Đột nhiên trong mắt hắn lóe lên kỳ quang, đảo qua Ngũ Ma đang đứng ở phía sau, rồi lai liếc nhìn hai cỗ Hàn Diễm, đờ người ra, rồi như thông suốt được điều gì, phát ra một tiếng cười to. Tiếng cười chấn động cả động quật. Tiếng ông ông không ngừng vang vọng khắp nơi.
“Tốt lắm. Xem ra chuyến đi này thu hoạch không tệ” Hàn Lập thu lại tiếng cười, thì thào tự nói một mình. Hai tay hắn đánh một chiêu vào hư không. Hai cỗ Hàn Diễm bị một cỗ vô hình lực hấp dẫn, chớp mắt đã đi ra trước người hắn.
Trong tiếng sấm nổ, Hàn Lập thả ra vô số đạo kim hồ tinh tế, đem hai cỗ Hàn Diễm giam lại thành một Kim sắc ti cầu, bỏ vào Huyền băng hợp. Sau khi làm xong hết thảy, tay áo bào của Hàn Lập lại run lên, xuất ra một cái Hắc sắc Ngọc Bình, đồng thời với tiếng chú ngữ, đã đem Ngũ Tử Đồng Tâm Ma giam lại vào trong bình này.
Ngũ Ma thấy hành động của Hàn Lập, có chút kèo nhèo, bộ dáng không muốn quay lại về trong Ngọc Bình. Sắc mặt Hàn lập trầm xuống, miệng quát một tiếng chói tai, xuất thủ điểm một cái. Nhất thời Ngân Viên Hoàn trên người Ngũ Ma run lên, phát ra thanh sắc linh quang.
Ngũ Ma đã từng nếm trải sự đau khổ do Viên Hoàn này mang lại, bèn không dám cãi lời, lập tức phát ra tíếng minh minh, hoá thành năm cỗ hôi bạch khí bắn vào trong bình.
Lúc này Hàn Lập mới phất tay áo bào, cuốn lấy Ngọc Bình, cẩn thận thu vào.
Về phần nhân hình Khôi Lỗi, Hàn Lập không có ý thu hồi, ngược lại lấy từ trong túi trữ vật một khối cao giai linh thạch xanh biếc, hướng về phía Khôi Lỗi vỗ một cái, thay khối linh thạch đã hết bằng khối linh thạch này.
Mà chỉ cần nhân hình Khôi Lỗi không bị gặp tình huống toàn lực ứng địch, thì việc tiêu hao linh thạch cực kỳ nhỏ. Thân hình hắn chuyển động, nhẹ nhàng phiêu phiêu hạ xuống trên một khối đại thạch trong loạn thạch. Trên khối đại thạch này lộ xuất ra một khoả Vạn Niên Huyền Ngọc lớn, đang chớp động bạch quang nhàn nhạt.
Đuôi lông mày của Hàn Lập nhướng lên, một tay phất một cái vào túi trữ vật, xuất ra một cái lọ dài. Thân thủ hướng về cái lọ này, điểm một cái, miệng lọ liền tự mở ra, sau đó hơi nghiêng, từ miệng bình đổ ra một chất lỏng đen như mực, tản ra trận trận khí xám, giống y chang chất lỏng Âm Linh Thuỷ mà Bạch Mộng Hinh dùng để lấy Vạn Niên Huyền Ngọc.
Chất lỏng này là do Hàn Lập đã từng vào quỷ vụ Âm Minh Chi Địa lấy ra, chính là Trầm Thuỷ. Lúc đó hắn thấy loại chất lỏng này có chút kỳ lạ, bèn dùng vài lọ múc ra không ít. Trong lúc nhàn rỗi, hắn đã từng lấy chất lỏng này ra nghiên cứu. Nhưng chỉ phát hiện nó có âm hàn sềnh sệch, ngoài việc dùng để tạm thời phụ gia một ít âm hoả cho pháp khí, còn lại thì cũng chưa phát hiện có gì đặc biệt khác, nên hắn quăng lại vào trong túi trữ vật để tính sau.
Nhưng sau khi ở trong Huyền Ngọc Động, thấy Bạch Mộng Hinh sử dụng để lấy Huyền Ngọc. Hắn mới ngạc nhiên nhận ra cái Âm Linh Thuỷ này rõ ràng tương tự với Trầm Thuỷ. Do có đám người Hàn Ly thượng nhân, hắn cũng không dám mạo muội sử dụng thần niệm phân biệt thật giả, nhưng tim thì đập thình thịch, bán tín bán nghi giữa Âm Linh Thủy và Trầm Thuỷ.
Dù sao cái tên Trầm Thuỷ là do hắn tự đặt ra. Hơn nữa cả hai loại chất lỏng này đều là loại âm hàn, thoạt nhìn cũng tương tự như nhau. Nhưng bây giờ, trong động này chỉ còn có một mình hắn, tự nhiên hắn phải thí nghiệm một chút.
Hàn Lập hướng về đoàn chất lỏng màu đen này, điểm một cái. Đám chất lỏng này liền bay trên khoảng không của cự thạch, sau đó khẽ run lên, một giọt rơi xuống, trong chớp mắt đã tiến nhập vào trong bạch quang.
Quả nhiên tình hình diễn ra hết thảy đều giống lúc Bạch Mộng Hinh thực hiện. Giọt chất lỏng màu đen tiến vào trong Huyền Ngọc. Một tầng hôi khí phát ra.
Trong lòng Hàn Lập vui vẻ, ngón tay bắn về phía Huyền Ngọc. Nhất thời một khỏa thanh sắc quang đạn cỡ viên đậu bắn ra đánh vào phía trên Huyền Ngọc. Một tiếng ‘Phanh’ nhỏ vang lên. Huyền Ngọc nhoáng lên một cái, liền tự động bóc ra khỏi cự thạch, bị hút tới tay Hàn Lập.
Hàn Lập ngưng thần nhìn Huyền Ngọc trong tay vài lần, sau đó quét quan sát tất cả quáng mạch đang phát ra bạch quang trong động quật, khóa miệng nhếch lên mỉm cười.
Tuy chỉ bằng với số lượng Trầm Thủy hắn mang theo, muốn lấy hết toàn bộ Huyền Ngọc trong động thì tự nhiên không có khả năng. Nhưng đối với các Huyền Ngọc đang lộ nửa phần trên mặt động, mang đi được bảy tám phần cũng không phải là vấn đề.
Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập lại vỗ vào túi trữ vật, xuất ra một cái lọ dài tương tự, tùy tay ném qua cho nhân hình Khôi Lỗi bên cạnh. Khôi Lỗi mặc nhiên tiếp nhận, thân hình lúc lắc vài cái, đi đến một chỗ khác trong động, một tay nâng cái lọ, trích ra Trầm Thủy, tay kia cầm túi trữ vật, bắt đầu thu hoạch Huyền Ngọc.
Ở bên này, Hàn Lập cũng làm y như vậy.
Mấy canh giờ trôi qua, Huyền Ngọc hàn khí đang tràn ngập trong động quật, bất tri bất giác đã loãng đi rất nhiều. Các bạch sắc quang điểm lúc trước trải rộng toàn bộ động, bây giờ trở nên thưa thớt, chỉ còn hai ba phần.
Hàn Lập nhỏ giọt Trầm Thủy cuối cùng vào mặt động, thu Huyền Ngọc vào trong túi trữ vật, thở phào một cái, đưa mắt đánh giá mọi nơi, trên mặt lộ ra tia tiếc rẻ.
Nếu hắn biết trước chỗ đặc dụng này của Trầm Thủy thì đã mang Trầm Thủy đi theo khá nhiều rồi.
Chẳng qua, số lượng Vạn Niên Huyền Ngọc hắn thu hoạch được khiến cho người ta há hốc mồm trợn mắt, chừng hơn ngàn khỏa. Đáng tiếc là số lượng Âm Linh Thủy mang theo đã xài không còn một giọt, nếu không lượng thu hoạch không chỉ có bấy nhiêu.
Hắn đang đứng âm thầm nghĩ ngợi, thì nhân hình Khôi Lỗi bay tới, khoát tay, ném tới một cái túi căng phồng. Hàn Lập tiếp nhận túi này, thần niệm lướt qua bên trong. Quả nhiên bên trong cũng có hơn ngàn khối.
Có nhiều Huyền Ngọc như vậy khiến cho Hàn Lập bắt đầu cân nhắc, ngoài việc khảm vào bảy mươi hai khẩu phi kiếm, còn đủ dư để luyện chế pháp bảo hoặc khảm vào bảo vật khác, gia tăng uy lực của bảo vật.
Chẳng qua dù cho Hàn Lập sủ dụng như vậy thì cũng không thể xài hết. Đại bộ phận Huyền Ngọc còn lại, Hàn Lập sẽ mượn Huyền Ngọc hàn khí, tinh luyện chiết xuất một chút cho Cực Hàn Diễm của mình. Dù sao có sự phụ trợ của Huyền Ngọc hàn khí, việc tinh luyện Hàn Diễm sẽ giảm được một nửa công sức mà uy lực lại tăng lên gấp đôi. Nhưng đối với việc này Hàn Lập không muốn suy nghĩ nữa mà ném tất cả sự việc ra phía sau.
Hắn cất kỹ túi trữ vật, nhìn về phía Thái Âm Chân Hỏa đang biến thành Hỏa Nha. Giờ phút này, hình thể của con Hỏa Nha đã lớn gấp năm sáu lần lúc trước, xấp xỉ cỡ một đứa bé. Mà hư ảnh của Kỳ Lân đã mất đi hình thái, chỉ còn có một tầng bạch khí mỏng manh bao quanh Hỏa Nha mà thôi, còn miếng Huyền Ngọc Bài đang bị con Hỏa Nha ngậm đùa nghịch trong miệng.
Thấy vậy Hàn Lập ngẩn ra, lộ vẻ dở khóc dở cười, vội vàng đáng một chiêu về không trung. Nhất thời miếng Huyền Ngọc Bài thoát ly khỏi miệng Hỏa Nha, bay thẳng đến rơi vào trong tay hắn. Không có Huyền Ngọc Bài duy trì, trong nháy mắt bạch khí tán loạn, bộ dáng muốn tiêu thất.
Hỏa Nha thấy vậy, trong miệng phát ra tiếng kêu, hai cánh mở ra. Một tiếng “Phốc xuy” vang lên, toàn bộ thân hình hóa thành mộ đoàn Xích Hồng Hỏa Diễm, hướng về phía bạch khí còn sót lại lăn một vòng, lập tức thu hết bạch khí này vào trong cơ thể.
Làm xong hết thảy, Hỏa Diễm lại hóa lại hình thái Hỏa Nha, có chút hưng phấn, bay quanh trên không trung, rồi từ từ đậu lên đầu vai của Hàn Lập, dáng vẻ oai vệ, cái mỏ nhọn rỉa lông cánh khiến màu sắc càng thêm hồng nhuận. Hàn Lập quay đầu nhìn Hỏa Nha, trên mặt hiện ra một tia ngạc nhiên. Rõ ràng linh tính của Thái Âm Chân hỏa đã tăng lên rất nhiều.
Hắn cúi đầu nhìn Huyền Ngọc bài trong tay, tựa hồ nghĩ tới điều gì, tay kia trảo vào hư không, nhất thời một cỗ Huyền Ngọc hàn khí được thu vào trong tay, bị một đoàn Tử La Cực Hỏa bao lấy. Trong mắt Hàn Lập chớp động lam mang, thấy rõ ràng, Tử Diễm trong hàn quang, ban đầu là có hình thái thực thể nhè nhẹ, sau đó trở nên rời rạc dị thường, sau đó đã đồng hóa cùng với hàn khí. Hàn Lập giật mình, đánh giá Huyền Ngọc Bài trong tay, cuối cùng chậc chậc hai tiếng kỳ quái, đem bảo vật này thu vào túi trữ vật.
Sau đó hắn lục lạo cả động quật một lần nữa, sau khi xác định không còn cái gì có thể thu hoạch, liền mang nhân hình Khôi Lỗi và Hỏa Nha, hóa thành một đạo thanh hồng, hướng về phía cửa động chạy đi.
Cửa động đã bị đóng kín.
Hàn Lập nhìn vào các phù văn thần bí đầy màu sắc ở cửa động, không nói hai lời, phất tay áo bào một cái, Càm Lam Đỉnh trong tay áo bắn ra, sau một trận quay tròn, liền huyền phù trước người Hàn Lập.
Nếu đổi là tu sĩ khác thì không thể sử dụng Đỉnh này, dù sao muốn sử dụng Càm Lam Đỉnh đòi hỏi phải tu luyện quan Kiền Lam Băng Diễm. Vì vậy đây cũng là lý do Hàn Ly thượng nhân yên tâm giao cho Hôi bào tăng nhân. Chẳng qua việc này đối với Hàn Lập không thành vấn đề. Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Đỉnh này, hai tay kháp quyết, Tử La Cực Hỏa trên người bỗng nhiên run lên, màu sắc đại biến.
Trong nháy mắt tầng Tử Diễm trên người đã hóa thành một tầng màu lam nhạt, hoàn toàn chuyển hóa thành hình thái Kiền Lam Băng Diễm.
Bàn tay chớp động lam mang đánh nhẹ về phía Càm Lam Đỉnh. Nhất thời một luồng Lam Diễm giống như linh xà bay ra, đánh vào nắp Đỉnh. Nhất thời Càn Lam Đỉnh run lên, phát ra tiếng động vù vù, trong đỉnh toát ra vô số Lam sắc hỏa Diễm, cả đỉnh lam quang đại phóng, mà hình thể bắt đầu cuồng trướng lên.
Hai tay Hàn Lập kháp quyết, chậm rãi thôi động Đỉnh. Đỉnh này liền tăng lớn tới ba bốn trượng. Hàn Lập biến đổi pháp quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Nhất thời một tiếng Oanh từ cự đỉnh vang lên, lập tức vọt vào không trung, dường như muốn khai phá cửa động.
Hàn Lập mặt không đổi sắc.
Quả nhiên trong lúc cự đỉnh cách cửa động khoảng ba bốn trượng. Bỗng nhiên các thần bí phù văn chớp động, phát ra linh quang đủ màu sắc. Tiếp theo các phù văn bị Cự Đỉnh hấp dẫn, hóa thành vô số lưu quang bay vào trong Lam Diễm của Cự Đỉnh. Tiếng động “ầm, ầm” vang lớn. Cửa động chậm rãi mở ra, hiện ra một cái khe hở khoảng mấy trượng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |