường, dưới tình huống xuất kỳ bất ý như vậy, nói không chừng để cho các tàn hồn chạy thoát, có cơ hội cho lão sau này ngóc đầu trở lại.
Nhưng năm xưa, trong trận chiến tại Mộ Lan thảo nguyên, đã có một danh tu sĩ từng dùng một loại bí thuật đồng dạng để đào thoát. Vì vậy Hàn Lập trong lòng đã sớm có cân nhắc trường hợp này, phân phó cho nhân hình Khôi Lỗi dùng Kim Lôi Trúc tiểu tiễn kèm Ích Tà Thần Lôi, một kích đã đem tất cả phân hồn của lão ma giết sạch sẽ.
Nếu chỉ chần chờ chút xíu, sẽ gây đại phiền toái về sau. Dù sao một tàn hồn đã muốn ẩn nấp rất khó truy tung. Nhân hình Khôi Lỗi bay đến trước Hàn Lập, bèn dâng lên Lục Sắc Ngọc Bình.
Hàn Lập cúi đầu quan sát cẩn thận, mặt lộ ra một tia hứng thú.
Nhưng không chờ hắn mở nắp bình, bỗng nhiên phía xa xa truyền đến tiếng quỷ khốc lệ khiếu. Hàn Lập ánh mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn Ngũ Tử Đồng Tâm Ma phía bên kia.
Chỉ thấy phía xa, Cốt Phiên thiếu lão ma thao túng, lúc này uy lực bị giảm đi phân nửa, bị Ngũ Ma lại chiếm thế thượng phong. Nhưng tam khỏa đầu khô lâu trên phiên kỳ khi sống cũng không phải là tu sĩ bình thường, rõ ràng không địch lại Ngũ Ma, nhưng vẫn nổi trận lôi đình, hai mắt lục quang loạn thiểm, bộ dáng bạo ngược dị thường.
Hàn Lập nhìn thấy màn này, khẽ cau mày, thúc giục pháp quyết, thôi động Ngũ Ma.
Nhất thời ba con ma lăn một vòng, hóa thành ba bộ bạch cốt. Mà hai con ma đã hóa thành bạch cốt đang giao đấu với Hắc Giao, thân hình nhoáng lên một cái, lui về phía sau. Không chờ Đầu Khô Lâu cùng Hắc Giao thừa dịp đánh tới, Ngũ Ma lưỡng thủ đồng thời kháp quyết, mồm há to ra.
Nhất thời năm cỗ hàn diễm màu sắc khác nhau cuồng dũng phún xuất, sau đó đan lại hóa thành một mảng Ngũ Sắc Hỏa Hải, hùng hổ đánh về phía đối phương. Hắc Giao gặp phải Ngũ Sắc Hỏa Diễm trước tiên, khi vừa tiếp xúc, tình cảnh bất khả tư nghị xuất hiện.
Bị Ngũ Sắc Hỏa Diểm quét qua, Hắc Giao đang giương nanh múa vuốt liền bị kềm hãm, thân hình khổng lồ vô cùng trì trệ, run rẩy, động tác bị chậm đi mười lần so với bình thường.
Ngũ Ma đồng thời hét một tiếng dài.
Trong Hỏa Hải hiện ra vô số Ngũ Sắc Băng Nhận cỡ bàn tay, cuốn theo phía sau ngọn lửa. Các băng nhận sắc bén bắn ra dày đặc, trong nháy mắt cắt Hắc Giao thành vô số mảnh, hóa thành hắc giao vi khí, trong Hỏa diễm liền biến mất vô tung vô ảnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/07/2019 11:36 (GMT+7) |