Mà bên kia, phía trên cái Truyền tống trận, lục mang chợt lóe, một nữ tử cả người lục quang bao phủ hiện ra, đúng là Hoàng tuyền Quỷ Mẫu.
Mắt thấy năm đạo kiếm khí cùng hàn khí đánh tới. Nàng ta âm trầm cười, một tay hướng về phía kiếm khí và hàn khí đánh nhẹ ra một chưởng, phảng phất như không mang theo lực đạo gì.
Năm đạo kiếm khí cách đó hơn trượng bỗng nhiên vỡ vụn ra từng mảnh rồi tán loạn, biến mất trong gió.
Về phần hàn khí từ phía trên đánh xuống dường như gặp phải một lực cản vô hình, tuy hạ xuống phía dưới được một chút nhưng đột nhiên quay ngược lại về phía con rết bốn cánh kia, làm cho nó một trận luống cuống tay chân.
Đúng lúc này, ngân quang chớp động, thân hình Hàn Lập đã hiện lên ở trong tiểu Truyền tống trận, hơn nữa không chút do dự giương một tay lên, một đạo pháp quyết đánh lên trên bên cạnh pháp trận, tay còn lại nhanh chóng bấm quyết niệm chú, miệng nhẹ nhàng phát ra vài câu chú ngữ.
Cơ hồ cùng lúc đó, bóng người phía sau nhoáng lên một cái, nhân hình Khôi Lỗi hiện lên sát bên cạnh Hàn Lập. Hồng cung trong tay chợt lóe, vô số mũi tên lửa như cuồng phong bão táp hướng ngân sam nữ tử mà bắn tới.
Mà ở phía xa xa, huyết quang trong mắt bộ khô lâu đang liều mạng công kích đứa bé chợt lóe, rồi không chút dấu hiệu nào đột nhiên hóa thành năm con quỷ, tiếp theo quay cuồng rồi biến mất.
Ngay sau đó, năm cỗ khí trắng xám đồng thời hiện ra trên đỉnh đầu Hàn Lập, rồi lại hóa thành năm quỷ đầu lớn cỡ bánh xe.
Chúng nó được Hàn Lập dùng pháp quyết triệu hồi.
Giờ phút này toàn bộ trận pháp bạch quang chớp động, bắt đầu được kích hoạt. Hàn Lập đứng trong đó gắt gao nhìn thẳng về phía nữ tử áo bạc ở xa xa, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng.
Hết thảy việc này diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Hành động của Hàn Lập hiển nhiên làm cho mỹ phụ cũng ngân bào nữ tử đều lắp bắp kinh hãi, ngoài ý muốn.
Mỹ phụ sắc mặt đại biến, không nói nhiều lời, thân hình nhoáng lên một cái liền hóa thành một đạo ngân hồng bắn nhanh đến, đồng thời miệng khẽ kêu: “Phá pháp trận đi, không được thả cho hắn rời khỏi.”
Tuy rằng lời này không nói rõ là ai, nhưng mà ai cũng biết ‘hắn’ trong lời nói nhất định là Hàn Lập đang đứng trong pháp trận.
Dù sao mặc kệ Hàn Lập có vấn đề gì hay không, nhưng nếu hắn thật sự rời khỏi thì cho dù nàng có Hoàng tuyền Quỷ Mẫu hỗ trợ cũng không bao giờ có thể đồng thời đối phó hai đại yêu.
Hoàng tuyền Quỷ Mẫu đang trôi nổi trên bầu trời pháp trận vừa nghe thấy lời này, cười nhẹ một tiếng hướng về pháp trận phía dưới khẽ hé miệng ra, thi triển một loại công pháp gì đó.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đột nhiên nhấc tay lên, một cái một mộc xích(thước gỗ) màu xanh hiện ra trên tay, mơ hồ có một đóa hoa sen hiện lên, rồi một mảnh thất sắc phật quang nhất thời hướng phía trên bay đi.
“Phật môn linh bảo!”
Bộ dáng bình thản của Hoàng tuyền Quỷ Mẫu nháy mắt biến mất, miệng phát ra một tiếng thét chói tai như mèo bị dẫm phải đuôi, thân hình liền hóa thành một luồng lục quang rồi biến mất tại chỗ.
Mà lúc này, toàn bộ trận pháp bạch quang đại phóng.
Mỹ phụ kia độn quang tuy rất nhanh, nhưng rõ ràng đã chậm một bước.
Hàn Lập không khỏi vui mừng, nhưng sắc mặt bỗng trở nên đại biến.
Bởi vì ngâm sam nữ tử sắp bị vô số mũi tên lửa bao phủ đã mở ra khe hở không gian, biến mất tại chỗ.
Hàn Lập trong lòng trầm xuống, nhưng hắn sớm có chuẩn bị, thân hình bỗng nhiên quay tròn tại chỗ, vô số đạo kim sắc kiếm khí từ trên người bắn ra, làm cho khu vực này trong phút chốc dường như biến thành một con nhím màu vàng. Nếu Băng phượng kia dám xuất hiện ở gần pháp trận, tuyệt đối sẽ bị kiếm khí bao vây, chỉ có thể ứng phó kiếm khí mà không thể ngăn được Hàn Lập rời đi.
Nhưng ngoài ý muốn Hàn Lập, ngân sam nữ tử không xuất hiện trong vòng vây của kiếm khí mà lại hiện ra ở trên không cách pháp trận hai mươi trượng.
Khóe miệng nàng hiện lên một tia cười lạnh, cả người bạch quang chói mắt bộc phát, một tay hướng về khoảng không phía trên Hàn Lập quơ một cái.
Chỗ đỉnh đầu Hàn Lập một trận dao động không gian, một vầng sáng trong suốt thật lớn, chậm rãi hạ xuống.
Hàn Lập sắc mặt trở nên âm trầm, thần niệm khẽ động.
Từng đạo kim sắc kiếm khí biến đổi phương hướng, tất cả đều hướng vầng sáng chém tới. Làm cho địa phương nhỏ trên đầu Hàn Lập lập tức trở nên kim quang chói mắt, tiếng xé gió rít gào.
Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện.
Tất cả kim sắc kiếm khí kia khi chém vào trên vầng sáng, lại giống như chém vào ảo ảnh, lóe lên rồi lướt qua, không có chút hiệu quả nào.
Hàn Lập trong lòng kinh hãi, đang muốn dùng bát linh xích để ngăn không cho vầng sáng kia hạ xuống.
Ngân sam nữ tử phía xa xa sắc mặt tái nhợt, năm ngón tay đang mở ra khẽ khép lại, rồi từ từ di chuyển, phảng phất như bị một vận nặng ngàn cân dính lên tay.
Vầng sáng trên không trung chợt lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó lại hiện lên sát bên Hàn Lập, đem toàn bộ Truyền tống trận bao phủ vào trong.
Hàn Lập bừng tỉnh, thầm kêu không tốt, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng ồn ào, bạch quang chợt hiện lên khắp bốn phía.
Hàn Lập ở trong Truyền tống trận bỗng biến mất, cùng biến mất với hắn còn có quỷ đầu do ngũ tử đồng tâm ma biến thành và nhân hình Khôi Lỗi kia.
Toàn bộ Truyền tống trận một lần nữa trống rỗng, truyền tống bạch quang cũng tự nhiên ngừng lại.
Tình hình quỷ dị bực này, làm cho cung chủ Tiểu Cực Cung vốn đã bay nhanh tới gần đó trong lòng chợt lạnh.
Nàng lập tức ngừng bay, kinh nghi hướng nữ tử áo bạc nhìn, đang muốn xem phát sinh chuyện gì rồi tính tiếp.
Nữ tử do Băng phượng biến thành nhẹ nhàng thu hồi ngọc thủ, nhưng hai má lại đỏ bừng, bạch quang trên người lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng rõ ràng là đã kiệt sức.
Vừa thấy cảnh này, mỹ phụ trong lòng khẽ động, không hề do dự giương ngọc thủ lên, hơn mười điểm ngân quang chợt lóe lên bắn ra, hóa thành hơn mười cái đinh bạc, hướng về phía ngân bào nữ tử bắn tới.
Ngọc thủ giương lên, hơn mười điểm ngân mang chợt lóe lướt qua bắn ra, hóa thành hơn mười khẩu sắc bén dị thường ngân đinh, thẳng đến áo màu bạc nữ tử trát đi.
Ngân sam nữ tử trong lòng giân dữ, nhưng bí thuật vừa dùng thật sự quá lớn, cho dù nàng sở hữu thiên phú thần thông không gian trên người, cũng chỉ có thể sau khi tiến giai Hóa Thần cảnh giới mới thích hợp thi triển. Vừa nãy là do mắt thấy Hàn Lập sắp truyền tống rời đi, dưới tình thế cấp bách nên phải miễn cưỡng sử dụng.
Hiện giờ thấy mỹ phụ công tới, nàng không thể đồng thời vừa sử dụng bí thuật vừa đối phó với địch, rơi vào đường cùng đành hé năm ngón tay ra, hướng phía dưới vung lên.
Một tiếng ‘Oanh’thật lớn vang lên.
Trong đại Truyền tống trận phía dưới, bạch quang chớp động, vầng sáng đem Hàn Lập, Khôi Lỗi, ngũ tử đồng tâm ma biến mất đột nhiên hiện ra, vầng sáng sau khi chợt lóe, liền tán loạn biến mất tăm.
Thân hình Hàn Lập lung lay mấy lần, tựa hồ sau khi di động không gian còn chưa lấy lại được bộ dáng bình thường.
Nhưng ngân bào nữ tử lúc này cũng đã xuất ra một kiện cẩm bào rực rỡ màu lam, nhẹ nhàng đem hơn mười cái đinh bạc kia chặn lại. Sau đó không chút nghĩ ngợi, hai tay áo hướng về phía dưới run lên. Nhất thời phi kiếm trong suốt rậm rạp tuôn ra, tưởng như vô cùng vô tận, đem toàn bộ thân hình Hàn Lập bao phủ vào trong kiếm quang chói mắt.
Hàn Lập thân hình vừa trụ vững liền ngẩng đầu hé miệng ra, phun ra một cái tiểu đỉnh cổ kính.
Đỉnh này sau khi quay tròn, từ mặt ngoài phun ra vô số thanh ti mỏng, sau khi đan vào nhau hình thành lên một cái quang võng thật lớn, đem Hàn Lậpbao bọc ở trong võng này. Mà trong miệng quỷ đầu do ngũ tử đồng tâm ma biến thành liên tiếp vang lên những tiếng kêu quái dị, rồi phun ra ma khí màu trắng xám, phá vỡ bạch quang đánh về phía không trung. Mà thân hình nhân hình Khôi Lỗi kia cũng nhoáng lên một cái, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
“Đây là…”đứa bé phía bên kia mất đi đối thủ, lại đem Vạn yêu phiên đang cầm trong tay lại tế luyện lên không trung. Phiên này lại bắt đầu hóa lớn, cũng bắt đầu ở trong yêu khí quay cuồng không ngừng. Một cái ảo ảnh yêu thú từ trên phiên này biến ảo mà ra, tiếp đó hiện lên bộ dáng thực sự.
Chẳng qua Hàn Lập mặc kệ việc này, Phong lôi sí sau lưng hắn đã rung lên, muốn thi triển Lôi độn thuật lập tức quay về Truyền tống trận.
Cho dù đã đánh mất cơ hội tốt nhất để truyền tống, hắn cũng muốn có biện pháp để khống chế cái này trong tay mình, không để cho người khác dễ dàng phá hủy.
Nhưng thế sự khó liệu, những lời này rất đúng, đúng lúc bản thân Hàn Lập cũng cho rằng mình không thể không tiếp tục cùng nhị yêu và mỹ phụ dây dưa tiếp thì dị biến xuất hiện.
Nguyên bản đang phun ra vô số thanh sắc linh ti Hư Thiên Đỉnh, không có sự điều khiển của Hàn Lập đột nhiên rung động kịch liệt, thả ra thanh quang chói mắt, tiếp đó Hàn Lập liền mất đi tâm thần liên hệ cùng với bảo vật này. Nguyên bản thanh ti dùng để ngăn cản kiếm quang bỗng nhiên rơi xuống phía dưới, rơi vào trong đại Truyền tống trận, lóe lên rồi biến mất.
Tiếp đó đại Truyền tống trận này phát ra âm thanh ầm ầm, toàn bộ pháp trận linh quang nổi lên, hiện ra một tầng quầng sáng màu xanh, đem Hàn Lập và ngũ tử đồng tâm ma tất cả đều bao phủ vào trong.
“Hư Thiên Đỉnh!”Vị cung chủ Tiểu cực cung kia vừa thấy tình hình này, trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình khó tin, lập tức ngừng công kích ngân bào nữ tử, xoay người đưa mười ngón tay hướng về Hàn Lập ở Truyền tống trận, bộ dáng như phát điên.
Mười đạo ngân hồng chói mắt trong phút chốc phụt ra.
Ngân sam nữ tử đang ở trên không Truyền tống trận cũng cực kỳ ngạc nhiên, tuy rằng yêu này không biết Truyền tống trận sẽ đem Hàn Lập truyền tống đến đâu, nhưng tự nhiên cũng không nguyện trở mắt nhìn Hàn Lập truyền tống rời đi.
Nàng không suy nghĩ nhiều lập tức thôi động pháp quyết.
Nhất thời kiếm quang phô thiên cái địa rậm rạp điên cuồng chém xuống.
Nhưng là quầng sáng màu xanh bao phủ đại Truyền tống trận kia lại không biết là do cái gì tạo thành, bất kể là mười đạo ngân hồng đánh lên trên, hay là hàng trăm kiếm quang trong suốt chém tới, quầng sáng này ngay cả gợn sóng một chút cũng không có, bộ dáng như không thể bị phá vỡ.
Việc này khiến cho cả mỹ phụ và ngân bào nữ tử đồng thời trợn mắt há mồm.
Kỳ thật không chỉ bọn họ, Hàn Lập ở trong quầng sáng cuống quýt dùng vô số thanh kim sắc phi kiếm cũng không thể chém vỡ quầng sáng màu xanh để thoát thân, đồng dạng cũng rất kinh ngạc.
Sau khi sưu hồn Hàn Ly thượng nhân, hắn nếu nhớ không lầm thì Truyền tống trận này là Cổ Truyền tống trận mà Tiểu Cực Cung lâu nay vẫn để đó không dùng, chỉ có thể đơn độc truyền tống về phía trước.
Tuy rằng không biết pháp trận này có thể thông đi nơi nào, cũng không biết như thế nào mới có thể kích động. Nhưng nếu là đơn hướng, Hàn Lập tự nhiên quyết không làm chuyện mạo hiểm này. Vạn nhất lại bị truyền tống đến tuyệt địa quỷ quái như Quỷ vụ, hắn chẳng phải là rất xui xẻo sao.
Cho nên vừa thấy bị nhốt trong Truyền tống trận, hắn tự nhiên phải liều mạng phá hủy quầng sáng để thoát thân. Sau khi mắt thấy phi kiếm mất đi hiệu lực, hắn cắn răng một cái, một đoàn tam sắc quang mang hiện lên trong tay, run lên một cái rồi hóa thành một cái vũ phiến (quạt long).
Hắn định dùng Tam diễn phiến này công kích quầng sáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2019 03:36 (GMT+7) |