Thanh niên bỗng nhiên hướng ba người mở miệng cười hỏi.
“Các hạ là ai? Hậu đạo hữu, có chuyện gì vậy?”
Đại hán cảnh giác hỏi.
“Triệu đạo hữu không được vô lễ. Vị này chính là bổn tông Đại trưởng lão. Còn người còn lại là Lâm sư đệ.”
Lão giả mở miệng, nhưng lời nói vừa ra khiến ba gã đại hán tim nhảy thình thịch.
“Đại trưởng lão, chẳng lẽ là Hàn tiền bối của quý tông!”
Đại hán cầm đầu vẻ khó tin thốt lên.
“Không sai, tại hạ đúng là Lạc Vân Tông Đại trưởng lão. Hàn mỗ kêu Hậu sư điệt hẹn các vị đạo hữu đến đây, thật có chút đường đột”.
Thanh niên mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Chính là Hàn Lập đã thẳng một đường từ Lạc Vân Tông đến Đông Dụ Quốc.
“Không dám, nếu là tiền bối triệu kiến, đó chính là vinh dự của huynh đệ ta”.
Đại hán cầm đầu giật mình, cẩn thận liếc mặt đánh giá lại Hàn Lập, xác định tướng mạo đối phương tương tự như lời đồn, lúc này không dám chậm trễ vội vàng cuối người hành lễ, kính cẩn dị thường.
Hai người còn lại cũng kích động thi lễ.
“Không có gì, ba vị đạo hữu không phải là đệ tử của bổn tông, bất tất đa lễ. Ta nghe sư điệt nói, ba vị từng ở trong cốc gặp qua nữ đệ tử bổn tông, không biết việc này có hay không?”
Hàn Lập khoát tay, thong dong hỏi.
“Người tiền bối nói chính là Bạch tiên tử, đích xác huynh đệ ta đã từng gặp trong Trụy Ma Cốc”.
Đại hán cầm đầu nghe Hàn Lập hỏi bèn ngẩn ra, nhưng lập tức thành thật trả lời.
“Ồ, tam vị đạo hữu có thể đem tình hình lúc đó mô tả cẩn thận cho Hàn mỗ nghe một chút”.
Hàn Lập ôn hòa hỏi.
“Cái này đương nhiên rồi. Mấy tháng trước, huynh đệ chúng ta bởi vì cần một số tài liệu luyện khí nên tiến vào Trụy Ma Cốc tìm vận khí. Nhưng luôn luôn chỉ ở phía ngoại cốc, khi đã có thu hoạch liền chuẩn bị rời khỏi cốc. Trên đường quay về, trên đường gặp ba người Bạch tiên tử. Năm xưa ta cùng Bạch tiên tử từng có cơ duyên gặp mặt, cho nên ta liền tiến lên bắt chuyện đôi câu. Nhưng Bạch tiên tử ba người sắc mặt có nét lo âu, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, cũng không nói thêm gì với huynh đệ chúng ta, liền rất nhanh ly khai. Huynh đệ chúng ta liền lập tức xuất cốc, rốt cục chưa từng thấy lại ba vị tiên tử”.
Đại hán cẩn thận kể lại.
“Đạo hữu có thể nói rõ chỗ đã gặp Bạch sư điệt không? Ta có một bản địa đồ ngoại cốc Trụy Ma Cốc, ngươi đại khái có thể đánh dấu lại vị trí đã gặp các nàng được chứ?”
Hàn Lập trầm ngâm một chút, tay áo rung lên, một khối thanh sắc ngọc giản bay về phía đại hán.
“Địa phương gặp Bạch tiên tử nằm rất sâu của khu vực ngoại cốc”.
Đại hán này vội vàng tiếp lấy ngọc giản, trước giải thích vài câu, đã đem tâm thần đắm chìm trong ngọc giản. Chỉ trong phút chốc đã hoàn tất, liền cung kính hai tay đem ngọc giản trả lại Hàn Lập.
Hàn Lập nhấc tay, ngọc giản liền hoá thành một đạo thanh quang bay vào trong tay, thần thức đảo qua, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.
“Quả nhiên đã rất gần nội cốc. Lần này thật làm phiền ba vị đạo hữu. Hậu sư điệt, Ngô sư điệt, hai ngươi bồi tiếp ba vị đạo hữu nói chuyện, ta đi trước một bước”.
Hàn Lập đem ngọc giản thu lại, hướng ba đại hán cười cười, sau đó nhẹ nhàng hướng lão giả cùng nho sinh phân phó.
“Cung tiễn Hàn sư thúc”.
Nho sinh cùng lão giả lập tức khom mình, ba người đại hán cũng không dám chậm trễ làm ra cung tiễn tư thế.
Hàn Lập quanh thân thanh quang đại phóng, hoá thành một đạo thanh hồng chói mắt phá không bay đi, trong nháy mắt biến mất về phía chân trời.
“Hậu lão ca! Vị này thật sự là Hàn tiền bối đã tiến giai đại tu sĩ của quý tông sao?”
Thấy thanh hồng biến mất ở phía chân trời, một gã đại hán từ nãy đến giờ thủy chung không có mở miệng, mới thở dài một hơi, dường có chút khó tin hỏi.
“Còn không phải sao. Tam vị có thể gặp mặt cũng coi như là có cơ duyên không nhỏ. Phải biết rằng Hàn sư thúc danh đầu vô cùng lớn, nhưng cực kỳ ít tiếp kiến đệ tử trong tông. Ta cũng chỉ gặp qua sư thúc một vài lần mà thôi”.
Hậu lão giả buông lỏng thần sắc, cười khổ nói.
“Đúng vậy, Hàn sư thúc cũng rất ít cùng nội môn đệ tử tiếp xúc. Tuy rằng ta ngưng kết Kim đan đã được mấy chục năm, nhưng trước kia tại lễ đại điển chỉ đứng xa nhìn thấy một lần. Lúc này đây, nếu không vì sự việc đám người Bạch sư tỷ, chỉ sợ Đại trưởng lão còn chưa rời khỏi động phủ”.
Trung niên nho sinh cũng nói như thế.
“Nói như vậy, ba người Bạch tiên tử thực mất tích ở Trụy Ma Cốc. Lúc trước huynh đệ ta nghe phong phanh, còn tưởng là lời nói vô căn cứ”.
Đại hán cầm đầu run sợ nửa ngày, sau mới ngưng trọng hỏi.
“Việc đã vậy, cũng không có gì phải dấu giếm cả. Đám người Bạch sư muội đích thật đã xảy ra chuyện.”
Lão giả thở dài một tiếng.
“Bạch tiên tử ba người đều là tu sĩ Kết đan kỳ, như thế nào dễ dàng mất tích. Hay là các nàng tiến nhập nội cốc?”
Đại hán cầm đầu giật mình.
“Chỉ sợ là như thế. Tốt nhất là các nàng chỉ bị vây trong nội cốc, nói như vậy, có Hàn sư thúc ra tay, việc cứu các nàng hẳn không có vấn đề gì.”
Nho sinh có chút lo lắng.
“Bạch tiên tử có quan hệ gì sâu xa với Hàn tiền bối không, nếu không nghe khẩu khí của nhị vị lúc trước, Hàn tiền bối thường không quản sự vụ lắm”.
Đại hán cầm đầu lại nghe ra được điều gì.
“Ha, ha. Bạch sư tỷ cùng Hàn sư thúc quen biết đã lâu. Nhưng ta nghĩ chủ yếu là nằm trên người hai vị đồng môn sư tỷ kia. Nghe nói Liễu Ngọc sư tỷ là đệ tử ký danh của Hàn tiền bối. Người kia là Mộ Phái Linh sư tỷ, căn bản là thị thiếp của Hàn sư thúc. Ba người các nàng xảy ra chuyện, Hàn sư thúc sao có thể không ra tay quản việc này”.
Lão giả mỉm cười.
“Thì ra là thế!” Ba gã đại hán đồng thời lộ vẻ giật mình.
Tại thời khắc các tu sĩ Kết đan kỳ đang nghị luận, Hàn Lập lại sớm hướng phía Trụy Ma Cốc bắn nhanh đi.
Thân độn quang, tay đang cầm xem xét một khối nhũ bạch sắc ngọc bài, vẻ mặt trầm ngâm.
“Như thế nào, Hàn đạo hữu đang lo lắng cho đệ tử cùng thị thiếp hay lại lo nghĩ Kim Khuyết Ngọc Thư trong tay chưa thể tham ngộ?”
Trong tai Hàn Lập bỗng truyền một tia thanh âm của Đồng tử.
Hàn Lập ánh mắt chợt lóe, nhìn lướt qua tay áo của mình, mới nhàn nhạt trả lời:
“Ba người các nàng tám chín phần mười đã tiến nhập Trụy Ma Cốc nội cốc, chỉ cần không gặp phải chuyện không may, việc cứu các nàng sẽ không tốn nhiều khí lực. Thật ra ngươi truyền thụ cho ta ngân châu văn có phải hay không có chỗ nào bất thường. Nội dung trong ngọc thư thật sự khó hiểu quá sức. Chỉ có thể khẳng định, đích xác bên trong có ghi lại phương pháp luyện chế một bộ phù triện. Nhưng nội dung lại quá huyền ảo”.
“Hắc, hắc. Việc này tự nhiên là thế. Nội dung nguyên bản ngọc thư này ghi lại chính là phù triện chi đạo do tiên nhân tu luyện. Nếu cá nhân ngươi có thể dễ dàng thấu đáo, chính bản thân ta sẽ hoài nghi ngọc thư này là đồ giả. Huống chi cái ngươi lấy được là chỉ là một nửa trang ngọc thư, việc tham ngộ tự nhiên càng phải nỗ lực”.
Đồng tử cười nhẹ, không chút nào kỳ quái nói.
“Ngươi nói cũng có chút đạo lý, dù sao cũng còn nhiều thời gian, khi rảnh ta sẽ tìm hiểu lại một chút”.
Hàn Lập gật đầu, lập tức đem ngọc thư cất kỹ vào.
“Hàn đạo hữu, ta đã đem Ngân Châu văn dạy ngươi, lại đem phương pháp chế luyện Hoả Linh Ti cùng phương pháp luyện Phá Diệt Pháp Mục truyền cho ngươi, ngươi nên chăng trợ giúp ta chống đỡ vuợt qua ải Hoá hình lôi kiếp”.
Đồng tử trầm xuống, bình tình hỏi.
“Thiên Lan đạo hữu yên tâm. Hàn mỗ đã đáp ứng tuyệt nhiên không đổi ý. Chờ xong việc này, tìm một nơi bí ẩn, sẽ trợ giúp ngươi biến hoá thành công”.
Hàn Lập thản nhiên trả lời.
“Được, có những lời này của đạo hữu ta đã yên tâm” Đồng tử tựa hồ phi thường hài lòng câu trả lời của Hàn Lập, cũng ngậm miệng không nói thêm nữa.
Mà Hàn Lập đồng dạng cũng không nói, toàn lực thúc dục độn quang, sau chớp động vài cái, liền biến mất vô tung vô ảnh.
Nửa ngày sau, tại lối vào Vạn Lĩnh Sơn Mạch Trụy Ma Cốc, truyền tống trận do Quỷ Linh Môn kiến tạo năm xưa vẫn đứng vững bên ngoài cốc khẩu, nhưng bị bịt kín một tầng bụi đất thật dày, tựa hồ không được ai sử dụng đã nhiều năm.
Điều này cũng khó trách, năm xưa bên ngoài Truỵ Ma Cốc bị dày đặc cấm chế cùng vô số khe không gian vây quanh, nhưng hiện giờ chẳng những hơn phân nửa khe không gian không thấy bóng dáng, mà ngay cả tầng cấm chế phía ngoài cũng như có như không. Chỉ cần có tu vi Kết Đan kỳ trở lên là có thể theo các địa phương có cấm chế bạc nhược, dễ dàng nhập cốc, thậm chí không cần phải có kinh nghiệm từng trải tại cốc.
Truyền Tống trận do Quỷ Linh Môn kiến tạo này tự nhiên trở thành vô dụng.
Đương nhiên, Trụy Ma Cốc vẫn là nơi tất kinh chi địa, dù đã có phần đông tu sĩ đi qua nhiều lần nhưng mức an toàn vẫn thua xa so với các địa phương khác.
Nhưng hiện giờ, ở phụ cận truyền tống trận, đang có năm sáu tu sĩ phục sức khác nhau đang thương thảo cái gì.
Bọn họ đều là Kết đan kỳ tu sĩ, thậm chí trong đó có một người là Kết đan hậu kỳ tu sĩ, bộ dáng tựa hồ đang chuẩn bị tiến vào trong cốc khẩu.
Bỗng nhiên ở chân trời xa xa truyền đến thanh âm xé gió như có như không, đám người này cả kinh vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy chân trời xa xa chợt lóe thanh quang, tựa hồ có một đạo độn quang bắn nhanh đến, khi bọn chúng vừa định ngưng thần nhìn, đã thấy đạo thanh quang kia lung lay vài cái, liền quỷ dị biến mất không thấy.
Mấy người này thần sắc đại biến, đều cẩn thận nghĩ muốn thả ra thần nịêm, thì tại chỗ khoảng cách hơn mười trượng, tiếng xé gió lại truyền ra.
Thanh quang chợt lóe, một đạo thanh hồng không coi đám người này vào đâu, vọt qua, sau khi chớp động vài cái, liền biến mất vào trong cốc khẩu không thấy bóng dáng.
Nhiều tu sĩ như vậy, nhưng không người nào có thể thấy rõ ràng bóng người trong thanh sắc độn quang rốt cục là thần thánh phương nào.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương hiện lên vẻ khiếp sợ.
Chủ nhân đạo thanh hồng tự nhiên là Hàn Lập, hắn mặc kệ bọn tu sĩ Kết đan kỳ đang hội họp điều gì, trực tiếp tiến vào trong Trụy Ma Cốc.
Dựa vào địa phương đánh dấu mà đại hán Kim Hải Tông đã chỉ, Hàn Lập không nói hai lời, thẳng hướng phi nhanh.
Địa phương này nếu hắn không nhớ lầm, nằm không xa lối vào nội cốc mà năm xưa hắn cùng Tử Linh đi theo Quỷ Linh Môn tu sĩ đã từng đi.
Hơn nữa nữ tử họ Tống cùng Tử Linh lại là bạn tốt, Hàn Lập tự nhiên không cần lo lắng nhiều, trước tiên truy tìm tung tích tam nữ.
Lấy độn tốc hiện giờ của Hàn Lập, hơn nửa ngoại cốc khe không gian liệt phùng đã ít đi nhiều, cũng không có gì nguy hiểm để phải hạn chế, hơn nửa ngày sau, hắn đã tiến vào không gian cự đại băng phùng trong nội cốc.
Thanh quang xoay chuyển, Hàn Lập mặt không chút thay đổi tiến vào trong băng phùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |