Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hạ Thiên – Quyển 8 » Phần 77

Hạ Thiên - Quyển 8

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 77

 – Tất cả đều không liên quan gì đến chúng tôi, đến đồn công an làm gì?

Hạ Thiên có chút mất hứng, thật ra hắn không thích đi đến cục công an, trên đời này chỉ có duy nhất một cục công an hắn cần phải vào, đó chính là chỗ mà cảnh sát tỷ tỷ công tác. Bây giờ không phải đang ở thành phố Giang Hải, cũng căn bản không phải có cảnh sát tỷ tỷ.

– Đây là thông lệ điều tra, dù sao các người cũng là người trong cuộc, dù có liên quan đến hai người hay không, bắt buộc phải lấy khẩu cung.

Phương Thế Cương dùng giọng mất kiên nhẫn giải thích.

Tên cảnh sát ở bên cạnh chợt buồn bực, đồn trưởng Phương này trở nên kiên nhẫn như vậy từ khi nào? Hình như đây là lần đầu tiên hắn thấy tình cảnh như vậy.

– Cứ đến xem thế nào.

Vân Thanh khẽ nói với Hạ Thiên:

– Dù sao cũng không hao phí quá nhiều thời gian.

– Nhưng…

Hạ Thiên không quá tình nguyện, hắn còn muốn ăn hết chị Vân Thanh, ai bảo trước khi ăn cơm nàng dám dụ dỗ hắn.

– Được rồi, chỉ lấy một phần khẩu cung mà thôi, sẽ rất nhanh thôi.

Vân Thanh nhéo bàn tay Hạ Thiên, trong giọng nói có chút hương vị làm nũng. Thật ra nàng biết Hạ Thiên đang nghĩ điều gì, vì vậy cuối cùng nàng bổ sung thêm một câu:

– Đợi sau khi làm xong bản ghi chép, cậu muốn sao cũng được.

– Được rồi.

Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý.

Phương Thế Cương nhìn Hạ Thiên mà trong lòng có chút ghen ghét, tiểu tử này lớn lên không ra gì, vì sao có thể tán đổ đại mỹ nữ như vậy?

Phương Thế Cương ghen ghét thì ghen ghét nhưng bây giờ lại không nói gì, hắn nhanh chóng lên xe cảnh sát chạy phía trước dẫn đường, Vân Thanh lái xe theo phía sau. Cả hai chạy vài phút trong huyện thành, sau đó đến đồng công an thị trấn Mộc Dương.

Đồn công an này có vẻ rất đơn sơ, bên trong cũng không có vài người, trình tự làm việc cũng không chính quy, Phương Thế Cương cùng một tên cảnh sát khác ngồi trong phòng làm việc lấy khẩu cung của Hạ Thiên và Vân Thanh, cũng không tách hai người ra. Tất nhiên Phương Thế Cương cũng không biết đang giúp mình một đại ân, nếu hắn thật sự tách Hạ Thiên và Vân Thanh ra, sợ rằng Hạ Thiên sẽ tìm phiền toái đến cho hắn.

Sau khi làm xong phần ghi chép thì Phương Thế Cương còn lấy đoạn phim trong điện thoại của Vân Thanh ra xem, đoạn phim này được nàng bắt đầu quay sau khi Vương Nguyệt Nga ngã xuống đất, trên cơ bản đã quay toàn bộ quá trình, xem như là một phần căn cứ chính xác. Tất nhiên khách sạn bên kia cũng có camera giám sát, nếu không có ai tiêu hủy chứng cứ thì chuyện này sẽ không liên quan gì đến Hạ Thiên và Vân Thanh.

– Đồn trưởng Phương, bây giờ chúng tôi có thể đi chưa?

Vân Thanh lúc này mở miệng nói.

– Điều này…

Phương Thế Cương có chút do dự, nếu dựa theo lý thì bây giờ hắn phải cho Vân Thanh và Hạ Thiên đi, nhưng nếu cứ cho cả hai đi ra như vậy, hắn sẽ khó thể nào báo cáo kết quả công tác sự kiện khách sạn Đông Thăng. Khi hắn còn đang cảm thấy khó khăn thì điện thoại vang lên.

Phương Thế Cương nhìn dãy số, sau đó hắn vội vàng nhận điện thoại, cuối cùng liên tục gật đầu xưng vâng.

Nói chung chỉ sau một phút thì Phương Thế Cương cúp điện thoại và lập tức tươi cười với Vân Thanh:

– Luật sư Vân, xấu hổ quá, đã làm chậm trễ thời gian của hai người, bây giờ hai người có thể đi.

– Cảm ơn đồn trưởng Phương.

Vân Thanh tuy trong lòng có chút hoài nghi cuốc điện thoại kia của Phương Thế Cương, nhưng bây giờ nàng có thể đi, nàng cũng lười hỏi mà kéo Hạ Thiên chuẩn bị rời khỏi đồn công an.

Đúng lúc này có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi tiến đến hùng hổ gào thét:

– Con khốn nạn Vân Thanh đâu? Ra đây cho ông, bây giờ ông đập chết mày…

Phương Thế Cương thấy tình cảnh không đúng thì vội vàng tiến lên ngăn cản, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện người đàn ông kia chợt ngã phịch xuống đất không một tiếng động.

– Này, tỉnh lại, anh bị làm sao vậy?

Phương Thế Cương ngồi xổm xuống, hắn lại phát hiện đối phương đã hôn mê.

– Chị Vân Thanh, chúng ta đi thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói một câu, hắn ôm vòng eo của Vân Thanh, sau đó đi ra khỏi đồn công an không chút hoang mang.

– Đồn trưởng Phương, tình huống của người này hình như giống với khách sạn Đông Thăng.

Tên cảnh sát trước đó đi cùng Phương Thế Cương không khỏi hạ giọng nói một câu.

Phương Thế Cương nghe nói như thế thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn đứng lên nhìn bóng lưng Hạ Thiên và Vân Thanh, trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Trước đây hầu như tin tưởng chuyện đám người hôn mê ở khách sạn không liên quan gì đến Hạ Thiên và Vân Thanh, vì vậy sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát thì hắn cũng không do dự mà cho Hạ Thiên và Vân Thanh bỏ đi, nhưng bây giờ hắn đã có hơi tin đám người kia hôn mê không thoát khỏi liên quan đến hai người nam nữ này.

Nhưng vấn đề là vừa rồi Phương Thế Cương tận mắt thấy người đàn ông kia ngã xuống đất hôn mê khi còn cách Hạ Thiên và Vân Thanh vài mét, nếu nói chuyện này có liên quan đến hai người này, đây tuyệt đối không có chứng cứ. Đây mới là điều đáng sợ, hai người kia rõ ràng có bản lĩnh quỷ dị, có thể làm cho người ta hôn mê một cách quỷ dị không có chứng cứ.

Sau khi hiểu rõ thì Phương Thế Cương thầm cảm thấy may mắn, vì hắn đột nhiên ý thức được, nếu chính mình không khách khí thì cũng hôn mê ngã xuống đất rồi.

– Tiểu Liễu, đưa người này đến bệnh viện.

Phương Thế Cương mở miệng nói.

Tên cảnh sát ở bên cạnh lên tiếng, trong lòng cũng thầm nghĩ, người này hôn mê ở đồng công an, phiền toái có thể nói là khá lớn. Nếu lỡ may sinh ra án mạng, người nhà đối phương lại đến gây rối ở đồng công an, sợ rằng bọn họ dù nhảy vào sông Hoàng Hà cũng khó tránh khỏi hiềm nghi.

– Chị Vân Thanh, Đàm Học Vũ kia không phải là bác trai của chị sao?

Khi đi ra đồn công an và lên xe thì Hạ Thiên đột nhiên hỏi một câu.

Vẻ mặt Vân Thanh hơi biến đổi:

– Sao cậu lại hỏi như vậy?

– À, vừa rồi Đàm Học Vũ đã điện thoại cho Phương Thế Cương, ông ta muốn Phương Thế Cương thả chúng ta ra.

Hạ Thiên trả lời.

Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Phương Thế Cương nhận được điện thoại thì cho hai người rời đi, thì ra là có người can thiệp.

– Tôi không có bác trai, cậu cũng đừng hỏi nữa.

Vân Thanh thản nhiên nói, nhưng nàng cũng không nổi giận với Hạ Thiên, vì nàng biết đây không phải lỗi của hắn.

– À.

Hạ Thiên không hỏi nhưng trong lòng có chút hiếu kỳ, vì sao chị Vân Thanh có nhiều bí mật như vậy? Hơn nữa giống như trong huyện Mộc Dương này có rất nhiều người biết nàng.

Vân Thanh lặng lẽ lái xe chạy đi, vài phút sau nàng dừng trước của một khách sạn.

– Chúng ta vào thôi.

Vân Thanh xuống xe, sau đó nàng kéo Hạ Thiên vào khách sạn, thuê một phòng.

– Y thuật của cậu có phải rất lợi hại không?

Sau khi đi vào phòng thì Vân Thanh dùng giọng quái dị hỏi Hạ Thiên.

– Đúng vậy, không gì tôi không làm được.

Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.

– Cậu có thể để tôi quên một chuyện được không?

Vân Thanh khẽ hỏi.

Hạ Thiên có chút sững sờ:

– Chị Vân Thanh, chị muốn quên chuyện trước kia sao?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Hạ Thiên – Quyển 1
Hạ Thiên – Quyển 2
Hạ Thiên – Quyển 3
Hạ Thiên – Quyển 4
Hạ Thiên – Quyển 5
Hạ Thiên – Quyển 6
Hạ Thiên – Quyển 7
Hạ Thiên – Quyển 8
Hạ Thiên – Quyển 9
Hạ Thiên – Quyển 10
Hạ Thiên – Quyển 11
Hạ Thiên – Quyển 12
Hạ Thiên – Quyển 13
Hạ Thiên – Quyển 14
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 01/07/2020 10:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cái tội mê gái - Tác giả The Kid
Lâm vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Buổi tối anh đi bộ vòng vòng nhìn ngắm phố phường. Sài Gòn về đêm thật đẹp. Khi thấy các cặp đôi đưa nhau đi chơi, Lâm buồn bã nghĩ về cuộc sống độc thân của mình. Lâm nhìn thấy có một cô gái ngồi ở ghế đá chỗ bờ sông. Lâm tiến lại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 9
Trên bờ Tam Đồ Hà, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Hành Chân Phật Đà chống thuyền đi tới bên bờ, mọi người trên thuyền nhất nhất đi xuống. Một vị lão giả không nhịn được nói: Phật Đà, đệ tử của ngươi cùng Cửu Cực Lãng Uyển Hoa công tử, còn có Huyền Thiên Giáo Chủ bây giờ còn không đến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lưu Phong – Quyển 8
“Khởi bẩm chủ công, thuộc hạ vô năng. Lai lịch của Thu Sương tiên tử thật sự quá thần bí, đến nay vẫn không có tiến triển gì. Còn nữa, sau cái chết của Huyết Đạo Nhân, các cao thủ tu chân lánh đời giống như kinh cung chi điểu, không ai dám cướp đoạt Hạo Thiên kiếm.” (Kinh cung chi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân